C5
184 removals
Words removed | 456 |
Total words | 1387 |
Words removed (%) | 32.88 |
98 lines
207 additions
Words added | 509 |
Total words | 1440 |
Words added (%) | 35.35 |
98 lines
“…Kenji.”
“…Kenji.”
Tôi ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh.
Tôi ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh.
Quá nhiều ảnh chụp với Kenji… vô số kỷ niệm. Chúng tôi đã chụp bao nhiêu bức ảnh chỉ trong một tháng này? Mỗi lần nhìn lại, tim tôi lại đập loạn xạ, nhớ lại cảm giác của mình trong từng khoảnh khắc… nhưng giờ đây, không có Kenji bên cạnh, tôi cảm thấy vô cùng buồn bã.
Có rất nhiều ảnh mà tôi chụp cùng Kenji… đi cùng với đó là vô số những kỷ niệm. Chỉ trong một tháng mà bọn tôi đã chụp biết bao là ảnh vậy? Mỗi lần nhìn lại, tim tôi lại loạn nhịp cả lên, nhớ lại từng cảm giác của mình trải trong từng giây từng phút… nhưng giờ đây, không có Kenji bên cạnh, tôi cảm thấy vô cùng buồn.
Giống như có một lỗ hổng mở ra trong lồng ngực tôi, như thể một thứ gì đó quý giá bên trong tôi đã bị xé toạc hoàn toàn… nó khiến tôi cảm thấy như vậy.
Cảm giác như lồng ngực tôi có một lỗ hổng vậy, như là thứ gì đó quý giá bên trong tôi đã bị xé toạc hoàn toàn… nó khiến tôi cảm thấy như vậy.
Cốc cốc
*Cốc cốc*
Tôi nghe thấy ai đó gõ cửa. Rồi giọng Miyuki vang lên hỏi, “Chị ơi, chị có đó không?”
Tôi nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa. Rồi giọng Miyuki cất lên, "Chị, chị có ở đó không?"
“……”
“……”
Tôi không trả lời. Không phải là tôi không muốn cô ấy vào phòng mình. Tôi chỉ không muốn trả lời.
Tôi không trả lời lại. Không phải là tôi không muốn em ấy vào phòng. Tôi chỉ không muốn trả lời em ấy mà thôi.
“…Chị ơi, em vào đây.”
“…Chị, em vào đây.”
Nói xong, cô ấy xoay nắm cửa và bước vào trong. Miyuki trông tức giận hơn bao giờ hết. Cô ấy cau mày, mím môi và trừng mắt nhìn tôi chăm chú.
Nói xong, cô ấy vặn tay nắm cửa và bước vào trong. Miyuki lúc này đang vô cùng tức giận. Em ấy cau mày, mím chặt môi và trừng mắt nhìn tôi.
“…Chị ơi, có thật không? Chị đã lừa dối Kenji à?”
“…Chị, chuyện đó có phải là thật không? Chuyện chị đã lừa dối Kenji suốt bấy lâu nay?”
“……”
“……”
“Chị thậm chí còn không thích anh ta, nhưng chị đã nói dối và thú nhận như một trò đùa với bạn bè của chị, và sau đó hẹn hò với anh ta trong suốt cả tháng này…?”
“Chị thậm chí còn không thích anh ấy, nhưng chị đã nói dối và tỏ tình với anh ấy như thể một trò đùa với bạn bè của chị, rồi sau đó hẹn hò với Kenji suốt cả tháng nay sao…?”
“……”
“……”
Tôi gật đầu nhẹ đáp lại câu hỏi của Miyuki. Khi cô ấy nhìn thấy điều đó, cô ấy bước thẳng đến chỗ tôi và…
Tôi gật đầu nhẹ đáp lại câu hỏi của Miyuki. Khi thấy vậy, em ấy bước thẳng đến chỗ tôi và…
Tát!
*Chát*
Cô ấy tát tôi thật mạnh.
Em ấy tát tôi một cái rất mạnh.
