C0.2
209 removals
Words removed | 487 |
Total words | 1386 |
Words removed (%) | 35.14 |
90 lines
233 additions
Words added | 587 |
Total words | 1486 |
Words added (%) | 39.50 |
90 lines
── Goda Ryoma là một người đàn ông hoàn hảo.
—Goda Ryoma là một người hoàn hảo.
Đó là lời thề của tôi nhân danh chính tôi, và là nhiệm vụ tôi phải hoàn thành.
Đó là một lời thề dựa trên cái tên của tôi và bản thân tôi mà tôi phải hoàn thành.
Đánh giá của tôi từ những người xung quanh là tốt. Hành vi và kết quả ngày hôm nay đều thuận lợi. Trong xã hội hình thành xung quanh tôi, danh hiệu của Goda Ryoma hôm nay có thể được gọi một cách an toàn là "hoàn hảo".
Đánh giá của mọi người về tôi là tốt, Cách cư xử và kết quả nhận được đều thuận lợi. Trong xã hội của tôi hiện tại, cái tên Goda Ryoma có thể được gọi với một biệt danh là “hoàn hảo” một cách an toàn.
『Lịch trình cho lễ kỷ niệm, tùy thuộc vào bạn, Ryoma!』
[Lịch trình tổ chức lễ kỷ niệm tùy thuộc vào cậu, Ryoma-kun!]
Sự hiện diện của tôi quyết định những dịp quan trọng của nhóm tôi thuộc về.
Sự hiện diện của tôi quyết định các sự kiện quan trọng của nhóm mà tôi thuộc về.
『Ryoma-kun, bạn thực sự có thể làm bất cứ điều gì, phải không?』
[Ryoma-kun, cậu thật sự có thể làm bất cứ điều gì phải không?]
Với nỗ lực tích lũy của một con thiên nga đang chèo thuyền, tôi không hề tỏ ra yếu đuối trước những người xung quanh.
Với nỗ lực được tích lũy như một con thiên nga đang chèo, tôi không thể hiện sự yếu đuối trước những người xung quanh.
『F-fufu… Tóc của Ryoma-kun…』
[Phư phư… Tóc của Ryoma-kun…]
Ừ, có lẽ tôi đã có được một lượng người hâm mộ quá mức? Sức hút?
Chắc chắn rồi, có lẽ tôi cũng đã có được cho mình một vài người hâm mộ hơi quá mức cuồng nhiệt, do sức hút của tôi chăng?
Hoàn hảo về mặt cá nhân. Không cần ai giúp đỡ, nhưng cũng không cô đơn hay xa cách, một sự tồn tại hoàn hảo. ──Đây là chiến lược sống được hình thành từ khi lớn lên khi chứng kiến người cha đáng thương của tôi.
Hoàn hảo về mặt cá nhân, không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai, nhưng cũng không cô đơn hay xa cách với mọi người, một sự tồn tại hoàn mỹ.
Tuy nhiên, có một khuyết điểm thừa hưởng từ cha mẹ mà tôi vẫn chưa khắc phục được.
—Đây là chiến lược sống được hình thành khi lớn lên và khi nhìn thấy người cha đáng thương của tôi.
“…Xin lỗi mọi người. Hãy đi trước mà không có tôi.”
Tuy nhiên, vẫn có một khuyết điểm được thừa hưởng từ bố mẹ mà tôi vẫn chưa vượt qua được.
“...Xin lỗi mọi người. Hãy cứ tiếp tục mà không có tớ nhé.”
Tôi vỗ tay và xin lỗi các bạn cùng lớp.
Tôi vỗ tay và xin lỗi các bạn cùng lớp.
Trên đường về nhà sau giờ học, khi tôi quay lại, tất cả mọi người nhìn nhau.
Trên đường đi học về, khi tôi quay trở lại, họ đều nhìn vào nhau.
“Hả, Ryoma? Chúng tôi có thể đợi bạn.”
