C107
569 removals
Words removed | 1489 |
Total words | 3584 |
Words removed (%) | 41.55 |
212 lines
434 additions
Words added | 1284 |
Total words | 3379 |
Words added (%) | 38.00 |
73 lines
Epherene nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong ngăn kéo. Đột nhiên, vô số lá thư cô đã gửi cho người ủng hộ mình hiện ra trong đầu. Cô vô thức nghịch chiếc khăn tay mà cô luôn mang theo bên mình.“… Cái quái gì thế này?”
Epherene ngơ ngác nhìn bức thư trong ngăn kéo ấy, đột nhiên cô nhớ tới vô số lá thư mà cô đã gửi cho "người ấy",trong vô thức cô đã với tới chiếc khăn tay mà cô luôn mang bên mình."...cái gì thế này?"trong khoảng khắc ấy Swoooosh...Cô bất động khi một luồn khí lạnh tràn tới từ phía sau cô
Trong khoảnh khắc bối rối đó.
"!"cô tập trung sự chú ý về phía sau của mình. nó vẫn như lần trước.Nhưng lần này, cô không còn sợ hãi nữaKuuuuuhhhh-Epherene tập trung mana vào bàn tay của mình, thực hiện một phép huỷ diệt và phóng nó ra"Epherene, em vẫn ổn chứ?""Oh!"đó là Allen. Epherene nhanh chóng huỷ bỏ phép thuật mà cô đang thực hiện"um, Giáo sư Allen.Vừa nãy, con ma...""Um, anh cũng thấy nó.""Anh cũng thấy nó?"Allen gật đầu nghiêm túc và cũng nhanh chóng nhận ra bức thư mà Epherene đang cầm trên tay"Oh"Allen đã hiểu"...Epherene"Allen đanh mặt lại, với tông giộng khiển trách"Em không nên vào phòng làm việc của giáo sư nếu chưa được cho phép.Em có thể bị phạt nếu tuỳ tiện chạm vào bất kì đồ vật của thầy ấy đấy.""Vâng...em xin lỗi..."
Swoooosh…
"Em đúng là hay gây rắc rối nhỉ."Dù thế,Epherene vẫn bối rối.Tất nhiên, cô là người sai, nhưng tại sao lá thư lại nằm trong tay của Deculein, và có phải sự thật rằng anh là người đã hỗ trợ cô?Allen thở dài nhẹ nhõm"Dù sao thì, em cũng đã biết rồi nhỉ ? Epherene. Giáo sư không hoàn toàn xấu đâu."Câu nói đó mang nhiều ý nghĩa. Epherene cắn môi và lẩm bẩm"Nhưng tại sao lại là ẩn danh...""Ngài ấy nghĩ rằng em sẽ từ chối nếu thầy ấy dùng tên của mình""..."Epherene không trả lời.Anh ấy nói đúng.Cô hồi đó và cô bây giờ.Lòng kiêu hãnh của cô sẽ không chấp nhận việc đó"Dù sao thì.Bây giờ, anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta rời khỏi đây.""Vâng?"Epherene nghiên đầu khó hiểu.Allen mỉm cười và chỉ ra ngoài cửa sổ."Con ma vẫn ở đây.Bên kia kìa"Con ma, với đôi mắt đỏ ngầu, đang bám vào chiếc cửa sổ*****....Có một cơ quan điều tra độc lập, đó là [Magic investigation Department], nằm ở Megiseon thuộc Đảo Nổi.Về cơ bản, Đảo nổi là một hòn đảo độc lập và có chủ quyền riêng của nó, không thuộc về bất kì quốc gia nào.Do đó, khi có bất kì vụ án nào xảy ra ở đó, thứ được gọi là M.I.D sẽ tiến hành công việc của chính nó.Với tư cách là một tổ chức điều tra do các pháp sư điều hành, tỷ lệ thành công của họ lên tới 95%.Đối với 5% còn lại, thường đối tượng sẽ được xác nhận nhưng không có khả năng bắt giữ được - ví dụ như Rohakan, Authority Carla và Recruit Rodran.M.I.D hiện tại đang nghi vấn Sylvia làm nghi phạm chính trong vụ án lần này. Ngay khi Idnik tới Đảo nổi, cô đã cung cấp 1 bản tóm tắt về vụ án lần này."Một con ma?""Đúng vậy.Tiềm thức của Sylvia đã tạo ra một con ma và thực hiện các vụ giết người gần đây.Do đó, đây là một vụ án cấp 2."Tôi cau mày, nhưng Idnik vẫn tiếp tục."Tất nhiên, đây chỉ mới là 1 phần của việc điều tra. Ma thuật của Sylvia đã được phát hiện ở hiện trường, nhưng bằng chứng cho thấy hồn ma là do Sylvia tạo ra vẫn còn thiếu."chúng tôi đã đến [Magic Investigation Department]. nó trông như nhưng khối hình chữ nhật xếp trồng lên nhau."Tại lại gọi tôi?""Deculein, Ngươi có giấy chứng nhận của đảo nổi"Tôi có ư? cô ta có vẻ biết nhiều thứ mà tôi không biết."Dù cho Sylvia có phải là kẻ giết người hay không, với tài năng của nhóc ấy có thể sánh với Adrienne's. Sylvia không nên bị giam vào lúc này.""Em ấy không ổn sao?""Rất không ổn.Nhóc ấy đang bị kiệt sức sau khoảng thời gian bị giam lại. sẽ là thảm hoạ nếu sự căng thẳng trong nhóc ấy phát nổ. Ma thuật của nhóc ấy sẽ tràn ra, và năng lượng của em ấy có thể bị tổn hại nặng nề."Nếu 1 đứa trẻ bị vướng vào việc như này, thì chẳng phải cha mẹ nó nên là người đến trước sao ?"Glitheon đang làm gì?""Chúng ta đang theo dõi hắn.Dù hắn xem đây là một cơ hội để phát triển cho Sylvia.Dẫu thế thì dù hắn có muốn giúp thì cũng không được vì hắn không có giấy chứng nhận.""Idnik."tôi gọi tên cô ta. cô ta quay lại, tay đặt lên cửa."Tại sao tôi lại giết Sierra? lời hứa đó là gì?"Tôi phải hỏi về vấn đề này, dù cho cô ta có nghi ngờ tôi, tôi cũng không thể làm gì được."...."Idnik nhìn tôi với cái nhìn kì lạ.Nhưng, thay vì trả lời hay hỏi lại tôi,cô ta cười nhưng trông rất buồn"Hẳng là vậy nhỉ.Có lẽ anh đang thắc mắc tại sao cô ấy lại không bỏ chạy. Sierra cũng không nói cho tôi biết."Sự nghi ngờ của Idnik nhanh chóng nhận ra câu trả lời. Đây là lý do tại sao [Tính cách] lại hữu dụng như thế. gần như không có cách nào để bất kì ai trong thế giới này nhận ra Kim Woojin đang ở trong Deculein cả."Cô ấy vốn là người đang trong giai đoạn cuối của đời mình, và cô ấy ghét việc bản thân từ từ chết đi trước mắt con gái của mình. Bởi vì cô ấy biết cô ấy là nơi nương tựa cuối cùng của Sylvia."