“Chị là đồ tệ nhất! Chị thật kinh khủng, chị ơi!!”
“Chị là một người tệ hại! Tệ vô cùng luôn!!”
“……”
“……”
“Em không bao giờ nghĩ chị lại như vậy! Em nghĩ chị vô tâm, vô liêm sỉ và kiêu ngạo, nhưng em không bao giờ nghĩ chị sẽ đùa giỡn với tình cảm của người khác!”
“Em không ngờ chị lại như vậy! Em nghĩ chị vô tâm, vô liêm sỉ, ngạo mạn, nhưng em không ngờ chị lại còn đùa giỡn với tình cảm của người khác!”
“……”
“……”
“Chị có biết Kenji đã phải chịu tổn thương đến mức nào không?! Chị thậm chí có nhận ra rằng… nhiều đến mức nào không…!”
“Chị có biết Kenji đã phải chịu tổn thương…tổn thương đến mức nào không?! chị có nhận ra được nỗi đau mà anh phải chịu nhiều… nhiều như thế nào không…?!”
Toàn thân Miyuki run rẩy vì tức giận. Nước mắt trào ra trong mắt cô, sắp rơi xuống.
Người Miyuki run lên vì tức giận. Những giọt nước mắt trào dâng như chuẩn bị rơi xuống.
(Miyuki luôn khóc khi tức giận.)
(Miyuki thường sẽ khóc khi em ấy tức giận.)
Ngay cả trong khoảnh khắc không thích hợp đó, một ý nghĩ lạnh lùng thoáng qua trong đầu tôi.
Ngay cả trong khoảng khắc chẳng tốt đẹp gì mấy, một ý nghĩ lạnh lùng thoáng lướt qua trong đầu tôi.
“…Có một điều em đã giấu chị, chị ạ.”
“…Có một điều em vẫn giấu chị.”
“……”
“……”
“Sự thật là, em đã thích Kenji ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau. Ngay từ đầu.”
“Sự thật là, em đã thích Kenji ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Từ lúc em gặp anh ấy.”
“……”
“……”
“Nhưng kể từ khi chị hẹn hò với Kenji, em đã giữ những cảm xúc đó bên trong. Em tin rằng Kenji thích chị, và chị cũng thích anh ấy.”
“Nhưng vì chị đang hẹn hò với Kenji, nên em đã khóa chặt những cảm xúc đó bên trong mình. Em tin rằng Kenji thích chị, và chị cũng vậy.”
“……”
“……”
“Nhưng nếu chị thực sự không thích anh ấy… thì từ giờ trở đi, em sẽ không kìm nén nữa.”
“Nhưng hóa ra chị chưa từng thích anh ấy…từ giờ trở đi, em sẽ không kiềm chế bản thân nữa.”
Miyuki quay lưng lại với tôi và bắt đầu bước ra khỏi phòng. Ngay trước khi đóng cửa, cô ấy nói với tôi mà không quay lại.
Miyuki quay lưng lại với tôi và rồi bước ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, em ấy nói với tôi mà không thèm ngoảnh mặt lại.
“Đừng bao giờ đến gần Kenji của em nữa.”
“Đừng bao giờ tới gần Kenji của tôi nữa.”
Bang.
*Rầm*
“……”
“……”
Một lần nữa tôi lại bị bỏ lại một mình trong căn phòng yên tĩnh.
Một lần nữa, tôi lại một mình trong căn phòng yên tĩnh.
“…Em biết mà, Miyuki.”
“…Chị biết mà, Miyuki.”
Những lời nói tuột khỏi miệng tôi.
Những lời nói cứ thế thoát ra khỏi miệng tôi.
“Em biết là chị thích Kenji mà.”
“Chị biết là em thích Kenji mà...”
Tôi lại nhìn vào những bức ảnh trên điện thoại.
Tôi lại xem những bức ảnh trên điện thoại.