“Hể, Ryoma? Chúng tớ có thể đợi cậu mà.”
“Ừ, chúng ta hãy đi chơi nhiều hơn.”
“Đúng vậy, chúng ta cùng đi chơi thêm đi.”
“Đặc biệt là kể từ khi Ryoma-kun tham gia cùng chúng ta.”
“Đặc biệt là khi có cả Ryoma tham gia cùng chúng tớ đấy.”
Tôi đánh giá cao lời đề nghị tử tế của họ, nhưng tôi phải từ chối.
Tôi đánh giá khá cao những lời đề nghị tử tế này của họ, nhưng tôi phải từ chối.
“Có một số việc xảy ra sẽ mất một chút thời gian.”
“Có chút chuyện xảy ra và tớ sẽ mất một chút thời gian với nó.”
Tôi lấy điện thoại thông minh ra để nhấn mạnh sự cấp bách.
Tôi lấy chiếc điện thoại của mình ra để nhấn mạnh về việc nó rất cấp bách.
“Được thôi, nếu Ryoma nói vậy. Lần sau chúng ta sẽ đền bù cho nhau nhé!”
“Chà, nếu Ryoma đã nói vậy. Lần sau hãy bù đắp lại cho chúng tớ nhé!”
“Ừ, vậy thì làm vậy. Cảm ơn.”
“Yay, hãy bù đắp nhế. Cảm ơn cậu.”
Gật đầu trước cử chỉ tử tế của các bạn cùng lớp, tôi quay trở lại tòa nhà trường học.
Gật đầu trước những lời đề nghị từ những người bạn, tôi quay trở lại khu trường học.
Khi tôi quay lại lối vào, tôi nghĩ về cách đền bù cho họ.
Khi trở lại đến lối vào, tôi nghĩ cách làm thế nào để bù đắp cho họ.
Tôi có nên mời họ đi chơi đâu đó một lần nữa không? Hay có thể để họ tự quyết định?
Tôi có nên mời họ đi chơi đâu đó không? Hoặc có thể đi đâu đó theo yêu cầu của họ?
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng cảm thấy tội lỗi vì đã vô tâm, vì vậy tôi muốn chuộc lỗi.
Dù thế nào đi nữa, tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã thiếu suy nghĩ, vậy nên tôi muốn sửa chữa lại nó.
Lý do tôi quay lại không phải là vì tôi quên thứ gì đó hoặc phải sử dụng phòng vệ sinh──mà là vì tôi thấy một bóng người nhỏ bé trong lớp học khi tôi nhìn lên bầu trời.
Lý do tôi quay lại lớp học không phải là vì tôi để quên thứ gì đó hay phải đi vệ sinh—mà là vì tôi đã nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trong lớp học khi tôi ngước nhìn lên bầu trời.
“…Phew.”
“Haizz…”
Khi tôi đến trước lớp học, điều đầu tiên tôi nghe thấy là một tiếng thở dài yếu ớt.
Khi bước đến trước của lớp, điều đầu tiên tôi nghe thấy là một tiếng thở dài yếu ớt.
Hoàng hôn đã rất đẹp, và nó nhẹ nhàng và mạnh mẽ chiếu vào lớp học ở tầng ba.
Hoàng hôn vốn đã đẹp, chiếu nhẹ nhàng vào phòng học tầng ba.
Có tiếng chân bàn cọ vào sàn. Hai lọn tóc đen buộc hờ hững.
Lúc này bên trong có tiếng chân bàn di chuyển cọ vào sàn nhà.
Lông mi dài buồn bã nhìn xuống, và cô ấy ở đó một mình.
Hai bím tóc đen nhẹ nhàng đung đưa, Đôi lông mi dài buồn bã nhìn xuống, chỉ còn mình cô ấy ở đó.
Kinoshita Minami. Một người bạn cùng lớp tinh tế, gần đây bắt đầu nói nhiều hơn một chút, và là thành viên của ủy ban kỷ luật.