Cô cứng đờ người tại chỗ khi một luồng lạnh tràn qua cô từ phía sau.
"...""Tôi cũng không biết được ý muốn của Sierra.Liệu có phải việc mất bởi bị giết tốt hơn so với bệnh tật, liệu cô ấy có nghĩ rằng Sylvia sẽ sống với ý muốn trả thù sau khi cô chết? hay cô ấy chỉ đơn giản là không muốn để con mình nhìn cô ấy chết từ từ?"tôi khép đôi mắt của mình mà không nói lời nào. Từng con đau nhói xông tới thái dương của tôi khi từng lời cô ấy nói gợi nhớ lại những kí ức đen tối của Deculein."Dù sao thì, Deculein.Chính ngươi là người đã giết Sierra.Điều đó không thể thay đổi.Cô ấy biết ngươi sẽ giết cô ấy, và dù đã biết, cô ấy đã không chạy đi.Đổi lại, ngươi đã có mọi thứ ngươi muốn."Mọi thứ tôi muốn....tôi tưởng tôi biết nó là gì.Hiển nhiên là, cái chết của Decalane.Vụ giết người của lão già chết tiệt, người đã không hài lòng với Deculein và cả Yeriel. "Vì thế, đừng nghĩ tới việc chạy đi.""...."....Hiện tại, tôi gần như hiểu được.Những điều xấu xa của Deculein tồn tại ở mọi nơi. [Số phận của kẻ phản diện] sẽ tới với tôi bất kì đâu và bất kì lúc nào, cả những lúc tôi không thể đoán được. Đó hẳng là 1 điều bình thường với tôi.Yukline, Iliade, và Deculein von Grahan Yukline.Hắn là 1 nhân vật không nên được sống ngay từ đầu."Haiz..."Dù sao thì, một nụ cười nhẹ.Quyết định đi ngược lại số mệnh sắp đặt trước, không có lý do gì khiến tôi phải bỏ cuộc trước sự sắp đặt này."...có gì buồn cười à?"Đây chính là số phận của Deculein. Cứ thế này, cuộc sống sẽ càng ngày càng khó khăn hơn, cả thế giới sẽ cố gắng biến tôi thành một kẻ phản diện, và đến cuối, sẽ không ai quan tâm tôi.."Lại một lần nữa. Thế giới này thật nhàm chán."Tôi đã sẵn sàng chấp nhận thử thách,tôi sẽ vượt qua nó.Cái tôi của Deculein sẽ không bị phá huỷ bởi bất kì thử thách nào mà thế giới gửi đến. Ngay cả khi những thảm hoạ tàn khốc nhất phá huỷ mọi thứ xung quanh, thế giới chết tiệt này sẽ thấy tôi, đứng một mình giữa cảnh sắc hoang tàn ấy."Tôi sẽ dùng giấy chứng nhận để bảo lãnh Sylvia, phần còn lại giao cho cô.""....Dễ vậy sao?"Idnik tỏ ra ngạc nhiên dù cô là người yêu cầu anh làm điều ấy."À, tất nhiên là nếu cô ấy vô tội, thì trong trường hợp đấy giấy chứng nhận của anh sẽ được trả lại.""Sao cũng được, cô hãy thực hiện lời hứa giữa cô với Sierra. Tôi muốn Sylvia sống lâu nhất có thể và trở thành Archmage.""Gì cơ?"biểu cảm của Idnik méo mó khó hiểu,nhưng không còn gì nữa. tôi ngay lập tức mở cửa và rời khỏi đó.*****…Điều tra viên ma thuật trong phòng thẩm vấn tự hỏi liệu con quái vật có vô tình xuất hiện khi cô đang ngủ và gây án hay không, nói rằng khả năng xảy ra trường hợp như vậy là có đối với mọi người. Vì vậy, cô ấy hỏi liệu Sylvia có trải qua bất kỳ sự kiện căng thẳng nào gần đây không."...."Sylvia suy nghĩ một cách trống rỗng với cái đầu cúi xuống, tự hỏi liệu cô có thực sự là một kẻ giết người không. Cô im lặng khi suy ngẫm lại những điều ấy.“Nếu em không nói gì, tôi đành phải gọi pháp sư tới thôi.”Đó là Thanh tra Lumiere Russell. Tất nhiên, Sylvia có những thứ mà cô lo lắng. Nhưng…Brrrr-“Hmm.Sylvia, đợi một chút nhé, làm ơn.”Có người đã gọi tới. Cô rời đi sau khi bảo người của mình trông chừng Sylvia.
“!”
