C1
99 removals
Words removed | 414 |
Total words | 5582 |
Words removed (%) | 7.42 |
204 lines
76 additions
Words added | 431 |
Total words | 5599 |
Words added (%) | 7.70 |
187 lines
Hôm nay, tôi đã chào tạm biệt cái hang động tăm tối.
Hôm nay, tôi đã chào tạm biệt cái hang động tăm tối.
Mặt trời mùa hè thật chói chang, nên tôi kéo chiếc mũ trùm lên quá đầu, che mắt mình lại. So với sự mát mẻ của hang động đá vôi, không khí nóng bức ngoài này thật ngột ngạt.
Mặt trời mùa hè thật chói chang, nên tôi kéo chiếc mũ trùm lên quá đầu, che mắt mình lại. So với sự mát mẻ của hang động đá vôi, không khí nóng bức ngoài này thật ngột ngạt. Cần mất một chút thời gian để tôi làm quen với ánh mặt trời.
Tôi chưa thích nghi được với ánh mặt trời.
Những đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm và độ ẩm ướt dễ chịu bao trùm khu rừng. Thì ra đây là thế giới bên ngoài sao? Nó trông giống hệt như trong những cuốn sách tôi đã đọc, chỉ khác là sống động hơn và mọi thứ đều chuyển động.
Nhưng mà, khung cảnh những vần mây trôi dạt trên bầu trời xanh, vô bờ và độ ẩm dễ chịu trong khu rừng thật là mới mẻ.
Đi chân trần, tôi ngắm nhìn những con bọ bay, chim hót và các loài động vật hoang dã rình rập xung quanh. Những chiếc lá ẩm ướt tạo cảm giác dễ chịu dưới chân tôi, mặc dù những viên sỏi và cành cây nhỏ gây đau một chút. Một mùi hương lạ lùng nhưng dễ chịu—mùi của đất ướt, lá cây bị nghiền nát và trái cây thối rữa hòa quyện tràn ngập trong không khí.
“Đây là bên ngoài à?” Tôi nghĩ. Trông y như những bức họa trong sách, chỉ có điều là không thứ gì có thể tái lập được những màu sắc sống động này, hay là những chuyển động đang diễn ra nơi đây.
Tôi nhìn lại cái hang mà mình vừa bước ra. Tôi cảm thấy một chút hối tiếc khi phải rời khỏi cái cảm giác thoải mái của cái hang, nhưng tôi đã đợi quá lâu. Tôi đã đọc mọi cuốn sách mà mình có thể tìm thấy, giải quyết những cuộc tranh cãi không bao giờ có thể giải quyết. Cảm giác như tôi đã dành cả đời ở trong đó, khiến tôi cảm thấy hơi mệt. Tôi không thể chờ đợi thêm được nữa.
Bọ đang bay. Chim đang hót. Động vật thong thả chạy. Trong lúc quan sát khung cảnh này, tôi đi chân đất. Thật dễ chịu khi bước lên những chiếc lá ẩm ướt rơi dưới đất. Thật đau khi bước lên sỏi, cành cây hay những mảnh cứng khác.
Mùi đất ẩm, lá vụn, và trái cây quá chín hòa vào nhau tạo nên một mùi êm dịu lạ kỳ trải khắp bầu không khí.
Tôi quay lại liếc nhìn hang động.
Bóng tối thật ấm cúng và dễ chịu. Tôi thấy hơi tiếc khi bỏ đi, nhưng tôi đã chờ lâu quá rồi.
Tôi đã đọc hết vô số quyển sách, và giải quyết những vấn đề không thể giải quyết. Có cảm giác như tôi đã ở đó cả thiên niên kỷ. Tôi cũng đã từng nghĩ tôi có thể ở đó luôn chứ.
Nhưng tôi thấy hơi chán tất cả những thứ đó. Tôi không thể chờ thêm được nữa.
“Tôi đi đây, Thirteenth.”
“Tôi đi đây, Thirteenth.”
Đã nói ra quyết định của mình, tôi cảm thấy như một gánh nặng được gỡ khỏi ngực mình.
Đã nói ra quyết định của mình, tôi cảm thấy như một gánh nặng được gỡ khỏi ngực mình.
Nắm tay lại với lòng bàn tay hướng lên trời, tay tôi chỉ vào cửa hang, miệng hang động rung lên và đổ sụp xuống, trở thành một đống đá.
Nắm tay lại với lòng bàn tay hướng lên trời, tay tôi chỉ vào cửa hang, miệng hang động rung lên và đổ sụp xuống, trở thành một đống đá.
Bỗng dưng khuôn mặt nhăn nhó của Thirteenth lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi cười nhẹ.
Bỗng dưng khuôn mặt nhăn nhó của Thirteenth lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi cười nhẹ.
Một lúc sau, khi bước qua khu rừng, tôi gặp con suối nhỏ. Nó cũng chính là con suối tôi mới vượt qua hồi nãy mà. Kỳ lạ thật. Sao tôi có thể gặp cùng một con suối khi mà tôi chưa từng đổi hướng đi?
Một lúc sau, khi bước qua khu rừng, tôi gặp con suối nhỏ. Nó cũng chính là con suối tôi mới vượt qua hồi nãy mà. Kỳ lạ thật. Sao tôi có thể gặp cùng một con suối khi mà tôi chưa từng đổi hướng đi?
Tôi than vãn, và nhảy qua con suối lần nữa. Khi tôi quay lưng để kiểm tra thử, con suối mới nãy đã biến mất.
Tôi than vãn, và nhảy qua con suối lần nữa. Khi tôi quay lưng để kiểm tra thử, con suối mới nãy đã biến mất.
“Kết giới? Đúng là một tên tỉ mỉ đến khó chịu. Hắn biết ngay từ đầu mình sẽ không giữ lời hứa…”
“Kết giới? Đúng là một tên tỉ mỉ đến khó chịu. Hắn biết ngay từ đầu mình sẽ không giữ lời hứa…”
Tôi đã hứa sẽ chờ. Tôi đã tính sẽ giữ lời hứa đó, nhưng lỗi là do hắn dám bắt tôi chờ quá lâu. Tôi chán chờ đợi quá rồi. Tôi đã chờ đợi một mình quá nhiều rồi.
