C1.4
198 removals
Words removed | 668 |
Total words | 1409 |
Words removed (%) | 47.41 |
72 lines
216 additions
Words added | 797 |
Total words | 1538 |
Words added (%) | 51.82 |
75 lines
Nói chuyện với Kisaragi mất khá nhiều thời gian, nhưng ưu tiên hôm nay là giải quyết Kinoshita.
◇◇◇
Ờ thì, đó là điều tôi tự quyết định... nhưng việc thấy cô ấy đau khổ đến mức bật khóc là sự thật.
Nói chuyện với Kisaragi đã mất của tôi khá nhiều thời gian, nhưng ưu tiên hàng đầu hôm nay là giải quyết vấn đề với Kinoshita.
Bản tính nghiêm túc nhưng vụng về của cô ấy khiến cô ấy trở thành mục tiêu của sự khó chịu, đó là thực tế đang diễn ra ngay trước mắt tôi, không hơn không kém.
Chà, đây là một quyết định của riêng tôi... Nhưng việc nhìn thấy cô ấy đau khổ đến mức rơi nước mắt là sự thật.
Tại sao cô ấy cảm thấy cần phải cố gắng nhiều như vậy? Tại sao cô ấy nghĩ rằng mình phải làm vậy?
Bản chất chân thành nhưng vụng về đó của cô ấy đã khiến cô trở thành mục tiêu của mọi sự khó chịu từ người khác, đó chính là hiện thực đang xảy ra ngay trước mắt tôi, không hơn không kém.
Mong muốn giúp đỡ nếu tôi có thể làm gì đó về vấn đề này... có thể là thói quen xấu của tôi và giống với người cha đáng ghét của tôi. Nghĩ quá sâu về điều đó khiến tôi muốn từ bỏ, nhưng nếu làm vậy, tôi sẽ phải xé toạc móng tay của mình để trừng phạt. Không đời nào tôi muốn như vậy.
Tại sao cô ấy lại cảm thấy cần phải cố gắng đến thế? Tại sao cô ấy lại nghĩ rằng mình cần phải làm như vậy?
"... Ờ, nếu tôi đoán đúng và tôi tìm thấy cô ấy, tôi sẽ làm đến cùng."
Với mong muốn rằng tôi có thể làm gì đó để giúp cô ấy... Đây có lẽ là thói quen xấu mà tôi được thừa hưởng từ người cha đáng ghét của tôi.
Ở tầng năm của cửa hàng bách hóa gần nhà ga. Cô ấy ở đó trong khu sách tham khảo của hiệu sách lớn.
Suy nghĩ quá sâu về điều đó khiến tôi muốn từ bỏ, nhưng nếu tôi làm vậy, tôi sẽ phải bẻ móng tay của mình như một sự trừng phạt mất. Và không đời nào tôi muốn làm điều đó.
Ngay khi tôi định giả vờ chạy vào cô ấy và gọi, thì chiếc túi của cô ấy gần như làm đổ một chồng sách tham khảo.
[...Chà, nếu mình đoán đúng và tìm thấy cô ấy, mình sẽ làm cho đến cùng.]
"Ồ, cẩn thận bước đi."
Trên tầng năm của cửa hàng bách hóa gần ga. Tôi nhìn thấy Kinoshita đang ở trong khu vực sách tham khảo của một nhà sách lớn.
"... Hả?"
Ngay khi tôi định giả vờ tình cờ bắt gặp và gọi cô ấy, lúc này chiếc túi của cô ấy gần như đã làm đổ chồng sách tham khảo trên kệ.
Khi tôi đỡ những cuốn sách tham khảo, cô ấy, người đang nhìn xuống giá sách, ngẩng mặt lên.
"Này, coi chừng!"
Đôi mắt hơi đờ đẫn của cô ấy lấy lại được ánh sáng, và cái miệng nhỏ của cô ấy thốt lên một tiếng.
"...Huh?"
"Ờ... Goda-san? Sao cô lại ở đây?"