“…Hmmm? Monarch Deculein?”Deculein đang đứng trong phòng phỏng vấn của trụ sở điều tra. Anh nổi tiếng vì thích mặc vest hơn áo choàng, ngay cả trên Đảo nổi. Khi Russell đến gần, anh ta liếc nhìn cô.“Tôi nghe nói Sylvia đang ở đây.”Anh ta là một trong số ít người không ngần ngại vứt bỏ kính ngữ trên Đảo Nổi.“Vâ-Vâng, nhưng.”“Thả cô ấy ra.”“…Trời ạ. Monarch Deculein. Đây là Đảo Nổi; không phải là Đế chế-““Tôi sẽ sử dụng giấy chứng nhận của mình.”"Vâng?"Russell nhất thời sửng sốt, trong chốc lát nghĩ rằng cô đã nghe nhầm. Mặc dù đã làm điều tra viên trên Đảo Nổi bảy năm, Russell vẫn chưa từng nhận được yêu cầu sử dụng giấy chứng nhận một lần nào.“Giấy chứng nhận.”“Đặc quyền đấy… dành cho Sylvia?”Dùng đặc quyền này cho người khác?Hơn cả thế, một Yukline với Iliade?"Đúng.""..."Trên Đảo Nổi, giấy chứng nhận là một quyền lợi rất đặc biệt mà ngay cả tiền cũng không thể mua được. Đó là quyền lợi chỉ được trao cho những người đạt được một thành tích nhất định ở cấp độ nhất định trên Đảo Nổi. Quyền lợi của nó vượt ra ngoài ý nghĩa của tên gọi, cho phép ngay cả một kẻ giết người cũng có thể được miễn trừ khỏi luật pháp . Thậm chí, nó có thể được truyền lại cho người thừa kế tiếp theo bởi người kiếm được.Giấy chứng nhận tại ngoại của Deculein có lẽ thuộc về Decalane. Đó là một đặc ân có thể có được vì phép thuật và kiến thức quan trọng hơn việc sống trong xã hội lạnh lẽo của Đảo Nổi. ( hiểu đơn giản thì Decalane có được cái 'giấy chứng nhận' nhờ sự cống hiến của phép thuật và kiến thức của ông cho đảo nổi?)"Hiển nhiên,ta có thể dùng nó một cách ẩn danh.Điều đó là có thể đúng chứ?""..... Được, chúng tôi sẽ chấp nhận."
Epherene tập trung tất cả các giác quan của mình về phía sau. Giống như lần trước. Tuy nhiên, cô sẽ không sợ hãi lần thứ hai.
Gật đầu, Monarch Deculein rời khỏi văn phòng. Vậy là xong. Một trong những quyền lợi đắt giá nhất trên Đảo nổi đã được sử dụng với sự coi thường vô cảm hơn cả tem phiếu thực phẩm.
Kuuuuhhhh-
Epherene tập trung mana vào tay, hiện thân cho một câu thần chú hủy diệt, và quay lại!
“Epherene, cô ổn chứ?”
“Ồ!”
Là Allen. Epherene để mana tiêu tan.
“Ừm, Trợ lý giáo sư. Vừa nãy, một con ma…”
“Vâng. Tôi cũng thấy nó.”
“Anh có thấy nó không?!”
Allen gật đầu một cách nghiêm túc nhưng nhanh chóng nhận ra lá thư trong tay Epherene.
“Ồ.”
Allen đã biết rồi.
“…Epherene.”
Allen, mặt đanh lại, nói với giọng hơi buộc tội.
“Cậu không được vào phòng giáo sư nếu không được phép. Cậu có thể bị phạt vì chạm vào đồ đạc của ông ấy một cách liều lĩnh.”
“Vâng… Tôi xin lỗi…”
“Cậu đúng là đồ gây rắc rối.”
Tuy nhiên, Epherene vẫn bối rối. Tất nhiên là sai, nhưng tại sao lại là lá thư gửi Deculein, và có đúng là ông ấy là người bảo trợ cho cô không? Allen thở dài.
“Dù sao thì. Giờ thì cậu biết rồi chứ? Epherene. Giáo sư không hoàn toàn xấu tính.”
Những từ đó có nhiều nghĩa. Epherene cắn môi và lẩm bẩm.
“Nhưng tại sao lại ẩn danh…”
“Ông ấy nghe nói rằng cậu sẽ từ chối nếu ông ấy dùng tên thật.”
“…”
Epherene không trả lời. Ông ấy nói đúng. Cô ấy lúc đó, và cô ấy bây giờ. Lòng kiêu hãnh của cô dễ dàng vượt quá khả năng của cô.
“Tuy nhiên. Bây giờ, tôi nghĩ tốt hơn là nên chạy trốn.”
“Vâng?”
Epherene nghiêng đầu. Allen mỉm cười và chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Con ma vẫn ở đây. Ở đằng kia.”
Con ma, với đôi mắt đỏ, đang bám vào khung cửa sổ.
* * *
…Có một cơ quan điều tra tự chủ, [Sở điều tra ma thuật], ở Megiseon trên Đảo nổi. Về bản chất, Đảo nổi là một quận độc lập và có lãnh thổ riêng, không thuộc về bất kỳ quốc gia nào. Do đó, khi một vụ án hình sự xảy ra ở đó, cái gọi là M.I.D đã tiến hành điều tra độc lập của họ.
Là một cuộc điều tra ma thuật do các pháp sư tiến hành, tỷ lệ bắt giữ của họ đạt tới 95%. Đối với 5% còn lại, họ thường xác nhận thủ phạm, nhưng do không có khả năng bắt giữ họ — những ví dụ như Black Beast Rohakan, Authority Carla và Recruit Rodran đã hiện ra trong đầu tôi.
M.I.D này hiện đã chọn Sylvia làm nghi phạm chính của họ trong vụ án này. Ngay khi Idnik chuyển đến Đảo nổi, cô ấy đã cung cấp một bản tóm tắt ngắn gọn về tình hình.
“Một con ma?”
“Vâng. Tiềm thức của Sylvia đã tạo ra một bóng ma khủng khiếp thực hiện vụ giết người. Do đó, đây là vụ giết người ma thuật cấp độ hai.”
Tôi cau mày, nhưng Idnik tiếp tục.
“Tất nhiên, đây chỉ là một phần của quá trình điều tra. Ma thuật của Sylvia đã được phát hiện tại hiện trường vụ việc, nhưng bằng chứng cho thấy bóng ma là do Sylvia tạo ra vẫn còn thiếu.”