Tôi đã hứa sẽ chờ. Tôi đã tính giữ lời hứa đó, nhưng lỗi là do hắn dám bắt tôi chờ quá lâu. Tôi chán chờ đợi quá rồi. Tôi đã chờ đợi một mình quá nhiều rồi.
Làm gì đây nhỉ? Tôi nghĩ ngợi trong vài giây. Nói thật nhanh, tôi vung tay vào không khí—.
Làm gì đây nhỉ? Tôi nghĩ ngợi trong vài giây. Nói thật nhanh, tôi vung tay vào không khí.
“Thu Hoạch Thư, Hồi Tám: «Kudola»!”
“Chương Thu Hoạch, trang tám: Kudra!”
Lập tức, tiếng sấm vang khắp không trung, và một phần khu rừng bị thổi bay đi mất.
Lập tức tiếng sấm vang khắp không trung kèm theo một phần khu rừng bị thổi bay đi mất.
—Mấy ngày trôi qua…
Một thời gian sau.
...
Tôi thường nghĩ rằng khu rừng vào hoàng hôn đầy quyến rũ. Ánh sáng của mặt trời mùa hè đã dịu bớt và chúng còn dịu hơn nữa khi thu gần kề. Khu rừng đắm chìm trong bóng tối ngay khi mặt trời lặn dưới ngọn cây. Ngay lúc mà khu rừng tắm mình trong ánh tà dương đỏ của mặt trời đang lặn, người đi đường đã chuẩn bị xong cho ban đêm rồi. Họ sẽ dập lửa trại, trùm mình lại với chiếc áo khoác của họ, và chờ cho ánh sáng ban ngày trở lại với khu rừng đen tối.
Tôi thường nghĩ rằng khu rừng vào hoàng hôn đầy quyến rũ.
Hôm nay vào lúc hoàng hôn, trong khu rừng với cặp mắt đau lên do ánh mặt trời lặn, tôi đang chạy thục mạng. Sự quyến rũ của khu rừng vào buổi chiều tà? Mạng tôi đang gặp nguy đây! Chặt chém xuyên qua đám bụi và nhánh cây trên đường chạy, tôi nấp sau một thân cây to để hồi sức.
Ánh sáng của mặt trời mùa hè đã dịu bớt, và chúng còn dịu hơn nữa khi thu gần kề.
“Chương Săn Bắn, trang bốn: Redaest!”
Khu rừng đắm chìm trong bóng tối ngay khi mặt trời lặn dưới ngọn cây. Ngay lúc mà khu rừng tắm mình trong ánh tà dương đỏ của mặt trời đang lặn, người đi đường đã chuẩn bị xong cho ban đêm rồi. Họ sẽ dập lửa trại, trùm mình lại với chiếc áo khoác của họ, và chờ cho ánh sáng ban ngày trở lại với khu rừng đen tối.
Ngay sau đó, thân cây bị thổi tung kèm theo tiếng nổ lớn, làm tôi bị văng sang bên và rơi xuống đất. Thuốc nổ? Không, nó không có mùi. Tôi đang bị tấn công bởi món vũ khí lạ. Không cần biết nó là gì, việc tôi cần làm lúc này là chạy. Chết tiệt! Vận may của tôi!
Hôm nay vào lúc hoàng hôn, trong khu rừng với cặp mắt đau lên do ánh mặt trời lặn, tôi đang chạy thục mạng.
Nghe tiếng chân lại gần, tôi nhanh chóng đứng dậy và phóng đi ngay trong khi những tiếng nói tức giận the thé lạ thường vang lên từ phía sau. Vụ nổ đã làm thủng màng nhĩ khiến tôi mất cảm giác thăng bằng. Mọi âm thanh dường như đến từ rất xa và tôi loạng choạng với từng bước đi.
Sự quyến rũ của khu rừng vào buổi chiều tà? Mạng tôi đang gặp nguy đây! Chặt chém xuyên qua đám bụi và nhánh cây trên đường chạy. Tôi nấp vào thân cây to và nghỉ một chút lấy hơi. Rồi—
Nhưng đây đâu phải lúc để nghỉ ngơi. Không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần dừng lại một chút, tôi chắc chắn sẽ chết. Họ sẽ lột bộ lông của tôi và treo nó lên như vật trang trí. Tôi không biết mình đang bị bọn cướp hay tên trộm nào đang đuổi theo tôi hay không, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng: Thương lượng không phải là một lựa chọn.
“Truy Sát Thư, Hồi Bốn — «Redæst»!”
Đất rừng mềm và rễ cây chằn chịt khiến cho việc chạy càng thêm khó khăn. Những mũi tên nhiệt bay sượt qua má tôi, đâm vào thân cây rồi biến mất. Lúc đó cuối cùng tôi cũng nhận ra kẻ đang truy đuổi mình. Chết tiệt!
Thân cây to lớn bị thổi tung ngay, kèm theo tiếng nổ. Tôi bị văng sang bên và đập xuống đất.
"Bọn phù thủy chết tiệt! Cút hết xuống địa ngục đi! Tao mong chúng mày tuyệt chủng hết! Tao không sinh ra để làm vật hiến tế trong mấy cái nghi lễ của chúng mày đâu!"
“Vụ nổ đó là gì vậy—? Có kho thuốc nổ không mùi nào quanh đây ư?”
Tôi đang bị tấn công bởi 1 loại vũ khí mà tôi không biết rõ, nên tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chạy thục mạng.
“Này, này, này—!”
Nghe tiếng chân lại gần, Tôi nhanh chóng đứng dậy và phóng đi ngay trong khi một tiếng nói tức giận the thé lạ thường thét lên. Màn nhĩ tôi đã thủng do vụ nổ lúc nãy, nên âm thanh xung quanh tôi đã biến mất. Đến cả khả năng giữ thăng bằng của tôi cũng rối loạn, nên đầu gối tôi loạng choạng với mỗi bước chân.
Nhưng đây đâu phải lúc để nghỉ ngơi.
Không còn nghi ngờ gì nữa,tôi sẽ chết nếu tôi ngừng chạy.
Tôi chắc chắn sẽ bị chặt đầu,lột da, và bộ lông của tôi sẽ được dùng để trang trí. Tôi không biết mình đang bị cướp truy đuổi hay tên nào muốn lột da tôi, nhưng tôi biết chắc rằng đây không phải người mà tôi có thể ngồi xuống trò chuyện được.