Miyuki nghiêm túc, có ý chí mạnh mẽ và có ý thức mạnh mẽ về công lý. So với tôi, người bất cẩn và bừa bộn, cô ấy có năng lực hơn nhiều và có thể xử lý mọi việc hiệu quả… ngay cả những chi tiết nhỏ.
Miyuki là một người nghiêm túc, có ý chí mạnh mẽ và luôn tuân theo lẽ phải. So với tôi, kẻ vô tâm và bừa bộn, em ấy có năng lực hơn tôi nhiều và có thể xử lý mọi việc một cách hiệu quả… ngay cả những việc nhỏ nhặt nhất.
Bất kỳ ai cũng có thể thấy rằng Miyuki hợp với Kenji hơn tôi rất nhiều.
Ai cũng có thể thấy rằng Miyuki hợp với Kenji hơn một kẻ như tôi nhiều.
Khi tôi nghĩ về “hoàn cảnh gia đình” của Kenji, một người đáng tin cậy như Miyuki sẽ phù hợp hơn nhiều với anh ấy. Và Miyuki, với một người tốt bụng như Kenji, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Nghĩ về “hoàn cảnh gia đình” của Kenji, một người đáng tin cậy như Miyuki sẽ phù hợp với cậu ấy. Và Miyuki, với một người tốt bụng như Kenji, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
“……”
“……”
…Nhưng…nhưng.
…Nhưng…nhưng.
Dù vậy, tôi…
Tuy nhiên, tôi…
Tôi chưa bao giờ muốn thừa nhận điều đó.
Tôi không muốn thừa nhận điều đó.
Chắc chắn, Miyuki có thể là người phù hợp nhất với Kenji, nhưng…tôi cũng muốn ở bên anh ấy. Tôi không thể không làm vậy vì tôi yêu anh ấy.
Đương nhiên, Miyuki có lẽ là người phù hợp nhất với Kenji, nhưng… Tôi cũng muốn ở bên cậu ấy. Tôi không thể chấp nhận điều đó vì tôi yêu anh ấy.
“Không sao đâu, Tashiro-san. Đừng lo lắng về điều đó. Mặc dù chỉ mới một tháng, nhưng tôi đã có một giấc mơ tuyệt vời. Vì vậy, cảm ơn anh.”
“Không sao đâu, Tashiro-san. Đừng lo lắng về điều đó. Mặc dù chỉ là một tháng, nhưng tớ đã có một giấc mơ thật đẹp. Vì vậy, cảm ơn cậu nhiều.”
Nhưng có lẽ tôi không thể ở lại với Kenji nữa.
Nhưng có lẽ tôi không thể ở bên Kenji được nữa.
Anh ấy hẳn thất vọng về tôi lắm… anh ấy hẳn ghét tôi lắm.
Cậu ấy hẳn phải thất vọng về tôi lắm…cậu ấy hẳn phải ghét tôi lắm.
Sẽ tốt hơn nếu Miyuki ở bên Kenji, thay vì tôi.
Sẽ tốt hơn nếu Miyuki là người ở bên Kenji, thay vì tôi.
Miyuki…Miyuki…
Miyuki…Miyuki…
“……”
“……”
Tôi nghĩ mình đã khóc hết nước mắt rồi, nhưng chúng lại trào ra lần nữa.
Tôi nghĩ rằng nước mắt của mình đã cạn rồi, nhưng chúng lại trào ra lần nữa.
Tôi thất vọng với bản thân ngu ngốc của mình, và choáng ngợp bởi sự ghen tị sâu sắc với Miyuki.
Tôi cảm thấy thất vọng vì sự ngu ngốc của mình và ghen tị với Miyuki.
Tôi ghét sự nông cạn của mình, và ngực tôi thắt lại đau đớn.
Tôi ghét sự nông cạn của mình và ngực tôi đau đớn thắt lại.
Miyuki và Kenji…
Miyuki và Kenji…
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là trong buổi hẹn hò thứ ba của tôi với Kenji.
Lần đầu tiên hai người họ gặp nhau là trong buổi hẹn hò thứ ba của tôi với Kenji.