Kinoshita Minami. Một người bạn cùng lớp khá nhút nhát của tôi, gần đây đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn một chút với các thành viên ban kỷ luật.
"Kinoshita, cậu ở một mình à?"
“Kinoshita, cậu ở lại một mình à?”
"Hả? À, Goda… -san."
“‘Huh? À, Goda…-kun.”
Khi tôi hỏi điều đó ở cánh cửa mở, đôi mắt cô ấy, đang nhìn xuống, mở to.
Tôi hỏi điều đó khi đang đứng ở chỗ cánh cửa đang mở, đôi mắt buồn bã đang nhìn xuống của cô ấy chợt mở to.
Thật tuyệt nếu cô ấy có thể cười thường xuyên hơn với đôi mắt đẹp trông giống như những viên ngọc được gắn vào đó.
Sẽ thật tuyệt nếu cô ấy có thể cười nhiều hơn với đôi mắt tuyệt đẹp như ẩn chứa nhiều viên ngọc bên trong ấy.
"Sắp xếp bàn học à? Có ai bảo cậu làm lại không?"
“Sắp xếp lại các bàn học? Lại có ai đó nhờ cậu làm nữa à?”
"Đó là..."
“Đó là…”
Kinoshita nắm chặt tay vào ngực và nhìn đi chỗ khác.
Kinoshita ôm chặt tay vào ngực và nhìn sang hướng khác.
Đôi mắt cô ấy, lại nhìn xuống, có vẻ như cô ấy không muốn nói nhiều.
Đôi mắt cô lại cụp xuống, có vẻ như cô không muốn nói nhiều về việc này.
"Được rồi, ổn thôi. Tôi sẽ giúp."
“Được rồi, không sao đâu. Tớ sẽ giúp cậu.”
Goda Ryoma là một người đàn ông hoàn hảo. Tôi thầm nghĩ như vậy trong lòng.
Goda Ryoma là một người đàn ông hoàn hảo, tôi tự lẩm bẩm điều ấy trong lòng.
Tôi muốn giúp cô ấy ngay lập tức, nhưng nếu tôi vội vàng, tôi có thể trở thành một gã đáng sợ với cô ấy.
Tôi muốn giúp đỡ hoàn cảnh của cô ấy lúc này ngay lập tức, nhưng nếu tôi bỗng chốc lao vào, tôi có thể sẽ trở thành một kẻ đáng sợ đối với cô ấy mất.
"Ồ, không... Đây không phải là việc Goda-san nên giúp."
“À, không… Đó không phải là công việc của Goda-kun mà…”
"Không sao đâu, không sao đâu."
“Không sao đâu, không sao đâu.”
Tôi sống bằng cách cố gắng trở thành một người đàn ông hoàn hảo trong mắt những người xung quanh.
Tôi sống để cố gắng trở thành một người đàn ông hoàn hảo trong mắt những người xung quanh.
Điều đó không chỉ bao gồm những thành tựu hữu hình mà còn bao gồm cả cảm giác xa cách với người khác và những giải pháp tôi đưa ra cho vấn đề của họ.
Điều đó không chỉ bao gồm những thành tựu ngoài mặt mà nó còn bao gồm cả những cảm giác xa cách với người khác và những giải pháp tôi sẽ đưa ra để có thể giải quyết vấn đề của họ.
"Tôi thực sự thích những thứ này. Nhìn thấy những chiếc bàn rung lắc khiến tôi nổi mề đay."
“Tớ thật sự thích những thứ này, nhìn thấy những chiếc bàn lung lay làm tớ thấy rất khó chịu.”
Khi tôi mỉm cười và nói vậy, Kinoshita có vẻ hơi ngạc nhiên.
Khi tôi mỉm cười và nói điều đó, Kinoshita trông hơi ngạc nhiên.
Sau đó, cô ấy hạ khóe mắt xuống một cách bối rối và mỉm cười một chút.
