C4
74 removals
Words removed | 156 |
Total words | 384 |
Words removed (%) | 40.63 |
37 lines
80 additions
Words added | 163 |
Total words | 391 |
Words added (%) | 41.69 |
38 lines
“Hmm…? Tôi chỉ muốn chơi thôi, nhưng thế là không được à…?”
“Um…? Tớ chỉ muốn đến chơi thôi, cũng không được sao…?”
Làm ơn, dừng cái ánh mắt ngây thơ đó lại đi. Nó khiến tôi thấy tội lỗi!
Làm ơn, đừng nhìn lên với ánh mắt ngây thơ đó nữa. Nó làm tớ cảm thấy tội lỗi quá!
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Vậy, chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Được rồi, tớ hiểu rồi. Thế, chúng ta sẽ làm gì?”
Khi nghe tôi nói, nụ cười của Mitori nở rộ.
Nghe tôi nói, Mitori nở nụ cười rạng rỡ.
…Cô ấy dễ thương một chút.
…Cô ấy trông có hơi dễ thương.
“Hoạt động ban đêm!”
“Ngủ cùng nhau!”
“Về nhà đi.”
“Về đi.”
Tôi đá Mitori ra khỏi phòng và khóa cửa lại.
Tôi đá Mitori ra khỏi phòng và khoá cửa lại.
“Này, đợi đã! Tôi chỉ đùa thôi!”
“Này, đợi đã! tớ chỉ đùa thôi mà!”
“Ừ, ừ, tôi hiểu rồi.”
“Rồi, rồi, tớ hiểu rồi.”
Mitori đập cửa, hét lớn. Tuy nhiên, tôi không có ý định mở cửa. Tôi lờ cô ấy đi và nằm xuống giường.
Mitori đập cửa, hét lên. Tuy nhiên, tôi lại không có ý định mở cửa. Tôi lờ cô đi ấy và nằm xuống giường.
“Trời ạ, nếu Sotarou định làm thế, thì tôi cũng có cách, anh biết mà?”
“Geez, nếu Sotarou làm vậy, thì tớ cũng vẫn có cách, cậu biết không?
“Ồ, cố gắng hết sức đi.”
“Ồ, cố lên nhé.”
*Lạch cạch.*
*Cạch*
“Lạch cạch?”
“Cạch?”
“Xông lên!”
“Úi!”
“Gah!”
“Gah!”
Đột nhiên, một cú sốc đánh vào người tôi. Rõ ràng là Mitori đã nhảy xổ vào tôi. Nhưng thậm chí trước đó…
Đột nhiên, một cú sốc ập vào cơ thể, Mitori đã nhảy lên người tôi.
“Làm sao mà mở được cửa!?”
Nhưng trước đó thì…
“Tệ quá. Chỉ là trò bịp thôi.”
“Làm thế nào mà cậu mở được cửa thế!?”
Mitori khoe khoang, tay cầm một chiếc chìa khóa bạc xỉn màu. Không thể nghiêm túc được…
“Tệ quá. Đó là một mánh khóe thôi.”
“Chìa khóa dự phòng!?”
Mitori khoe khoang, cầm chiếc chìa khoá trên tay. Cậu không thể nghiêm túc được à…
“Chìa khoá dự phòng!?”
“Ta-da!”
“Ta-da!”
Thật là điên rồ. Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại đi xa đến vậy chỉ vì một số hoạt động ban đêm. Nhưng trong khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, Mitori đang tiến lại gần hơn.
Nó thật sự điên rồ. Tôi không hiểu nổi tại sao cô ấy lại tiến xa đến vậy chỉ vì vài cái hoạt động đêm khuya. Nhưng trong lúc tôi đang suy nghĩ về điều đó, Mitori tiến lại gần hơn và gần hơn.
“Này, Sotarou… Cậu đã sẵn sàng chưa…?”
“Nào, Sotarou… Cậu sẵn sàng chưa…?”
“Chưa, tôi chưa.”
“Không, nó không ổn.”
“Tôi hiểu rồi… Thôi, thôi kệ. Vậy thì tôi sẽ tấn công cậu.”
“Tớ hiểu rồi… thôi, không sao. Vậy thì tớ sẽ dùng vũ lực để tấn công cậu.”
Mitori nói vậy, và mắt cô ấy mất đi vẻ sáng.
Mitori nói vậy, và đôi mắt cô mất đi ánh sáng.
Thật đáng sợ, giúp tôi với.
Đáng sợ quá đi mất, cứu tôi với.
“Tôi không muốn thế này! Buông ra!”
“Tớ không muốn thế! Buông tớ ra!”
“Soutarou… Chuẩn bị tinh thần đi… Không ai có thể ngăn cản được nữa đâu…”
“Soutarou… Chuẩn bị tinh thần đi… Không ai có thể ngăn cản được nữa đâu…”
Mitori nói vậy, tỏa ra bầu không khí mê hoặc, và ngồi lên người tôi. Sau đó, cô ấy từ từ đưa mặt lại gần hơn.
Mitori nói vậy, tỏa ra một bầu không khí quyến rũ, và cưỡi lên người tôi. Sau đó, cô từ từ đưa mặt mình đến gần mặt tôi.
“Này, dừng lại! Cậu đang định làm gì thế!?”
“Này, khoan đã! Cậu đang định làm gì vậy!?”
“Tôi đang định làm gì vậy? Rõ ràng quá mà, đúng không?”
“Định làm gì à? Không phải nó quá rõ ràng rồi sao?”
Nói xong, Mitori mỉm cười. Vẫn là đôi mắt đen láy thường lệ đang mỉm cười.
Nói vậy, Mitori cười. Đó gương mặt cô mỉm cười với đôi mắt đen kịt.
“Tôi chỉ định tạo ra một sự đã rồi thôi.”
“Tớ chỉ định tạo ra một việc đã rồi thôi.”
Cuối cùng, tôi được Satsuki-san cứu, cô ấy mang đến một chiếc bánh cháy.
Cuối cùng, tôi đã được cứu nhờ Satsuki-san mang đến một chiếc bánh nướng bị cháy.