“…Sở thú?”
“…Sở thú?”
Tôi nhắc lại những lời đó với Mayu qua điện thoại, và cô ấy cười, “Yup, yup! Tuyệt không?”
Tôi lặp lại những lời đó với Mayu qua điện thoại, và cậu ấy cười, “Phải, phải! Tuyệt vời phải không?”
“Mẹ tôi trúng xổ số và được giảm giá một nửa, nhưng tôi ghét động vật có mùi hôi, nên tôi nghĩ tôi sẽ tặng chúng cho bạn.”
“Mẹ tớ đã trúng được một giải thưởng và nhận ưu đãi được giảm một nửa giá vé, nhưng tớ vốn ghét mùi hôi của động vật, nên tớ nghĩ sẽ tặng chúng cho cậu.”
“Sở thú, hả…”
“Sở thú à…”
“Thôi nào, bạn có thể dùng chúng cho buổi hẹn hò với anh chàng trầm tính đó.”
“Thôi nào, cậu có thể dùng chúng cho buổi hẹn hò với anh chàng trầm tính kia mà.”
“Được thôi, tôi đoán vậy. Vậy thì tôi sẽ lấy chúng.”
“Thôi được thôi, tớ nghĩ có lẽ sẽ lấy chúng.”
“Được thôi! Lần sau tôi sẽ mang chúng qua.”
“Được! Lần sau tớ sẽ mang cho.”
“Hiểu rồi.”
"Hiểu rồi."
“Bạn bắt đầu thích ‘Saito-kun’ hơn rồi, đúng không?”
“Cậu bắt đầu thích 'Saito-kun' ngày càng nhiều hơn rồi, phải không?”
“Im lặng! Không phải thế đâu! Tôi chỉ tiện đi hẹn hò và giết hai con chim bằng một hòn đá thôi.”
“Im đi! Không phải vậy! Tớ chỉ tiện thể mà đi hẹn hò thôi.”
“Được, được, bất cứ điều gì bạn nói.”
“Rồi, rồi, sao cũng được.”
“Ugh, bạn thật phiền phức…”
“Ugh, cậu phiền thật đấy…”
Mayu không bận tâm đến giọng điệu bực bội của tôi và bật cười lớn đến nỗi gần như làm nổ loa điện thoại.
Mayu chẳng hề bận tâm cho dù giọng tôi có phần khó chịu, thay vào đó cậu ấy mà còn cười lớn đến nỗi khiến cho loa điện thoại như thể sắp nổ tung vậy.
“Ồ! Nhân tiện, có một điều nhỏ với những tấm vé đó.”
“À mà! Nhân tiện, có một lưu ý nhỏ với những tấm vé đó.”
“Điều gì đó?”
“Lưu ý?”
“Ừ, bạn cần ít nhất ba người để sử dụng chúng. Như vậy không phải là keo kiệt sao?”
“Đúng vậy, ít nhất phải có ba người mới có thể sử dụng được, chẳng phải họ keo kiệt quá sao?”
“Thật sao? Thật là ngốc.”
“Thật ư? Điều này ngớ ngẩn thật.”
“Ừ. Vậy thì, bạn sẽ phải mang theo một người khác ngoài Saito-kun.”
“Ừ. Vậy thì ngoài Saito-kun ra, cậu thêm một người nữa.”
“Ugh, đừng đẩy rắc rối của bạn cho tôi.”
“Ugh, đừng đẩy rắc rối của cậu cho tôi.”
“Không phải lỗi của tôi! Nhưng mà, bạn có thể tìm thêm một người nữa, phải không?”
“Không phải lỗi của tôi! Nhưng mà, cậu có thể rủ thêm một người nữa được không?”
“Hmm, tôi, Saito, và một người nữa…”
“Hmm, tớ, Saito và một thêm một người nữa…”
Người xuất hiện trong tâm trí tôi lúc đó là Miyuki.
Người xuất hiện trong tâm trí tôi lúc đó là Miyuki.