Đất rừng bùn sình và rễ cây chằn chịt khiến cho việc chạy càng thêm khó khăn. Những mũi tên thuần nhiệt bay ngang qua, sượt qua má tôi ,đâm vào thân cây rồi biến mất.
Tôi cuối cùng cũng nhận ra kẻ truy đuổi tôi là ai rồi.
“Ôi, khỉ thật—!”
“Hãy biến đi,phù thủy! Tụi bây nên biến mất hết đi! Tôi đâu phải sinh ra để làm vật hiến tế cho mấy người!!”
Có lời đồn rằng phù thủy ở đây dùng ma thuật chưa từng thấy trước đây.
Có lời đồn rằng phù thủy ở đây dùng ma thuật chưa từng thấy trước đây.
Lúc đó tôi vẫn còn nghi ngờ, nhưng nếu ai đó cho tôi thấy những mũi tên ánh sáng mà biến mất khi va chạm khi nãy, tôi sẽ hoàn toàn tin ngay.
Lúc đó tôi vẫn còn nghi ngờ, nhưng nếu ai đó cho tôi thấy những mũi tên ánh sáng đâm vào cây rồi biến mất khi nãy, tôi sẽ hoàn toàn tin ngay.
Đây là tình huống tệ nhất có thể —kẻ thù của tôi là một mụ phù thủy.
Đây là tình huống tệ nhất có thể, kẻ thù của tôi là một mụ phù thủy.
Biết được kẻ đang săn lùng mình là ai thì cũng tốt, nhưng biết được rằng đó chính là một mụ phù thủy làm cho tôi thấy mạng mình càng khó giữ hơn. Tôi càng chạy thục mạng hơn nữa.
Biết được kẻ đang săn lùng mình là ai thì cũng tốt, nhưng biết được rằng đó chính là một mụ phù thủy làm cho tôi thấy mạng mình càng khó giữ hơn. Tôi càng chạy thục mạng hơn nữa.
Đột nhiên, chân tôi vấp phải cái gì đó—một cái rễ cây.
Đột nhiên, chân tôi vấp phải cái gì đó—một cái rễ cây.
Khi tôi nghĩ mọi việc không thể tệ hơn nữa, trước mặt tôi không có một mảnh đất—đó là một cái vực .
Khi tôi nghĩ mọi việc không thể tệ hơn nữa, trước mặt tôi không có một mảnh đất—đó là một cái vực .
“Làm ơn ít nhất cho tôi đáp đất nhẹ nhàng, hay cho tôi rơi xuống sông.”
“Làm ơn ít nhất cho tôi đáp đất nhẹ nhàng, hay cho tôi rơi xuống sông.”
Cầu xin Chúa, người không hề tồn tại mặc dù người ta có tin vào người bao nhiêu đi nữa, Tôi ngã nhào và rơi thẳng xuống mặt đất bên dưới.
Cầu xin Chúa, người không hề tồn tại mặc dù người ta có tin vào người bao nhiêu đi nữa, Tôi ngã nhào và rơi thẳng xuống mặt đất bên dưới.
May mắn thay, cái vực tôi rớt xuống không cao lắm… nhưng không may là có một người đang quậy nồi thịt ở ngay dưới, thay vì một dòng sông.
May mắn thay, cái vực tôi rớt xuống không cao lắm… nhưng không may là có một người đang quậy nồi thịt ở ngay dưới, thay vì một dòng sông.
“— Tôi thật là xui xẻo mà”
“— Tôi thật là xui xẻo mà”
Không, người xui xẻo phải là cái người kia, người mà tôi sắp đè lên. Áo choàng che từ đầu đến chân,trông rất mảnh khảnh và yếu ớt. Còn tôi là một kẻ khổng lồ so với người này.
Không, người xui xẻo phải là cái người kia, người mà tôi sắp đè lên. Áo choàng che từ đầu đến chân,trông rất mảnh khảnh và yếu ớt. Còn tôi là một kẻ khổng lồ so với người này.
“Xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi. Nếu tôi đè chết anh, tôi sẽ đào cái mộ cho anh. Nếu tôi có thời gian rảnh...”
“Xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi. Nếu tôi đè chết anh, tôi sẽ đào cái mộ cho anh. Nếu tôi có thời gian rảnh...”
Ngay sau đó, Tôi ngã sấp mặt xuống đất và lăn lộn do cơn đau khủng khiếp ở bụng.
Ngay sau đó, Tôi ngã sấp mặt xuống đất và lăn lộn do cơn đau khủng khiếp ở bụng.
“Ah, A……Aaaaaaaaaaaaaah!”
“Ah, A……Aaaaaaaaaaaaaah!”
Gần đó xuất hiện một tiếng thét đau đớn.
Gần đó xuất hiện một tiếng thét đau đớn.
Có vẻ như người này bằng cách nào đó đã né được cú phóng từ trên vách núi xuống của tôi, nhưng mà thứ phải hi sinh lại là tô súp kia . “Tôi rất là xin lỗi.”
Có vẻ như người này bằng cách nào đó đã né được cú phóng từ trên vách núi xuống của tôi, nhưng mà thứ phải hi sinh lại là tô súp kia . “Tôi rất là xin lỗi.”
Vừa rên rỉ, tôi vừa đứng dậy thì người đó run rẩy nhảy ra trước mặt tôi và nắm tôi kéo tới kéo lui.
Vừa rên rỉ, tôi vừa đứng dậy thì người đó run rẩy nhảy ra trước mặt tôi và nắm tôi kéo tới kéo lui.
“Ngươi!! Sao ngươi dám làm đổ nồi súp mà ta đang nấu?! Ngươi có biết ta đã mất bao lâu để nấu nồi súp đó không hả?! Nó hoàn toàn khác so với việc nướng thú hoang đấy! S-Sao-Sao ngươi dám—!”
“Anh!! Sao anh dám làm đổ nồi súp mà ta đang nấu?! Anh có biết ta đã mất bao lâu để nấu nồi súp đó không hả?! Nó hoàn toàn khác so với việc nướng thú hoang đấy! S-Sao-Sao anh dám—!”
“K-Kh-Khoan, Khoan, bình tĩnh! Tôi rất xin lỗi, nhưng đây không phải lúc để nổi nóng có việc quan trọng hơn !”
“K-Kh-Khoan, Khoan, bình tĩnh! Tôi rất xin lỗi, nhưng đây không phải lúc để nổi nóng có việc quan trọng hơn !”