Chúng tôi đã đến trụ sở của [Sở điều tra ma thuật]. Đó là một cấu trúc hình học như thể những chiếc hộp hình khối được xếp chồng lên nhau.
“Tại sao anh lại gọi tôi?”
“Deculein. Anh có Giấy chứng nhận tại ngoại của Đảo nổi.”
Tôi ư? Idnik biết nhiều điều mà tôi không biết.
“Cho dù cô ta có phải là kẻ giết người hay không, tài năng tuyệt đối của Sylvia cũng ngang ngửa với Adrienne. Sylvia không nên bị nhốt vào lúc này.”
“Cô ta không khỏe sao?”
“Rất khỏe. Cô ta đã kiệt sức trong thời gian bị giam cầm. Sẽ là một thảm họa nếu căng thẳng của cô ta bùng nổ như thế này. Ma thuật của cô ta sẽ hoành hành và nguồn năng lượng của cô ta có thể bị phá hủy.”
Nếu một đứa trẻ bị liên lụy vào một vụ việc như thế này, thì cha mẹ phải là người đầu tiên phải không?
“Glitheon đang làm gì vậy?”
“Chúng ta sẽ theo dõi anh ta. Thay vào đó, anh ta sẽ coi đây là cơ hội thích hợp để tiến bộ về mặt phép thuật. Mặc dù anh ta sẽ không giúp được gì ngay cả khi anh ta cố gắng hỗ trợ, nhưng anh ta không có giấy chứng nhận tại ngoại.”
“Idnik.”
Tôi gọi cô ấy. Cô ấy quay lại, tay đặt trên cửa tòa nhà trụ sở.
“Tại sao tôi lại giết Sierra? Lời hứa là gì?”
Tôi chỉ muốn hỏi điều này. Ngay cả khi cô ấy bắt đầu nghi ngờ điều gì đó, tôi cũng không thể không làm vậy.
“…”
Idnik nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ. Nhưng, thay vì chất vấn tôi, cô ấy lại cười buồn.
“Thật vậy. Bạn có thể tự hỏi tại sao cô ấy không bỏ trốn. Sierra không nói với tôi về điều đó.”
Những nghi ngờ của Idnik nhanh chóng tìm ra lý do. Đây là lý do tại sao sự bất cân xứng thông tin lại thuận tiện. Có rất ít pháp sư trên thế giới này có thể suy ra giả thuyết rằng Kim Woojin đang ở trong vỏ của Deculein ngay từ đầu.
“Bà ấy là một bệnh nhân giai đoạn cuối, và bà ấy ghét ý tưởng phải chết từ từ trước mặt mình. Bởi vì bà ấy biết rằng bà ấy là nơi trú ẩn duy nhất mà Sylvia có.”
“…”
“Tôi không biết chi tiết về ý của Sierra. Nếu đó là giết người chứ không phải do bệnh tật, liệu bà ấy có nghĩ rằng Sylvia có thể sống với sự trả thù đó ngay cả khi bà ấy chết không? Hay chỉ đơn giản là bà ấy không muốn cho con gái mình thấy bà ấy đang chết dần chết mòn?”
Tôi nhắm mắt lại mà không nói một lời. Có một cơn đau nhói tấn công thái dương tôi khi mỗi lời bà ấy nói lại khơi dậy những ký ức đen tối mới.
“Tuy nhiên, Deculein. Chính anh đã giết Sierra. Điều đó không thay đổi. Cô ấy biết anh sẽ giết cô ấy, và mặc dù cô ấy biết, cô ấy vẫn không bỏ chạy. Đổi lại, anh có được mọi thứ mình muốn.”
Mọi thứ tôi muốn… Tôi nghĩ rằng tôi biết đó là gì. Có lẽ là cái chết của Decalane. Vụ giết người của lão già chết tiệt đó, kẻ không hài lòng với Deculein hay Yeriel.
“Vậy thì giờ, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.”
“…”
…Bây giờ, tôi hầu như không hiểu. Những hành động và dấu vết xấu xa của Deculein hiện hữu ở khắp mọi nơi. Số phận của Kẻ phản diện sẽ tìm đến tôi bất cứ lúc nào, từ những nơi mà tôi thậm chí không thể nghĩ đến. Có lẽ đó chỉ là một điều bình thường.
Yukline, Iliade và Deculein von Grahan Yukline. Anh ta là một nhân vật được thiết kế không phải để sống ngay từ đầu.
“Thở dài.”
Tuy nhiên, tôi vẫn nở nụ cười. Đã quyết định chống lại số phận, không có lý do gì để đau buồn vì những bối cảnh đơn thuần.
“…Có gì buồn cười chứ?”
Cuộc sống của Deculein chính là như vậy. Cứ như thể ngày nào cũng không suôn sẻ; cả thế giới cố gắng biến tôi thành một kẻ phản diện, và cuối cùng, tôi chẳng được ai yêu thương.
“Tôi lại cảm thấy tất cả những điều đó. Thế giới này không hề nhàm chán.”
Tôi sẵn sàng chấp nhận thử thách; tôi sẽ vượt qua nó một lần nữa. Bản ngã của tôi sẽ không bị phá hủy bởi bất kỳ đợt sóng nào mà thế giới này gửi đến. Ngay cả khi những thảm họa tàn khốc nhất phá hủy mọi thứ xung quanh tôi, thế giới chết tiệt này sẽ thấy tôi đứng một mình giữa cảnh tàn sát.
"Tôi sẽ sử dụng giấy chứng nhận tại ngoại cho Sylvia, và tôi sẽ để phần còn lại cho anh."
"... Dễ dàng như vậy sao?"
Idnik ngạc nhiên mặc dù là người yêu cầu.
"À, tất nhiên rồi, nếu sau đó cuộc điều tra chứng minh cô ấy vô tội, giấy chứng nhận tại ngoại sẽ được trả lại trong hầu hết các trường hợp."
"Dù là gì đi nữa, anh cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình với Sierra. Tôi muốn Sylvia sống lâu và trở thành một pháp sư vĩ đại."