Nếu tôi mang cô ấy đi cùng, cô ấy sẽ tự nhiên hòa hợp với Saito, và tôi không nghĩ Saito sẽ bận tâm khi em gái tôi đi cùng. Tất nhiên, tôi có thể mời một người bạn của mình, nhưng sẽ không ai hào hứng với việc đi sở thú. Tôi yêu động vật, nhưng hầu hết bạn bè của tôi đều giống như Mayu—“quá hôi”.
Nếu tôi đưa em ấy đi cùng, em ấy cũng sẽ tự nhiên tỏ ra thân thiện với Saito, và tôi không nghĩ Saito sẽ để ý đến việc em gái tôi đi cùng. Tất nhiên, tôi có thể mời một người bạn của mình, nhưng sẽ chẳng ai hứng thú với việc đi sở thú. Tôi thích động vật, nhưng hầu hết bạn bè tôi đều giống Mayu—“quá hôi”.
Và tôi cũng không muốn Saito mang theo một người bạn của anh ấy. Tôi không hứng thú kết bạn với nhóm bạn u ám của anh ta, nhất là khi tôi định chia tay anh ta trong một tháng nữa. Gặp thêm những người khác của anh ta thì vô nghĩa.
Và tôi cũng chẳng muốn Saito dẫn theo một trong những người bạn của cậu ấy. Tôi không hứng thú kết bạn với nhóm bạn u ám của cậu ấy, nhất là khi tôi định chia tay sau một tháng nữa. Sẽ thật vô nghĩa nếu gặp những người bạn của cậu ấy.
Vậy nên, Miyuki là lựa chọn dễ nhất.
Vậy nên, Miyuki là lựa chọn tốt nhất.
“……”
“……”
Nhưng lúc đó, tôi có một linh cảm không lành.
Nhưng lúc đó, tôi có một cảm giác không lành.
Không hẳn là sợ hãi, mà là có gì đó bất an. Tôi không thể giải thích được.
Không hẳn là sợ hãi, nhưng có gì đó bất an. Tôi không thể diễn tả được.
Tôi nghĩ chẳng có gì đáng lo, nhưng vẫn… có điều gì đó khiến tôi cảm thấy bất an.
Tôi nghĩ rằng cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng vẫn có điều gì đó khiến tôi cảm thấy bất an.
(Giới thiệu Miyuki với Kenji…)
(Giới thiệu Miyuki với Kenji à…)
Nghĩ lại thì, tôi đã từng nghĩ đến chuyện ghép đôi Miyuki và Kenji để tránh bị phạt.
Nghĩ lại thì, tôi đã từng nghĩ đến việc ghép Miyuki và Kenji thành một cặp để thoát khỏi trò chơi trừng phạt.
Họ thực sự có vẻ hợp nhau. Saito thì quá lịch sự, lúc nào cũng đóng vai kẻ tử vì đạo, còn Miyuki thì lại là kiểu người cực kỳ nghiêm túc, như lớp trưởng vậy.
Họ thực sự có vẻ như sẽ rất hợp nhau. Saito thì lịch sự, luôn tử tế với mọi người, còn Miyuki thì là kiểu người cực kỳ nghiêm túc, như là một lớp trưởng gương mẫu.(?)
Khoan đã… sao hồi đó tôi không giới thiệu họ nhỉ? Tôi nghĩ là tôi có lý do…
Đợi đã…tại sao lúc đó tôi không giới thiệu họ cho nhau nhỉ? Tôi nghĩ là mình có lý do gì đó…
“……”
“……”
Tôi cố nhớ lại, nhưng không tài nào nhớ ra được.
Tôi cố nhớ lại nhưng không thể.
(Được thôi, tùy bạn. Miyuki sẽ làm.)
(Thôi kệ, sao cũng được. Miyuki sẽ đi cùng mình.)
Tôi lờ đi trực giác của mình.
Tôi mặc kệ trực giác của mình.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi nghĩ rằng bằng cách nào đó mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tôi không biết tại sao nhưng tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.