“Đây…không phải lúc? Có chuyện gì quan trọng hơn nồi súp của ta chứ hả—“
“Đây…không phải lúc? Có chuyện gì quan trọng hơn nồi súp của ta chứ hả—“
“Coi chừng, đồ ngốc!”
“Coi chừng, đồ ngốc!”
Hét lên, tôi che người đó bằng cả thân mình, đè cả hai xuống đất. Vừa kịp lúc những quả cầu lửa bay ngang qua đầu tôi, 1 lần nữa.
Hét lên, tôi che người đó bằng cả thân mình, đè cả hai xuống đất. Vừa kịp lúc những quả cầu lửa bay ngang qua đầu tôi, 1 lần nữa.
“…Ta hiểu rồi, vậy là có việc quan trọng hơn thật .”
“…Ta hiểu rồi, vậy là có việc quan trọng hơn thật .”
“Mừng là anh hiểu nhanh vậy,đi thôi!”
“Mừng là anh hiểu nhanh vậy,đi thôi!”
Tôi vác hắn lên vai và chạy đi. Tôi tự hỏi tại sao lại phải mang người này theo.
Tôi vác hắn lên vai và chạy đi. Tôi tự hỏi tại sao lại phải mang người này theo.
“Này, sao ngươi lại đem ta theo ?”
“Này, sao anh lại đem ta theo ?”
Có vẻ như gánh nặng trên vai tôi cũng có cùng suy nghĩ với tôi . “Chúng ta hợp nhau lắm, phải không?” Tôi nghĩ trong chốc lát.
Có vẻ như gánh nặng trên vai tôi cũng có cùng suy nghĩ với tôi . “Chúng ta hợp nhau lắm, phải không?” Tôi nghĩ trong chốc lát.
“Tự nhiên thôi!”
“Tự nhiên thôi!”
Trả lời thật lòng, tôi nghĩ lại, nếu bỏ người này ở lại làm vật thế mạng có lẽ sẽ là quyết định tốt hơn.
Trả lời thật lòng, tôi nghĩ lại, nếu bỏ người này ở lại làm vật thế mạng có lẽ sẽ là quyết định tốt hơn.
“Có phải đã quá muộn để thay đổi ý kiến?”
“Có phải đã quá muộn để thay đổi ý kiến?”
“Ngươi… ngươi đang bị truy đuổi, phải không ?”
“Anh… anh đang bị truy đuổi, phải không ?”
Không hề biết đến suy nghĩ của tôi, gánh nặng trên vai cuối cùng cũng hiểu ra.. Người khác chắc đã hiểu ngay rồi.
Không hề biết đến suy nghĩ của tôi, gánh nặng trên vai cuối cùng cũng hiểu ra.. Người khác chắc đã hiểu ngay rồi.
“Có thể anh không biết, nhưng có kẻ đang muốn giết tôi!”
“Có thể anh không biết, nhưng có kẻ đang muốn giết tôi!”
“…Ngươi đã làm sai chuyện gì sao?”
“…Anh đã làm sai chuyện gì sao?”
“Tôi có làm gì đâu! Họ chỉ muốn hiến tế tôi— một đoạ thú!” Tôi không chịu được cái giọng điệu của người đó, nên tôi hét lên.
“Tôi có làm gì đâu! Họ chỉ muốn hiến tế tôi— một đoạ thú!” Tôi không chịu được cái giọng điệu của người đó, nên tôi hét lên.
Đoạ thú là sinh vật nửa người, nửa thú; còn được gọi là quái vật. Không ai biết tại sao, nhưng quái vật với cơ thể của dã thú, như tôi, lại đôi khi sinh ra từ cha mẹ hoàn toàn bình thường.
Đoạ thú là sinh vật nửa người, nửa thú; còn được gọi là quái vật. Không ai biết tại sao, nhưng quái vật với cơ thể của dã thú, như tôi, lại đôi khi sinh ra từ cha mẹ hoàn toàn bình thường.
Phù thủy muốn đầu của đoạ thú để dùng như dụng cụ trong việc tu hành ma thuật. Kết quả là, tôi bị săn lùng bởi những kẻ muốn bán đầu tôi cho lũ phù thủy. Nói thẳng ra, tất cả những tên cô hồn các đảng.
Phù thủy muốn đầu của đoạ thú để dùng như dụng cụ trong việc tu hành ma thuật. Kết quả là, tôi bị săn lùng bởi những kẻ muốn bán đầu tôi cho lũ phù thủy. Nói thẳng ra, tất cả những tên cô hồn các đảng.
Cuộc tấn công đầu tiên diễn ra lúc tôi 13 tuổi—nói cách khác, đó là lỗi của tôi khi mà để bọn cướp tàn phá làng mình. Tôi còn là đứa trẻ yếu đuối khi đó, nên không thể nào bảo vệ ngôi làng khỏi lũ cướp có vũ trang được.
Cuộc tấn công đầu tiên diễn ra lúc tôi 13 tuổi—nói cách khác, đó là lỗi của tôi khi mà để bọn cướp tàn phá làng mình. Tôi còn là đứa trẻ yếu đuối khi đó, nên không thể nào bảo vệ ngôi làng khỏi lũ cướp có vũ trang được.
Tôi đã sống sót, với cái giá là ba mạng người.
Tôi đã sống sót, với cái giá là ba mạng người.
Nên tôi, như những người sa ngã khác, bỏ nhà đi và trở thành lính đánh thuê. Để thoát khỏi những tên lính , tôi phải trở thành như chúng. kể từ đó, tôi đã chiến đấu trên chiến trường của vương quốc này đến vương quốc khác.
Nên tôi, như những người sa ngã khác, bỏ nhà đi và trở thành lính đánh thuê. Để thoát khỏi những tên lính , tôi phải trở thành như chúng. kể từ đó, tôi đã chiến đấu trên chiến trường của vương quốc này đến vương quốc khác.
Lính đánh thuê là những kẻ hiếu chiến. Họ được thuê bởi một bên của cuộc chiến, và đấu đến chết với lính đánh thuê của bên còn lại. Dù nó là cuộc chiến tranh giữa các quốc gia, cuộc xung đột của hai lãnh chúa, hoặc tranh chấp biên giới giữa các bộ lạc nhỏ—nó khá là nản, nhưng tới cỡ mà tham gia vào cuộc đấu tay đến chết; lính đánh thuê không hề thiếu việc làm.