"Cái gì?"
Biểu cảm của Idnik méo mó, nhưng không cần phải đợi. Tôi lập tức mở cửa trụ sở điều tra ma thuật.
* * *
… Thanh tra ma thuật trong phòng thẩm vấn tự hỏi liệu con quái vật có vô tình xuất hiện khi cô ấy đang ngủ và giết chết pháp sư không, nói rằng khả năng xảy ra trường hợp như vậy là có thể xảy ra với tất cả mọi người. Vì vậy, cô ấy hỏi liệu Sylvia có trải qua bất kỳ sự kiện căng thẳng nào gần đây không.
“…”
Sylvia nghĩ ngợi một cách vô hồn với cái đầu cúi xuống, tự hỏi liệu cô có thực sự là một kẻ giết người không. Cô im lặng khi suy ngẫm.
“Nếu anh không nói tiếp, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi một pháp sư.”
Đó là Thanh tra Lumiere Russell. Tất nhiên, Sylvia có những điều phải căng thẳng. Nhưng…
Brrrr—
“Hmm. Regello Sylvia, đợi một chút, làm ơn.”
Có người gọi cô. Cô rời đi sau khi bảo người của mình trông chừng Sylvia.
“…Hmmm? Monarch Deculein?”
Deculein đang đứng trong phòng phỏng vấn riêng của trụ sở điều tra. Anh ta nổi tiếng là thích mặc vest hơn áo choàng, ngay cả trên Đảo Nổi. Khi Russell đến gần, anh ta liếc nhìn cô.
“Tôi nghe nói Sylvia đang ở đây.”
Anh ta là một trong số ít người không ngần ngại vứt bỏ kính ngữ trên Đảo Nổi.
“Vâng. Vâng, nhưng.”
“Thả cô ta ra.”
“…Trời ạ. Monarch Deculein. Chúng ta đang ở Đảo Nổi; đây không phải là Đế chế-“
“Tôi sẽ sử dụng giấy chứng nhận tại ngoại của mình.”
“…Vâng?”
Russell thoáng sửng sốt, nghĩ rằng cô đã nghe nhầm. Mặc dù đã làm điều tra viên ở Đảo Nổi trong bảy năm, Russell vẫn chưa nhận được yêu cầu tại ngoại một lần nào.
“Giấy chứng nhận tại ngoại.”
“Đặc quyền… dành cho Regello Sylvia?”
Và anh ta đang sử dụng đặc quyền này cho người khác sao? Tệ hơn nữa, Yukline dành cho Iliade?
“Đúng vậy.”
“…”
Trên Đảo Nổi, giấy chứng nhận tại ngoại là một quyền lợi rất đặc biệt mà ngay cả tiền cũng không thể mua được. Đó là quyền chỉ dành cho những người đạt được một thành tích nhất định ở Đảo Nổi. Nó vượt ra ngoài ý nghĩa của tên gọi, cho phép ngay cả kẻ giết người cũng được miễn trừ khỏi sự trừng phạt hợp pháp. Sau đó, nó có thể được chuyển cho người thừa kế chính thức của người kiếm được.
Giấy chứng nhận tại ngoại của Deculein có lẽ thuộc về Decalane. Đó là một đặc quyền có thể thực hiện được vì phép thuật và kiến thức quan trọng hơn việc sống trong xã hội lạnh lẽo của Đảo Nổi.
“Tuy nhiên, tôi sẽ sử dụng nó một cách ẩn danh. Điều đó là có thể, phải không?”
“…Đúng vậy. Chúng tôi sẽ chấp nhận nó.”
Gật đầu, Monarch Deculein rời khỏi văn phòng. Vậy là xong. Một trong những quyền đắt giá nhất trên Đảo Nổi chỉ được sử dụng một cách vô cảm hơn cả tem phiếu thực phẩm.
“Không… tại sao Deculein lại làm thế?”
“Không… tại sao Deculein lại làm thế?”
Russell vô hồn nghịch huy hiệu thám tử trên ngực áo choàng của cô.
Russell ngơ ngác xoay chiếc phù hiệu thám tử trên ngực áo choàng của cô.******
••••••
Sylvia được thả ra mà không hề hấn gì. Russell đưa ra bằng chứng không đủ và đưa cô đến Idnik, người đang đợi bên ngoài trụ sở.
Sylvia được thả ra mà không hề hấn gì. Russell đưa ra bằng chứng không đủ và lôi cô ra cho Idnik, người đang đợi bên ngoài trụ sở.
“Cầm lấy đi. Đây là đậu phụ.”
“Lấy đi. Đây là đậu phụ.”
Sylvia nhìn miếng đậu phụ với ánh mắt giống như ánh mắt của một người đánh cá nhìn một con cá chết.
Sylvia nhìn vào đậu phụ với ánh mắt giống hệt ánh mắt một con cá chết dành cho một người đánh cá.
“Nhóc định đứng đó như một đứa ngốc sao? Nhóc quên mất chính nhóc đã nhảy xuống vách đá để cầu xin ta thu nhận nhóc làm đệ tử sao?”“Tôi có giết 'người đó' không?”Sylvia trả lời một cách khô khan. Idnik thu lưỡi.
“Anh định đứng đó như một thằng ngốc sao? Anh quên mất mình đã nhảy xuống vực và yêu cầu tôi nhận anh làm đệ tử rồi sao?”
“Họ đang điều tra, nhưng bằng chứng không đủ.Đó không phải lỗi của nhóc.”
“Tôi có giết anh ta không?”
“…”Sylvia đang sụp đổ từ bên trong khi trái tim cô tin vào Deculein và sự thật được truyền đạt bởi những người xung quanh cô xung đột dữ dội. Cảm xúc của cô đang dần cạn kiệt. Deculein và Sierra. Trừ khi cô từ bỏ một trong hai người, sự hao mòn này sẽ không dừng lại.
Sylvia trả lời khô khan. Idnik lè lưỡi.
"…Ngốc nghếch."