Sau đó, cô ấy hạ khóe mắt xuống một cách lo lắng và mỉm cười một chút.
"Anh nói dối..."
“Cậu nói dối…”
──Phần không hoàn hảo trong bản thân hoàn hảo của tôi.
—Đấy là phần không hoàn hảo trong con người của tôi.
Thói quen xấu của tôi là cố gắng can thiệp vào vấn đề của người khác ngay lập tức.
Thói quen xấu của tôi là cố gắng can thiệp vào vấn đề của người khác.
Cha tôi, người luôn tuyên bố giúp đỡ mọi người nhưng vẫn là một kẻ đạo đức giả, đã kết thúc cuộc đời mình bằng cách bị vắt kiệt mặc dù có khối tài sản khổng lồ.
Cha tôi, người luôn tuyên bố sẽ giúp đỡ mọi người nhưng thực chất lại là một kẻ đạo đức giả, đã kết thúc cuộc đời mình trong cảnh bị bóc lột mặc dù có trong mình khối tài sản khổng lồ.
Vậy nên, tôi đã thề rằng mình sẽ không kết thúc như anh ta.
Vì vậy, tôi đã thề rằng tôi sẽ không kết thúc cuộc đời của mình giống như ông ấy.
"Với điều này... xong rồi..."
“Với cả việc này… Đã xong rồi…”
Nhưng tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cô gái đang lặng lẽ làm nhiệm vụ mà cô ấy được giao.
Nhưng tôi không thể chịu nổi khi nhìn cô gái đang im lặng làm nhiệm vụ cô ấy được giao này.
Chuyện đó xảy ra cách đây một thời gian ngắn. Bây giờ, Kinoshita đã hạ thấp cảnh giác của mình xuống một chút, và cuộc trò chuyện của chúng tôi diễn ra trôi chảy hơn.
Truyện đó đã xảy ra cách đây một thời gian khá gần. Hiện tại, Kinoshita đã hạ thấp cảnh giác một chút, vì vậy nên cuộc trò chuyện của chúng tôi đã diễn ra trôi chảy hơn.
"... Nhân tiện."
“...Nhân tiện…”
Trong lớp học yên tĩnh chỉ có tiếng bàn ghế sột soạt vang lên, Kinoshita thì thầm nhẹ nhàng.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ vang vọng tiếng bàn học va chạm vào nhau, Kinoshita nhẹ nhàng thì thầm.
"Trong giờ nghỉ trưa hôm nay, tôi nghe thấy rất nhiều người nói về anh, Goda-san."
“Trong giờ nghỉ trưa hôm nay, tớ đã nghe rất nhiều người bàn tán về cậu đấy, Goda-kun.”
"Heh, heh..."
“Hehe…”
Đó không hẳn là điều đáng mừng.
Thật ra đó không hẳn là điều đáng mừng.
"Oji-san từ lớp bên cạnh bước vào giận dữ, nói rằng 'Tôi sẽ không thua Goda trong kỳ thi tới.'"
“Oji-kun từ lớp kế bên nổi giận và nói rằng ‘Tớ sẽ không thua Goda trong bài kiểm tra tiếp theo.”
Oji... anh chàng tự nhận mình đứng thứ hai hoặc thứ ba trong lớp chúng tôi. Trường chúng tôi không công bố bảng xếp hạng, vậy làm sao anh ta luôn biết được?
Oji… Anh chàng tự nhận mình đứng thứ hai hoặc thứ ba gì đó trong khối chúng tôi. Trường mình không có đăng bảng xếp hạng điểm của học sinh, làm sao cậu ta luôn biết được?
"Onuki-sensei ở lớp hóa học có nói gì đó về một bài học bí mật với Goda-kun."
“Onuki-sensei ở lớp hoá học có nói gì đó về khoá học bí mật với Goda-kun.”
Onuki… cô giáo ngoài bốn mươi bám lấy tôi. Cô ấy thậm chí còn vỗ mông tôi lần trước.