Lính đánh thuê là những kẻ hiếu chiến. Họ được thuê bởi một bên của cuộc chiến, và đấu đến chết với lính đánh thuê của bên còn lại. Dù nó là cuộc chiến tranh giữa các quốc gia, cuộc xung đột của hai lãnh chúa, hoặc tranh chấp biên giới giữa các bộ lạc nhỏ—nó khá là nản, nhưng tới cỡ mà tham gia vào cuộc đấu tay đến chết; lính đánh thuê không hề thiếu việc làm.
Trong hàng lính đánh thuê, loài đoạ thú là những kẻ đánh tốt nhất, nên họ được mời gọi vào mọi cuộc tranh chấp. Nhờ vậy, bằng cách này hay cách khác, họ không bị ràng buộc bởi cấu trúc khắc khe của các nhóm lính đánh thuê, và vẫn tồn tại độc lập được.
Trong hàng lính đánh thuê, loài đoạ thú là những kẻ đánh tốt nhất, nên họ được mời gọi vào mọi cuộc tranh chấp. Nhờ vậy, bằng cách này hay cách khác, họ không bị ràng buộc bởi cấu trúc khắc khe của các nhóm lính đánh thuê, và vẫn tồn tại độc lập được.
Đúng hơn là, phải nói rằng đoạ thú không được phép sống kiểu nào khác.
Đúng hơn là, phải nói rằng đoạ thú không được phép sống kiểu nào khác.
Không cần biết đó là quốc gia nào, thành phố nào, ngôi làng nào; đọa thú đều không được chào đón . Kể cả giáo hội cũng coi chúng tôi như những sinh vật đáng ghê tởm , cho nên đối với con người bình thường, chúng tôi không được coi là gì khác ngoài những sinh vật đáng sợ.
Không cần biết đó là quốc gia nào, thành phố nào, ngôi làng nào; đọa thú đều không được chào đón . Kể cả giáo hội cũng coi chúng tôi như những sinh vật đáng ghê tởm , cho nên đối với con người bình thường, chúng tôi không được coi là gì khác ngoài những sinh vật đáng sợ.
Hơn nữa, bởi vì phù thủy thèm khác đầu của những đoạ thú, Những kẻ cướp đường luôn đi trước, dụ đoạ thú vào cạm bẫy. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên tôi bị tấn công trực diện bởi một mụ phù thủy. “Có vẻ như trước đây tôi đã rất may mắn.”
Hơn nữa, bởi vì phù thủy thèm khác đầu của những đoạ thú, Những kẻ cướp đường luôn đi trước, dụ đoạ thú vào cạm bẫy. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên tôi bị tấn công trực diện bởi một mụ phù thủy. “Có vẻ như trước đây tôi đã rất may mắn.”
Trước kia,tôi chỉ nghĩ phù thủy chỉ là lũ điều khiển rối tà ác.Nhưng kể từ hôm nay trở đi, tôi sẽ xem chúng như mối nguy hại thực sự.
Trước kia,tôi chỉ nghĩ phù thủy chỉ là lũ điều khiển rối tà ác.Nhưng kể từ hôm nay trở đi, tôi sẽ xem chúng như mối nguy hại thực sự.
Nhưng mà lúc này, tôi cần tập trung chạy trốn.
Nhưng mà lúc này, tôi cần tập trung chạy trốn.
“Chíu”— một tiếng chói tai bay qua không trung; tôi lập tức né sau thân cây. Quả cầu ánh sáng đó đâm vào thân cây, làm nó gẫy và đổ.
“Chíu”— một tiếng chói tai bay qua không trung; tôi lập tức né sau thân cây. Quả cầu ánh sáng đó đâm vào thân cây, làm nó gẫy và đổ.
“Chết tiệt— sao mà ả làm thế được?! Kể từ khi nào mà phù thủy có thể sử dụng ma thuật như nỏ bắn tự động vậy?!”
“Chết tiệt— sao mà ả làm thế được?! Kể từ khi nào mà phù thủy có thể sử dụng ma thuật như nỏ bắn tự động vậy?!”
Tôi nghe nói phù thủy có thể làm điều không tưởng với ma thuật, nhưng cái này là quá sức tưởng tượng của tôi rồi.Hét lên một tiếng, tôi chạy tiếp.
Tôi nghe nói phù thủy có thể làm điều không tưởng với ma thuật, nhưng cái này là quá sức tưởng tượng của tôi rồi.Hét lên một tiếng, tôi chạy tiếp.
Tôi không rành về phù thủy và ma thuật, nhưng mọi người biết rằng phù thủy cần phải thực hiện các nghi lễ lớn để tu luyện ma thuật. Sau khi hoàn thành nghi lễ cần cả tháng để thực hiện, một mụ phù thủy sẽ có đủ sức mạnh để dễ dàng phá hủy cả vương quốc. Có rất nhiều câu chuyện hùng hồn về Hiệp Sĩ của Giáo Hội đánh bại những phù thủy như thế trước khi chúng có thể hoàn tất nghi lễ đó.
Tôi không rành về phù thủy và ma thuật, nhưng mọi người biết rằng phù thủy cần phải thực hiện các nghi lễ lớn để tu luyện ma thuật. Sau khi hoàn thành nghi lễ cần cả tháng để thực hiện, một mụ phù thủy sẽ có đủ sức mạnh để dễ dàng phá hủy cả vương quốc. Có rất nhiều câu chuyện hùng hồn về Hiệp Sĩ của Giáo Hội đánh bại những phù thủy như thế trước khi chúng có thể hoàn tất nghi lễ đó.
Tu luyện ma thuật cần rất nhiều thời gian, nên phù thủy ẩn thân trong hang, phụ thuộc vào vô số thuộc hạ của mình để lo việc canh phòng trong khi chúng chuyên tâm thực hiện các nghi lễ cần thiết. —Ít nhất, tôi đã nghĩ chúng phải làm như vậy.
Tu luyện ma thuật cần rất nhiều thời gian, nên phù thủy ẩn thân trong hang, phụ thuộc vào vô số thuộc hạ của mình để lo việc canh phòng trong khi chúng chuyên tâm thực hiện các nghi lễ cần thiết. —Ít nhất, tôi đã nghĩ chúng phải làm như vậy.