Khi tôi đỡ lấy các cuốn sách tham khảo, cô ấy, người đang cúi xuống nhìn cuốn sách trên tay, bắt đầu ngẩng mặt lên.
"À, tôi cũng là sinh viên, nên khi tôi có việc ở hiệu sách... Nhân tiện, chiếc túi của cô gần như làm đổ chồng sách này, và tôi không thể cầm nó được nữa, nên hãy giúp tôi một tay."
Đôi mắt hơi trống rỗng của cô ấy dần lấy lại ánh sáng, và đôi môi nhỏ nhắn của cô ấy bắt đầu phát ra giọng nói.
"Ồ, x-xin lỗi!"
"Ơ... Goda-san? Sao cậu lại ở đây?"
Hoảng sợ, cô ấy dùng cả hai tay để giữ thăng bằng cho chồng sách tham khảo đã bắt đầu nghiêng như Tháp nghiêng Pisa.
"À, tớ cũng là một sinh viên mà, nên tớ cũng có vài thứ cần mua ở nhà sách... Nhân tiện thì, túi của cậu gần như làm đổ chồng sách này đấy, và tớ đã hết sức để giữ nó rồi, vậy nên xin cậu hãy giúp một tay đi…"
Trong quá trình đó, cô ấy làm rơi chiếc túi của mình như thể đang phải trả giá cho hành động của mình.
"Ah, x-xin lỗi!"
Quá nhiều thứ để rơi xuống sàn, nên tôi luồn chân vào dưới, nhưng chết tiệt, cặp của cô ấy nặng đến nỗi đau như địa ngục.
Cô ấy hoảng hốt, dùng cả hai tay để ổn định chồng sách tham khảo đang nghiêng như tháp nghiêng Pisa.
"Cái quái gì trong cặp của bạn vậy...!"
Trong khi đang đỡ chồng sách, cô ấy bất ngờ đánh rơi túi của mình, như thể đó là sự trả giá cho hành động của mình vừa gây nên vậy.
"Cái gì? Chỉ là đồ dùng cần thiết cho các môn học hôm nay thôi... Khoan đã, tôi làm rơi nó sao!? Ôi, Goda-san, chân của anh đang cản đường kìa! Tôi xin lỗi vì đã chọn sai thời điểm...!"
Không thể để nó rơi xuống sàn, tôi đưa chân ra cố đỡ nó, nhưng chết tiệt, túi của cô ấy nặng đến nỗi khiến chân tôi đau như ở địa ngục vậy.
"Không phải là chọn sai thời điểm đâu; tôi đã hy sinh đôi chân của mình để giữ cho cặp không rơi xuống sàn, vì vậy tôi muốn cảm ơn hơn là xin lỗi...!"
"Cái quái gì trong túi của cậu vậy..!"
Cô ấy liên tục cúi đầu. Trong khi tôi nghĩ cô ấy nên di chuyển cặp của mình ngay, tôi khẳng định lại rằng đứa trẻ này thực sự vụng về. Cô ấy đã thực hiện bao nhiêu combo vụng về vừa rồi?
"H-hả? Chỉ là những thứ cần thiết cho các môn học hôm nay thôi... Chờ đã, tớ đánh rơi nó à!? Ah, Goda-san, chân cậu đang đang bị kẹt kìa…! Rất xin lỗi cậu!!”
Từ hành động của cô ấy, có vẻ như cô ấy thậm chí còn không để lại bất kỳ cuốn sách nào ở trường???
Cô ấy cứ cúi đầu xin lỗi, trong khi tôi nghĩ rằng cô ấy nên di chuyển túi của mình ngay đi thì hơn.
Bình thường, ai mang tất cả sách giáo khoa về nhà???
Tôi khẳng định lại rằng cô nhóc này thực sự rất vụng về, liệu cô ấy đã làm bao nhiêu combo vụng về lúc vừa nãy thế?
"Ồ... Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã không để ý... Ugh, nhấc lên nào..."