Onuki… Giáo viên đã bốn mươi tuổi luôn cố bám lấy tôi. Lần trước cô ấy còn vỗ mông tôi nữa.
“Và hôm nay, một số bạn cùng lớp của chúng ta đang tìm cậu, định ăn trưa với cậu.”
“Và hôm nay, một số bạn cùng lớp của chúng ta đã đi tìm cậu, họ định ăn trưa với cậu.”
“Vậy sao…”
“Là vậy sao…”
Thật không may, đó sẽ vẫn là một giấc mơ không thành hiện thực.
Thật không may, đó vẫn là giấc mơ không thể thành hiện thực được.
Không, không phải là tôi biến mất trong giờ ăn trưa để tỏ ra xa cách.
Không, không phải tôi biến mất trong giờ ăn trưa để tỏ ra xa cách với mọi người.
Đơn giản là vì tôi không muốn ai biết về bữa trưa của mẹ tôi. Bữa trưa hôm nay có dòng chữ "Ryoma yêu em ♥" viết bằng rong biển. Đó là bữa trưa của mẹ tôi, không phải của bạn gái.
Đơn giản là vì tôi không muốn ai biết về bữa trưa của mẹ tôi. Bữa trưa hôm nay có dòng chữ “Ryoma yêu dấu♡” được viết bằng rong biển. Đây thật sự là bữa trưa của mẹ tôi làm, không phải của bạn gái…
"... Và có một cô gái nhặt tóc quanh bàn của bạn, vì vậy tôi phải cảnh cáo cô ấy với tư cách là thành viên của ủy ban kỷ luật."
“...Và có một cô gái đã nhặt tóc quanh bàn của cậu, vậy nên tớ đã phải cảnh báo cô ấy với tư cách là một thành viên ban kỷ luật.”
"Cảm ơn, thực sự, cảm ơn bạn."
“Cảm ơn, thực sự cảm ơn cậu.”
Tất cả những câu chuyện của tôi đều tệ hại.
Tất cả những câu chuyện về tôi thật khủng khiếp.
Tôi bắt tay Kinoshita lên xuống với lòng biết ơn.
Tôi bắt tay Kinoshita lên xuống với lòng biết ơn.
"À, k-không có gì đâu...!"
“À… K-không có gì đâu…”
Ồ, lỗi của tôi.
Chết, lỗi tôi.
Trên nền hoàng hôn, tôi lùi lại khỏi Kinoshita đang bối rối. Tôi không phải là kiểu người chạm vào người khác, nhưng lòng biết ơn của tôi đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Trong ánh hoàng hôn, tôi lùi lại khỏi Kinoshita đang đỏ mặt bối rối. Tôi không phải là người hay chạm vào người khác, nhưng lòng biết ơn của tôi đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi.
"... Nhưng vẫn vậy."
“...Nhưng nó vẫn diễn ra….”
Kinoshita nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mà tôi vô tình nắm lấy và lẩm bẩm.
Kinoshita nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mà tôi vô tình nắm lấy và thì thầm.
“Cảm giác thật lạ, khi nói chuyện như thế này với ‘mọi người đều là Goda-san.’”
“Cảm giác thật kỳ lạ khi nói chuyện như thế này với “Mọi người đều là Goda-kun.”
Khuôn mặt ngẩng lên của cô ấy cho thấy dấu hiệu lo lắng và bối rối.
“Ừm.”
“Ừm.”
“Hửm?”
“H-huh?”
Với vẻ lo lắng, đôi môi mềm mại của cô ấy chuyển động.
Với vẻ mặt lo lắng, đôi môi mềm mại của cô ấy mấp máy.
“──Tại sao Goda-san lại quan tâm đến một người như tôi?”
“---Tại sao Goda-kun lại quan tâm đến một người như…tớ vậy..?”
Tại sao, huh.
Tại sao… Hả.
Đó là──.
Đó là vì—-.