“Họ đang điều tra, nhưng bằng chứng không đủ. Không phải lỗi của anh.”
Nhìn cô, Idnik lặp lại lời của Deculein.
“…”
—Tôi muốn Sylvia sống lâu nhất có thể và trở thành một Archmage.
Sylvia suy sụp từ bên trong khi trái tim cô tin vào Deculein và sự thật mà những người xung quanh truyền đạt lại xung đột dữ dội. Cảm xúc của cô đang dần cạn kiệt. Deculein và Sierra. Trừ khi cô ấy bỏ rơi một trong hai người, sự hao mòn này sẽ không dừng lại.
Deculein, có lẽ gã đó biết. Thứ Sylvia cần bây giờ là sức mạnh của sự sống. Chính xác hơn,lửa.
“…Ngu ngốc.”
“…Sylvia, nhóc có muốn xem lại những ký ức của ngày hôm đó không?”
Nhìn cô ấy, Idnik lặp lại lời của Deculein.
Sau đó Sylvia bất lực ngẩng đầu lên.
—Tôi muốn Sylvia sống lâu và trở thành một pháp sư vĩ đại.
"Ký ức?"
Deculein, có lẽ gã đó biết. Thứ Sylvia cần bây giờ là sức mạnh của sự sống. Chính xác hơn là lửa.
“Đúng vậy. Ngày cô ấy mất.”Idnik gõ nhẹ vào mắt cô.
“…Sylvia. Cô có muốn nhìn thấy những ký ức của ngày hôm đó không?”
“Con mắt này là mắt giả. Mọi thứ ta thấy đều được ghi lại trong đó. Và với đôi mắt này, ta đã chứng kiến ngày Sierra chết.”
Rồi Sylvia bất lực ngẩng đầu lên.
“Ah.”
“Ký ức?”
“Ta sẽ chia sẻ ký ức này với nhóc.”
“Vâng. Ngày cô ấy chết.”
Vào khoảnh khắc đó, một ngọn lửa nhỏ bùng cháy trong mắt Sylvia.*****
Idnik gõ nhẹ vào mắt cô ấy.
Ngay khi rời khỏi Đảo Nổi, tôi đã đến Cung điện Hoàng gia. Đó là để làm một phù thủy giảng dạy sau một thời gian dài gián đoạn.
“Mắt trái này là mắt giả. Mọi thứ tôi nhìn thấy đều được ghi lại trong đó. Và với đôi mắt này, tôi đã chứng kiến ngày Sierra chết.”
“À.”
“Tôi sẽ chia sẻ ký ức này với cô.”
Vào lúc đó, một ngọn lửa nhỏ bùng cháy trong mắt Sylvia.
* * *
Ngay khi rời khỏi Đảo Nổi, tôi đã đến Cung điện Hoàng gia. Đó là để làm phù thủy giảng dạy sau một thời gian dài gián đoạn.
…Tuy nhiên.
…Tuy nhiên.
“Bệ hạ.”
“Bệ hạ.”Tôi đang nhìn bệ hạ, và bệ hạ cũng đang đối mặt với tôi. Không, phải không? Sophien, nằm trên sàn, đang ngủ gật. Cô ấy mở rồi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt và nhắm mắt lại lần nữa.
Tôi đang nhìn Hoàng đế, và Hoàng đế cũng đang đối mặt với tôi. Không, phải không? Sophien, nằm trên sàn, đang ngủ gật. Cô ấy mở mắt ra rồi nhắm lại, rồi mở mắt ra rồi lại nhắm lại.
“Bệ hạ, ngài đang làm gì vậy?”
“Bệ hạ, ngài đang làm gì vậy?”
“…Hử? …Ồ. Ừm… dạo này…”
“…Hửm? …Ồ. Hmm… dạo này…”
Giọng nói lười biếng, đôi mắt chớp chớp mờ mịt.
Giọng nói lười biếng, đôi mắt nhấp nháy liên tục.
“Có rất nhiều thứ… làm phiền ta…”
“Có nhiều thứ… đang làm ta bận tâm…”
“Vậy sao?
“Thật vậy sao?
“Vâng… Ta thậm chí còn nghĩ đến… tự tử…”
“Đúng vậy… Ta thậm chí còn nghĩ đến… tự tử…”Nói xong, tôi đứng thẳng dậy. Nếu Sophien nhắc đến chuyện tự tử, thì tình hình nghiêm trọng hơn tôi nghĩ một chút. Tất nhiên, tình hình này đã không tốt ngay từ đầu nếu cô ấy buồn chán như vậy.
Nói vậy, tôi đứng thẳng dậy. Nếu Sophien chỉ nhắc đến tự tử là đủ, thì tình hình nghiêm trọng hơn tôi nghĩ một chút. Tất nhiên, tình hình đã không tốt ngay từ đầu nếu cô ấy buồn chán như vậy.
“Bệ hạ, chỉ có thân thể cường tráng mới có thể đạt được thành tựu to lớn.”
“Bệ hạ. Chỉ khi cơ thể khỏe mạnh, ngài mới có thể đạt được kết quả tuyệt vời.”
“Thành tựu to lớn… hmmm… tệ thật….”
“Kết quả tuyệt vời… hmmm… thật tệ hại…”
Tôi thở dài.
Tôi thở dài.
“…Ta muốn vào đầu bệ hạ.”
“…Tôi sẽ đi vào đầu của Bệ hạ.”Nhiệm vụ Bóng tối của cung điện hoàng gia là Cuộc thám hiểm quá khứ của Hoàng đế. Hoàng đế mở mắt và nhìn chằm chằm vào tôi.
Nhiệm vụ Bóng tối của cung điện hoàng gia cũng là Cuộc thám hiểm quá khứ của Hoàng đế. Hoàng đế mở mắt và nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ngươi sẽ không thể chịu đựng được đâu…”
“Ngươi sẽ không thể chịu đựng được đâu…”
“Không có gì ta không thể chịu đựng được.”
“Không có gì mà tôi không thể chịu đựng được.”
“Sao ngươi dám… được chứ. Nếu anh cố làm tôi buồn… thì anh đã thành công rồi.”