"Tớ đã hy sinh chân để giữ túi khỏi rơi xuống sàn, nên tớ thích nhận được lời cảm ơn hơn là một lời xin lỗi đấy, với cả cậu có thể…"
Kinoshita rụt rè nhấc cặp của mình lên bằng cả hai tay.
"Ah... Tớ hiểu rồi. Xin lỗi vì không nhận ra. Ughhh, nhấc lên nào..."
“Cảm ơn, Goda-san.”
Kinoshita rụt rè nhấc túi của mình lên bằng cả hai tay. Từ hành động của cô ấy, có vẻ cô ấy thậm chí còn không để lại bất kỳ cuốn sách nào ở trường???
Với vẻ mặt xin lỗi và nụ cười có phần gượng gạo, cô ấy nói.
Bình thường, ai mang hết sách giáo khoa về nhà vậy chứ???
Nhìn cô ấy trông mệt mỏi như vậy có lẽ là do tất cả thông tin bổ sung tích tụ trong đầu tôi từ các sự kiện ngày hôm nay.
"Cảm ơn cậu, Goda-san."
Goda Ryoma là một người đàn ông hoàn hảo, Goda Ryoma là một người đàn ông hoàn hảo, tôi thầm niệm trong lòng, chịu đựng nỗi đau.
Với ánh mắt xin lỗi và một nụ cười gượng gạo, cô ấy nói.
“Kinoshita, anh cũng đến để mua sách tham khảo à?”
Nhìn cô ấy kiệt sức như vậy có lẽ là do tất cả những thông tin tích tụ trong đầu từ các sự kiện diễn ra trong ngày hôm nay.
“Vâng… Nhưng giờ kỳ thi giữa kỳ đã gần đến rồi, tôi tự hỏi liệu có cần thiết không.”
Goda Ryoma là một người hoàn hảo, Goda Ryoma là một người hoàn hảo, tôi thầm niệm trong đầu và cố chịu đựng cơn đau.
Bắt đầu từ ngày mai, trường chúng tôi bước vào kỳ thi giữa kỳ. Các hoạt động câu lạc bộ bị cấm trong hai tuần và học sinh phải về nhà ngay. Như Kinoshita đã nói, tốt hơn là dành thời gian học thay vì mua sách tham khảo.
"Kinoshita, cậu cũng đến để mua sách tham khảo à?"
"Bạn chỉ nhận ra điều đó sau khi đến hiệu sách thôi sao?"
"Vâng... Nhưng bây giờ kỳ thi giữa kỳ sắp đến rồi, nên tớ đang tự hỏi liệu nó còn cần thiết nữa không..."
Bắt đầu từ ngày mai, trường chúng tôi đã bước vào kỳ thi giữa kỳ. Các hoạt động câu lạc bộ sẽ bị cấm trong hai tuần, và học sinh thường sẽ được yêu phải cầu về nhà ngay lập tức.
Như Kinoshita nói, có lẽ chúng tôi thay vì mua sách tham khảo thì nên dành thời gian đó để ôn tập thì hơn.
"Cậu nhận ra điều đó ngay sau khi đã đi đến nhà sách sao?"
"...Vâng."
"...Vâng."
Khi tôi hỏi với một nụ cười, Kinoshita nhìn xuống một cách yếu ớt. Nụ cười tự ti, khô khan của cô ấy dường như cố ý tránh làm tôi khó chịu, điều đó chỉ khiến tôi đau đớn hơn khi nhìn thấy.
Khi tôi hỏi với nụ cười, Kinoshita cúi đầu yếu ớt. Cùng với một nụ cười khô khan dùng để tự giễu cợt bản thân của cô ấy nhằm tránh làm tôi khó chịu.
Tôi có phải là người duy nhất không thể chịu đựng được khi chứng kiến cảnh này không? Hành vi của cô ấy cho thấy suy nghĩ chậm chạp đặc trưng của một người đang cảm thấy chán nản, pha lẫn với sự tự ghét bỏ bản thân.