Chẳng có gì trong sự hiểu biết của tôi có thể giải thích cách mụ phù thủy này có thể vừa chạy vừa bắn các quả cầu ánh sáng liên tục, không có thuốc súng, để thổi tung những thân cây.
Chẳng có gì trong sự hiểu biết của tôi có thể giải thích cách mụ phù thủy này có thể vừa chạy vừa bắn các quả cầu ánh sáng liên tục, không có thuốc súng, để thổi tung những thân cây.
Tôi vô cùng bối rối. Cứ kiểu này, tôi sẽ không còn sống nổi để tìm hiểu trừ khi tôi tiếp tục chạy.
Tôi vô cùng bối rối. Cứ kiểu này, tôi sẽ không còn sống nổi để tìm hiểu trừ khi tôi tiếp tục chạy.
“Đó có phải là một ‘Staim’ không…?”
“Đó có phải là một ‘Staim’ không…?”
Đột nhiên,người ngồi trên vai tôi nói cái gì đó.
Đột nhiên,người ngồi trên vai tôi nói cái gì đó.
Bỏ ngoài tai tất cả , tôi tiếp tục chạy đến khi người đó vỗ vào đầu tôi.
Bỏ ngoài tai tất cả , tôi tiếp tục chạy đến khi người đó vỗ vào đầu tôi.
“Này, có cần phải chạy như thế không?”
“Này, có cần phải chạy như thế không?”
“Đương nhiên rồi! Tôi sẽ chết nếu tôi không chạy!”
“Đương nhiên rồi! Tôi sẽ chết nếu tôi không chạy!”
“Sẽ không có chuyện đó đâu. —Được rồi, để ta xuống.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu. —Được rồi, để ta xuống.”
Vậy đó, không hề có chút cảm thông, tôi quăng người đó sang 1 bên. Nó bảo tôi để người đó xuống, nên tôi không còn trách nhiệm phải mang người đó theo nữa. “Tạm biệt.Tôi sẽ sống tiếp đây.”
Vậy đó, không hề có chút cảm thông, tôi quăng người đó sang 1 bên. Nó bảo tôi để người đó xuống, nên tôi không còn trách nhiệm phải mang người đó theo nữa. “Tạm biệt.Tôi sẽ sống tiếp đây.”
Sau một vài bước chạy, một lần nữa tôi lại ngã nhào xuống đất, lần này bởi vì 1 cơn động đất.
Sau một vài bước chạy, một lần nữa tôi lại ngã nhào xuống đất, lần này bởi vì 1 cơn động đất.
“Ôi…Đau thật đấy!”
“Ôi…Đau thật đấy!”
Rên rỉ, tôi cố ngước lên nhìn. Tôi không thể tin vào mắt mình.
Rên rỉ, tôi cố ngước lên nhìn. Tôi không thể tin vào mắt mình.
La hét và lảo đảo, mụ phù thủy đang truy đuổi tôi ngã ngào xuống đất, bị cây cối nuốt chửng, đất đá xung quanh ả trồi dậy và tạo thành một bức tường thành nhốt ả lại. Nó nhanh chóng vươn to ra khỏi tầm nhìn.
La hét và lảo đảo, mụ phù thủy đang truy đuổi tôi ngã ngào xuống đất, bị cây cối nuốt chửng, đất đá xung quanh ả trồi dậy và tạo thành một bức tường thành nhốt ả lại. Nó nhanh chóng vươn to ra khỏi tầm nhìn.
“Cái…cái gì đang xảy ra vậy?!”
“Cái…cái gì đang xảy ra vậy?!”
Tôi nhìn vào người lúc nãy, không mong đợi cái gì bất thường từ cô ấy. Nhưng bây giờ, tôi đang đứng người vì sốc
Tôi nhìn vào người lúc nãy, không mong đợi cái gì bất thường từ cô ấy. Nhưng bây giờ, tôi đang đứng người vì sốc
Mũ trùm đầu của người đó rơi xuống, để lộ mái tóc bạch kim lung linh và phồng lên như đang ở trong ngọn gió.
Mũ trùm đầu của người đó rơi xuống, để lộ mái tóc bạch kim lung linh và phồng lên như đang ở trong ngọn gió.
—Một cô gái
—Một cô gái
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp nữa là đằng khác.
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp nữa là đằng khác.
Mặc dù mạng sống của tôi đang gặp nguy hiểm, tôi không thể nào không nhớ lại cảm giác cơ thể cô ấy nhẹ và mảnh mai trong tay tôi thế nào. Cô ta nói chuyện rất tự tin, bình tĩnh, nhưng giọng nói của cô ta quá cao để có thể là của đàn ông. Bản tính đàn ông bảo tôi rằng đáng lẽ tôi phải cảm nhận cô ta nhiều hơn nữa, trong tất cả những thứ không phù hợp trong tình huống này. Thiệt là đáng tiếc.
Mặc dù mạng sống của tôi đang gặp nguy hiểm, tôi không thể nào không nhớ lại cảm giác cơ thể cô ấy nhẹ và mảnh mai trong tay tôi thế nào. Cô ta nói chuyện rất tự tin, bình tĩnh, nhưng giọng nói của cô ta quá cao để có thể là của đàn ông. Bản tính đàn ông bảo tôi rằng đáng lẽ tôi phải cảm nhận cô ta nhiều hơn nữa, trong tất cả những thứ không phù hợp trong tình huống này. Thiệt là đáng tiếc.
Nhưng, không lẽ ?
Nhưng, không lẽ ?
Cô gái này—cô ta làm những việc này ư?
Cô gái này—cô ta làm những việc này ư?
Ngoại trừ cô ấy, mụ phù thủy và tôi là những người duy nhất ở đây.
Ngoại trừ cô ấy, mụ phù thủy và tôi là những người duy nhất ở đây.
Rõ ràng mụ phù thủy là mục tiêu của cơn biến động, và cũng rõ ràng là tôi không thể nào làm trò này. Không còn cách nào khác để xem xét sự thật này.
Rõ ràng mụ phù thủy là mục tiêu của cơn biến động, và cũng rõ ràng là tôi không thể nào làm trò này. Không còn cách nào khác để xem xét sự thật này.
Trong chớp mắt, nó đã kết thúc.
Trong chớp mắt, nó đã kết thúc.