“Sao ngươi dám… được rồi. Nếu ngươi muốn làm ta buồn… ngươi đã thành công rồi.”
Sophien mở mắt đột ngột. Rồi cô cố gắng đứng dậy, nhưng…
Sophien mở mắt đột ngột. Sau đó cô cố gắng đứng dậy, nhưng…
Ồ-
Whoops-
Cô ngã xuống.
Cô ấy ngã xuống."...Ta sẽ sửa lại.Ngươi không làm ta buồn...""...."Tình trạng của Hoàng đế rất nghiêm trọng. Một con lười không thể tưởng tượng nổi.
“…Tôi sẽ sửa lại. Anh không làm tôi buồn…”
“Bệ hạ, ngài có biết con lười là gì không?”
“…”
“Ngươi không hiểu… sự lười biếng này của ta…”Con lười vẫn nằm nhàn rỗi trong Cung điện Hoàng gia xa hoa.
Tình trạng của Hoàng đế rất nghiêm trọng. Một con lười không thể tưởng tượng nổi.
“Bệ hạ. Ngài không phải cũng đăng ký tham gia buổi thuyết trình của thần sao?”
“Bệ hạ. Người có biết lười là gì không?”
“Ồ… không phải ta… mà là con mèo…”
“Người không hiểu… sự lười biếng này của tôi…”
“Thứ tư tuần tới. Cứ hai tuần một lần.”
Con lười vẫn nằm im trong Cung điện Hoàng gia xa hoa.
“Bệ hạ. Người không đăng ký tham gia buổi thuyết trình của tôi sao?”
“Ồ… không phải tôi… mà là con mèo…”
“Thứ tư tuần tới. Hai tuần một lần.”
“…”
“…”
Sophien ngậm miệng lại hoàn toàn. Tôi nhìn Keiron. Anh ấy luôn đứng im lặng, như cái bóng của Hoàng đế.
Sophien ngậm miệng hoàn toàn. Tôi nhìn Keiron. Anh ta luôn đứng im lặng, như cái bóng của Hoàng đế.
“Ngài Keiron. Hôm nay, có vẻ như cô ấy không đủ sức để điều hành lớp học. Ngài có biết tại sao không?”
“Ngài Keiron. Bệ hạ, hôm nay có vẻ như ngài ấy không đủ sức để điều hành lớp học. Ngài có biết tại sao không?”Tôi hỏi Keiron. Gật đầu, anh ta bước về phía trước một bước.Tuy nhiên, Keiron vẫn đứng đằng sau Sophien.Nói cách khác, có hai Keiron"Đi theo tôi"Một người đứng sau lưng Hoàng đế, người kia bước tới mở cửa."....hiểu rồi"Tôi rời khỏi con lười, không, Sophien, và đi ra ngoài.
Tôi hỏi Keiron. Gật đầu, anh ta bước về phía trước một bước. Tuy nhiên, Keiron đứng sau Hoàng đế vẫn như vậy. Nói cách khác, có hai Keiron.
“Tình hình ngày càng tệ hơn, gần đây cô ấy còn nói rằng ngay cả việc thở cũng quá khó chịu. Nguyên nhân có lẽ nằm ở tầng hầm của Cung điện Hoàng gia. Chắc hẳn anh đã nghe Jolang nói rồi.”
"Ra ngoài."
“Đúng vậy.”"Nhưng ngay cả 1 pháp sư như anh cũng tò mò về phép thuật của tôi sao?"tôi gật đầu. từ một người thành 2 người, làm sao tôi không tò mò chứ?"Đó là lý do tại sao tôi mới mười tuổi đã được vào cung làm thị vệ.càng giết nhiều, càng tốt." (??)"tôi hiểu rồi"Keiron cũng là một trong những người mạnh nhất thế giới này. Tuy nhiên, anh ấy luôn ở với Hoàng đế, vì vậy tôi không có cơ hội gặp anh ấy thường xuyên. Việc anh ấy là một nhân vật bí ẩn cũng không giúp ích gì.“Nó ở đây.”
Một người đứng sau Hoàng đế, và người kia bước tới mở cửa.
"...Được rồi."
Tôi rời khỏi con lười, không, Sophien, và bước ra ngoài.
"Nó ngày càng tệ hơn, và gần đây, cô ấy nói rằng ngay cả việc thở cũng quá khó chịu. Lý do có lẽ là ở tầng hầm của Cung điện Hoàng gia. Chắc hẳn anh đã nghe Jolang nói rồi."
"Đúng vậy."
"Nhưng, ngay cả một pháp sư như anh cũng tò mò về tài năng phép thuật của tôi."
Tôi gật đầu. Một đã tăng lên thành hai; làm sao tôi không tò mò được?
"Đây là lý do tại sao tôi có thể vào Cung điện Hoàng gia với tư cách là người hộ tống khi mới mười tuổi. Càng nhiều xác chết, người hộ tống càng tốt."
"Tôi hiểu rồi."
Keiron cũng là một trong những người mạnh nhất trên thế giới này. Tuy nhiên, anh ấy luôn gắn bó với Hoàng đế, vì vậy tôi không có cơ hội gặp anh ấy thường xuyên. Điều đó không giúp ích gì khi anh ta cũng là một nhân vật khá bí ẩn.
“Nó ở đây.”
Cổng ngầm mà Keiron dẫn tôi đến không phải là nơi Jolang đã dẫn tôi đến trước đó. Keiron cảm thấy ánh mắt tò mò của tôi hướng về anh ấy.
Cổng ngầm mà Keiron dẫn tôi đến không phải là nơi Jolang đã dẫn tôi đến trước đó. Keiron cảm thấy ánh mắt tò mò của tôi hướng về anh ấy.
“Có hai cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.”
“Có hai cánh cửa để xuống tầng hầm.”
“Đúng vậy. Nó khác với cổng của Jolang. Anh đã theo dõi Jolang chưa?”