Nhưng khi nhìn thấy điều này chỉ làm cho cho tôi càng thêm đau lòng hơn.
Điều đó hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy: Tại sao tôi thậm chí không thể nhận ra điều gì đó như thế này?
Có phải tôi là người duy nhất không chịu nổi cảnh này hay không? Hành động của cô ấy cho thấy rõ rằng đó là suy nghĩ chậm rãi điển hình của người đang cảm thấy chán nản, pha lẫn với một sự ghét bỏ bản thân.
"Này, Kinoshita. Gần đây bạn không thấy mệt mỏi sao?"
Điều đó được viết rõ ràng trên khuôn mặt của cô ấy, Tại sao tôi không thể nhận ra điều này chứ?
"Hả? Tôi không biết. Nếu nhìn theo cách đó, có thể là tôi mệt. Nhưng chúng ta không nói chuyện nhiều, Goda-san."
"Này, Kinoshita. Gần đây cậu không thấy mệt sao?"
"Từ những chiếc ghế ở phía sau lớp học, bạn có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng. Ngay cả khi chỉ là lưng của anh.”
"Hả? Tớ không biết. Nếu trông như vậy, thì nó là chính là như vậy thôi. Nhưng chúng ta cũng không nói chuyện nhiều lắm mà, sao cậu lại nghĩ thế vậy, Goda-san?”
“Thế à…?”
"Ngồi hàng ở phía sau lớp học, cậu có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng. Ngay cả khi chỉ nhìn từ sau lưng của cậu."
Ánh mắt bối rối của cô ấy nhìn lên tôi… Ờ, có lẽ là quá sức để thúc đẩy ngay bây giờ. Chỉ cần nói chuyện như thế này là đủ cho lúc này rồi.
"Vậy à...?"
“Nếu anh không phiền, hãy cầm lấy.”
Ánh mắt bối rối của cô ấy nhìn lên tôi... Chà, có lẽ là hơi quá sức để có thể động viên cô ấy ngay lúc này. Nên nói chuyện như thế này chắc là đủ rồi.
“Hả?”
"Nếu cậu không phiền, hãy cầm lấy cái này."
Tôi đưa cho cô ấy một tờ giấy ghi chép. Cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên trước những gì viết trên đó.
"Hả?"
“Tôi không nói là anh phải làm vậy, nhưng nếu anh cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, cứ thoải mái liên lạc với tôi.”
Tôi đưa cho cô ấy một mảnh giấy ghi chép. Cô ấy trông hơi ngạc nhiên với dòng chữ trên đó.
“V-Vâng. Cảm ơn anh.”
"Tớ không nói là là cậu bắt buộc phải làm thế, nhưng nếu cậu cần giúp đỡ bất cứ thứ gì, hãy cứ liên lạc với tớ."
Cô ấy gật đầu trong khi nắm chặt tờ giấy.
Cô ấy gật đầu trong khi nắm chặt mảnh giấy.
Ép buộc tôi lấy số điện thoại của cô ấy hôm nay sẽ không để lại ấn tượng tốt, vì chúng tôi không biết rõ nhau.
"V-Vâng, cảm ơn."
Tốt hơn là cô ấy nên tự mình đăng ký thông tin liên lạc của tôi—lời khuyên của Saiga. Anh ấy nói rằng nếu anh chàng đó chủ động thì có thể gây khó chịu.
Sẽ tốt hơn nếu cô ấy tự thêm thông tin liên lạc của tôi – một lời khuyên từ Saiga.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chiến lược tán tỉnh của anh ấy lại có ích.
Cậu ta nói nếu chàng trai chủ động làm tất mọi thứ, mọi việc có thể sẽ trở nên rất phiền phức và nằm ngoài tầm kiểm soát.
Tôi sẽ nhận được thông báo nếu cô ấy thêm tôi trên LINE, và mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn từ đó.
Nên nếu tôi ép buộc Kinoshita chỉ để lấy số điện thoại thì sẽ không thể để lại ấn tượng tốt được với cô ấy, vì chúng tôi cũng không biết nhiều về nhau.