Những bức tường tạo thành một cái hộp đất khổng lồ, trông tự nhiên như nó đã luôn ở đó, đồng thời cũng trông khác biệt do vẻ đáng sợ của nó.
Những bức tường tạo thành một cái hộp đất khổng lồ, trông tự nhiên như nó đã luôn ở đó, đồng thời cũng trông khác biệt do vẻ đáng sợ của nó.
“Đây là Định Tỏa Thư, hồi ba: «Etrak». Sẽ mất một tuần để những kẻ yếu như «Staim» thoát ra được.«Edarest» sẽ dễ dàng thoát khỏi— nhưng cô ta trông có vẻ khá mệt. Nó sẽ phải nghỉ một hồi đã. Giờ thì—ta rất muốn nghe lời giải thích cho tất cả các việc này.”
“Đây là Định Tỏa Thư, hồi ba: «Etrak». Sẽ mất một tuần để những kẻ yếu như «Staim» thoát ra được.«Edarest» sẽ dễ dàng thoát khỏi— nhưng cô ta trông có vẻ khá mệt. Nó sẽ phải nghỉ một hồi đã. Giờ thì—ta rất muốn nghe lời giải thích cho tất cả các việc này.”
Cặp môi đỏ của cô ta uốn lên thành nụ cười giả lạnh lùng. Giờ tôi mới nhận thấy cô ấy có cặp lông mi dài, gần như che đi một cách không tự nhiên đôi mắt tím xanh trong trẻo, sáng ngời như một viên đá quí.
Cặp môi đỏ của cô ta uốn lên thành nụ cười giả lạnh lùng. Giờ tôi mới nhận thấy cô ấy có cặp lông mi dài, gần như che đi một cách không tự nhiên đôi mắt tím xanh trong trẻo, sáng ngời như một viên đá quí.
Tôi đứng yên tại chỗ, miệng mở to, nhìn chằm chằm như thằng ngốc.
Tôi đứng yên tại chỗ, miệng mở to, nhìn chằm chằm như thằng ngốc.
“Cô… cô là… phù thủy…?”
“Cô… cô là… phù thủy…?”
Cô ấy xoay sang nhìn tôi. Đúng như dự đoán, cô ta đẹp đến phát sợ. Nhưng, từ cái nhìn tự tin thay thế cho nụ cười giả khi nãy, tôi có thể tìm thấy sự trẻ con và hồn nhiên trong cô ta.
Cô ấy xoay sang nhìn tôi. Đúng như dự đoán, cô ta đẹp đến phát sợ. Nhưng, từ cái nhìn tự tin thay thế cho nụ cười giả khi nãy, tôi có thể tìm thấy sự trẻ con và hồn nhiên trong cô ta.
Cứ như là cô ta trở thành một con người khác vậy.
Cứ như là cô ta trở thành một con người khác vậy.
“Chính xác—Ta là phù thủy. Phù thủy của đất và bóng tối, người có thể tìm ra nghĩa của thứ vô nghĩa, và tạo ra thực thể từ hư không!”
“Chính xác—Ta là phù thủy. Phù thủy của đất và bóng tối, người có thể tìm ra nghĩa của thứ vô nghĩa, và tạo ra thực thể từ hư không!”
Ồ. Phải rồi. Tôi hiểu rồi. Đúng vậy rồi.
Ồ. Phải rồi. Tôi hiểu rồi. Đúng vậy rồi.
Không còn chần chờ gì nữa, tôi đứng dậy… và chạy khỏi chỗ đó nhanh nhất có thể.
Không còn chần chờ gì nữa, tôi đứng dậy… và chạy khỏi chỗ đó nhanh nhất có thể.
..............
..............
Nếu có việc gì tốt khi sinh ra làm đoạ thú, đó là thể chất của tôi vượt xa người thường.
Nếu có việc gì tốt khi sinh ra làm đoạ thú, đó là thể chất của tôi vượt xa người thường.
Nếu tôi mà chạy hết tốc lực, không ai có thể đuổi kịp. Nếu tôi mà đánh tay đôi với người thường, hắn sẽ chết và tôi bước đi với không thương tích. Đây là cơ thể hoàn hảo để đánh nhau.
Nếu tôi mà chạy hết tốc lực, không ai có thể đuổi kịp. Nếu tôi mà đánh tay đôi với người thường, hắn sẽ chết và tôi bước đi với không thương tích. Đây là cơ thể hoàn hảo để đánh nhau.
Có vẻ như tôi đã cắt đuôi được ả phù thủy.
Có vẻ như tôi đã cắt đuôi được ả phù thủy.
Tôi băng qua khu rừng, theo lối mòn làm từ đất cắt ngang giữa thảm cỏ. Miệng thở dốc, tôi núp sau cái cây và cẩn trọng dò xét những cành cây từ hướng tôi mới chạy. Khu rừng đã hoàn toàn chìm trong bóng tối vào lúc này, nhưng tôi không thể nào cảm nhận được ai đang đuổi theo nữa. Tuy vậy, tôi không thể nào hạ cảnh giác ngay được. Sau khi đã chắc chắn rằng mình đã hoàn toàn an toàn, tôi thở phào nhẹ nhõm và trượt dài xuống ngồi với lưng tựa vào thân cây.
Tôi băng qua khu rừng, theo lối mòn làm từ đất cắt ngang giữa thảm cỏ. Miệng thở dốc, tôi núp sau cái cây và cẩn trọng dò xét những cành cây từ hướng tôi mới chạy. Khu rừng đã hoàn toàn chìm trong bóng tối vào lúc này, nhưng tôi không thể nào cảm nhận được ai đang đuổi theo nữa. Tuy vậy, tôi không thể nào hạ cảnh giác ngay được. Sau khi đã chắc chắn rằng mình đã hoàn toàn an toàn, tôi thở phào nhẹ nhõm và trượt dài xuống ngồi với lưng tựa vào thân cây.
“Thiệt tình—thật là thảm họa”. Tôi nhìn xung quanh tìm mối nguy hiểm lần nữa, và bắt đầu dựng trại dưới ánh trăng yếu ớt.
“Thiệt tình—thật là thảm họa”. Tôi nhìn xung quanh tìm mối nguy hiểm lần nữa, và bắt đầu dựng trại dưới ánh trăng yếu ớt.