“Đúng vậy. Khác với cổng của Jolang. Anh đã xem của Jolang chưa?”"Hộ vệ không phải chỉ là bảo vệ đối tượng với các thế lực bên ngoài mà còn là với các đối thủ chính trị khác. Khi không mang bên mình kiếm, anh phải liên tục quan sát và lắng nghe cẩn thận.""...tôi hiểu rồi."Tôi nhìn cánh cửa gỗ thô sơ. Khi tôi đặt tay lên nó-Chizik-!
“Hộ tống không chỉ bảo vệ người được tôi bảo vệ khỏi thế lực bên ngoài mà còn cả chính trị nội bộ. Khi không cầm kiếm, anh phải mở to mắt và lắng nghe cẩn thận.”
Những tia lửa bắn ra và một giọng nói lạ vang lên.
“…Tôi hiểu rồi.”
[…Cái chết của Sophie không hề bình thường. Sau khi chết hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm lần, lặp đi lặp lại và trở về, thế giới này sẽ không thể nào bình an. Không có cách nào mà thế giới này không bị ảnh hưởng.
Tôi nhìn vào cánh cửa gỗ thô sơ. Khi tôi đặt tay lên đó-
Sophien là người minh chứng cho thế giới này. Cô ấy là phép màu của thế giới này.Sự oán giận, đau buồn, đau đớn, tức giận và hận thù bắt nguồn từ cái chết vĩnh hằng đó chảy xuống như một vũng nước và tích tụ trong tầng hầm của cung điện hoàng gia. Nó đã hình thành một thứ bùn đen tối. Vì vậy,hãy khám phá cái địa ngục đó.Cái chết của cô ấy là một thử thách lớn đối với người chơi…]Đó là sự mở đầu báo hiệu sự khởi đầu của một cuộc tìm kiếm độc lập. Tôi quay lại nhìn Keiron.
Chizik-!
“Keiron, anh có muốn đi cùng tôi không?”
Những tia lửa bắn ra, và một giọng nói lạ phát ra.
Keiron giơ thanh kiếm nhỏ của mình ra. Đó là một sự từ chối khéo.
[…Cái chết của Sophie không hề bình thường. Sau khi chết hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm lần, lặp đi lặp lại và trở lại, thế giới này sẽ không ổn. Không có cách nào mà ranh giới thế giới này không bị ảnh hưởng.
“Tôi là một kỵ sĩ chỉ bảo vệ Nữ hoàng. Tôi không đi cùng bất kỳ ai trừ Nữ hoàng. Tuy nhiên, hãy rút thanh kiếm này khi anh gặp nguy hiểm. Trong một thời gian ngắn, sự giúp đỡ sẽ tới.”Lời nói của Keiron rất nặng nề. Ngay cả khi tôi không muốn tin tưởng anh ta, thì đó vẫn là giọng nói mà người ta có thể tin tưởng một cách tự nhiên. Anh ta cũng là hình mẫu cho các hiệp sĩ, giống như Julie.“Được rồi.”
Sophien là một người là bằng chứng của thế giới này. Cô ấy là phép màu của thế giới này.
Khi tôi gật đầu, Keiron đứng đợi ở cửa.
Sự oán giận, đau buồn, đau đớn, tức giận và hận thù bắt nguồn từ cái chết vĩnh hằng đó chảy xuống như một vũng nước và tích tụ trong tầng hầm của cung điện hoàng gia. Nó đã tạo thành một lớp bùn đen tối. Vì vậy, khám phá cái chết địa ngục đó.
“Mất nhiều thời gian không?”
Cái chết của cô ấy là một thách thức lớn đối với người chơi…]
Đó là lời mở đầu báo hiệu sự khởi đầu của một Nhiệm vụ độc lập. Tôi nhìn lại Keiron.
"Keiron. Anh có muốn đi cùng tôi không?"
Keiron giơ thanh kiếm nhỏ của mình ra. Đó là một lời từ chối hoàn toàn.
"Tôi là một hiệp sĩ chỉ bảo vệ Nữ hoàng. Tôi không đi với bất kỳ ai trừ khi đó là Nữ hoàng. Tuy nhiên, hãy rút thanh kiếm này khi bạn gặp nguy hiểm. Trong một thời gian ngắn, sự giúp đỡ sẽ có sẵn."
Lời nói của Keiron rất nặng nề. Ngay cả khi tôi không muốn tin tưởng anh ấy, thì đó vẫn là một giọng nói mà người ta có thể tin tưởng một cách tự nhiên. Anh ấy cũng là hình mẫu cho các hiệp sĩ, giống như Julie.
"Được thôi."
Khi tôi gật đầu, Keiron đợi ở cửa.
"Mất nhiều thời gian không?"
“Lần đầu tiên có lẽ sẽ sớm kết thúc thôi.”
“Lần đầu tiên có lẽ sẽ sớm kết thúc thôi.”
“Lần đầu tiên?”
“Lần đầu tiên à?”
“Vâng.”
"Đúng."
Nói một cách đơn giản, nhiệm vụ này là đi vào đầu Sophien và trải nghiệm những lần hồi quy của cô ấy. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ đi vào đầu cô ấy, nhưng dù sao thì. Tôi có thể thử lại cùng số lần Sophien chết. Tôi biết rằng nó đã hơn một trăm lần, vì vậy tôi có thể coi đây là sự thay thế cho các bài học rune hôm nay.
Nói một cách đơn giản, nhiệm vụ này là đi vào đầu Sophien và trải nghiệm sự thoái lui của cô ấy. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ đi vào đầu cô ấy, nhưng dù sao thì. Tôi sẽ phải thực hiện việc này với bấy nhiêu lần Sophien chết. Tôi biết rằng nó nhiều hơn một trăm, vì vậy tôi có thể coi đây là sự thay thế cho các bài học rune ngày hôm nay.
“…Tôi hiểu rồi. Bên ngoài, bạn sẽ canh gác.”
“…Tôi hiểu rồi. Bên ngoài, anh sẽ được bảo vệ cẩn thận.”
“Vâng.”
"Được."
Keiron lại biến thành một bức tượng khi tôi mở cửa tầng hầm.
Keiron lại biến thành tượng khi tôi mở cửa tầng hầm.