Thật mừng là tôi đã nhớ lời khuyên của anh ấy.
Và tôi sẽ nhận được thông báo nếu cô ấy thêm tôi trên LINE,
"Được rồi, xin lỗi vì đã làm phiền bạn."
mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn từ đó.
"Không, không hề... Tôi chỉ ngạc nhiên thôi."
Tôi chưa từng nghĩ các chiến lược của Saiga lại hữu ích đến vậy. Mừng là tôi đã nhớ đến lời khuyên của cậu ta.
"Tôi hiểu rồi. Rõ ràng là nói chuyện với người quen khi gặp họ là điều bình thường, ngay cả khi bạn không có thông tin cụ thể nào."
"Được rồi, xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhé."
"...?"
"Không, không sao... Tớ chỉ hơi ngạc nhiên thôi."
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Kisaragi và bật cười.
Cô ấy bối rối xua tay. Thấy vậy, tôi hỏi thêm.
"Nếu anh không mua sách tham khảo, anh có về nhà không, Kinoshita?"
"Nếu cậu không mua sách tham khảo thì cậu định đi về nhà à, Kinoshita?"
“Vâng. Tôi chỉ định ghé qua cửa hàng bento ở tầng dưới thôi.”
"Vâng. Tớ chỉ định ghé qua tiệm bento ở tầng dưới một chút nữa thôi."
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì gặp lại vào ngày mai. Hy vọng bạn sẽ có một hộp bento ngon.”
"Hiểu rồi, Chúc cậu có một bữa ăn bento ngon miệng nhé."
Khi tôi vẫy tay và bắt đầu rời đi, Kinoshita bất ngờ gọi lại.
Khi tôi vẫy tay và bắt đầu rời đi, ngay sao đó Kinoshita chợt gọi tôi lại.
“…Goda-san, anh không mua sách tham khảo sao?”
"Goda-san, Cậu không mua sách tham khảo à?"
Vì tôi nói rằng mình có việc ở hiệu sách và giờ sắp đi, nên cô ấy thắc mắc cũng hợp lý thôi.
Vì tôi đã nói rằng có thứ cần mua ở nhà sách, và bây giờ đây tôi lại đang rời đi, vậy nên cô ấy thắc mắc cũng là hợp lý.
Dù sao thì tôi cũng không có tiền để giả vờ.
Chà, dù sao thì tôi cũng không có tiền để mua bất cứ thứ gì cho công cuộc giả vờ này, nên...
“Tôi cũng nhận ra sau khi đến hiệu sách. Ngày mai là kỳ thi bắt đầu rồi.”
"Tớ cũng vừa nhận ra sau khi đến nhà sách thôi. Ngày mai là bắt đầu kỳ thi rồi mà."
Kinoshita nhìn ngạc nhiên rồi mỉm cười lần đầu tiên.
Kinoshita trông có vẻ ngạc nhiên, và rồi lần đầu tiên cô ấy mỉm cười với tôi.
“Goda-san đôi khi cũng hay quên.”
"Goda-san cũng có những lúc hay quên nhỉ."
Biểu cảm trong sáng, tự nhiên đó hẳn là con người thật của Kinoshita. Saiga có thể đã so sánh cô ấy không tốt với Kisaragi, nhưng cô ấy cũng quyến rũ không kém khi cười.
Nụ cười chân thật, tự nhiên đó chắc chắn là con người thật của Kinoshita. Saiga có thể đã so sánh cô ấy không công bằng với Kisaragi, nhưng thành thật mà nói Kinoshita cũng rất quyến rũ khi cô ấy cười.
Tôi cũng muốn thấy nụ cười đó ở trường.
Tôi muốn thấy nụ cười đó khi ở trên trường nữa.
Có lẽ đó là… lý do tại sao tôi cảm thấy cần phải giúp cô ấy.
Có lẽ... đó là lý do tại sao tôi lại cảm thấy bản thân bắt buộc phải giúp cô ấy.