Mặc dù ả phù thủy có vẻ đẹp như thế nào đi chăng nữa, ả vẫn là kẻ thù nguy hiểm nhất của tôi. Kể cả nếu tôi bị vẻ đẹp của ả mê hoặc đến nỗi tôi muốn ả lấy mạng mình, bản năng sinh tồn sẽ vẫn mạnh hơn ham muốn tình dục của tôi. Hơn nữa, chả ai sẽ khóc lóc cho cái chết của đoạ thú cả. Tôi sẽ là người duy nhất khóc cho cái chết của mình.
Mặc dù ả phù thủy có vẻ đẹp như thế nào đi chăng nữa, ả vẫn là kẻ thù nguy hiểm nhất của tôi. Kể cả nếu tôi bị vẻ đẹp của ả mê hoặc đến nỗi tôi muốn ả lấy mạng mình, bản năng sinh tồn sẽ vẫn mạnh hơn ham muốn tình dục của tôi. Hơn nữa, chả ai sẽ khóc lóc cho cái chết của đoạ thú cả. Tôi sẽ là người duy nhất khóc cho cái chết của mình.
Loài sa ngã bị khắp thế giới ghét bỏ. Tất nhiên, nguyên do chính là do diện mạo kỳ lạ của chúng tôi, nhưng bởi vì phần lớn đoạ thú trở thành lính đánh thuê và kẻ cướp, nên cốt lỗi chúng tôi là kẻ sát nhân. Nếu tôi là cha mẹ của con người, tôi sẽ làm mọi cách để ngăn con mình lại gần đoạ thú. “Đừng đến gần làng ta, cửa hàng ta, mắt ta—.”
Loài sa ngã bị khắp thế giới ghét bỏ. Tất nhiên, nguyên do chính là do diện mạo kỳ lạ của chúng tôi, nhưng bởi vì phần lớn đoạ thú trở thành lính đánh thuê và kẻ cướp, nên cốt lỗi chúng tôi là kẻ sát nhân. Nếu tôi là cha mẹ của con người, tôi sẽ làm mọi cách để ngăn con mình lại gần đoạ thú. “Đừng đến gần làng ta, cửa hàng ta, mắt ta—.”
Nói chung, không hề có một đồng minh của đoạ thú trên hành tinh này.
Nói chung, không hề có một đồng minh của đoạ thú trên hành tinh này.
Tôi may mắn mới có thể trở thành lính đánh thuê bởi vì tôi không lo không đủ ăn, mà phải lấy mạng người khác, dù tôi muốn hay không, khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi may mắn mới có thể trở thành lính đánh thuê bởi vì tôi không lo không đủ ăn, mà phải lấy mạng người khác, dù tôi muốn hay không, khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Những gì tôi muốn làm là mở một quán bar nhỏ đâu đó, rồi lập gia đình với người phụ nữ dễ mến, rồi sống một cuộc sống an nhàn tới chết, nhưng… thật không may, thế giới không cho tôi hưởng những thú vui như thế.
Những gì tôi muốn làm là mở một quán bar nhỏ đâu đó, rồi lập gia đình với người phụ nữ dễ mến, rồi sống một cuộc sống an nhàn tới chết, nhưng… thật không may, thế giới không cho tôi hưởng những thú vui như thế.
“Phải chi mình có những gì mình muốn…”
“Phải chi mình có những gì mình muốn…”
Thở dài, tôi nhìn khinh khi vào bàn tay lông lá của mình.
Thở dài, tôi nhìn khinh khi vào bàn tay lông lá của mình.
Hầu hết các đoạ thú có cơ thể của các động vật ăn thịt lớn. Nhiều người có cơ thể của gấu và sói, nhưng tôi không biết tôi là con vật gì. Có lẽ là loài họ mèo nào đó, mặc dù nếu tôi là con mèo thì quá tàn nhẫn. Lông tôi màu trắng với sọc đen, mặc dù hầu hết là trắng, tạo nên một hoa văn phức tạp. Tôi khá chắc rằng đây chỉ do mình tự nghĩ ra thôi, nhưng nó làm cho tôi nổi bật vào ban đêm, nên tôi dùng áo choàng đen để che người lại.
Hầu hết các đoạ thú có cơ thể của các động vật ăn thịt lớn. Nhiều người có cơ thể của gấu và sói, nhưng tôi không biết tôi là con vật gì. Có lẽ là loài họ mèo nào đó, mặc dù nếu tôi là con mèo thì quá tàn nhẫn. Lông tôi màu trắng với sọc đen, mặc dù hầu hết là trắng, tạo nên một hoa văn phức tạp. Tôi khá chắc rằng đây chỉ do mình tự nghĩ ra thôi, nhưng nó làm cho tôi nổi bật vào ban đêm, nên tôi dùng áo choàng đen để che người lại.
“Dù sao thì nhìn cũng tốt hơn chả có tý hoa văn nào.”
“Dù sao thì nhìn cũng tốt hơn chả có tý hoa văn nào.”
Tự khuyến khích bản thân, tôi gặng một nụ cười.
Tự khuyến khích bản thân, tôi gặng một nụ cười.
Tôi đang dần trở nên nội tâm hơn, nhưng khi còn nhỏ, tôi đã từng ngồi nghiền ngẫm về vấn đề này tới nước tôi tự cắt mình rồi ngồi nhìn máu chảy. Tôi cứ ngồi đó nghĩ, cuối cùng thì, đau quá tôi buộc phải bỏ cuộc. Việc này xảy ra ngay sau khi tôi bỏ làng đi. Tôi đã phải sống trên núi hoang trong khi thân mình đẫm máu, ăn chim và chuột để sống. Có lẽ tôi đã tìm được bản ngã của mình nhờ vào trải nghiệm đó.
Tôi đang dần trở nên nội tâm hơn, nhưng khi còn nhỏ, tôi đã từng ngồi nghiền ngẫm về vấn đề này tới nước tôi tự cắt mình rồi ngồi nhìn máu chảy. Tôi cứ ngồi đó nghĩ, cuối cùng thì, đau quá tôi buộc phải bỏ cuộc. Việc này xảy ra ngay sau khi tôi bỏ làng đi. Tôi đã phải sống trên núi hoang trong khi thân mình đẫm máu, ăn chim và chuột để sống. Có lẽ tôi đã tìm được bản ngã của mình nhờ vào trải nghiệm đó.
Dù sao thì, tôi là con quái vật, và sẽ chả ai thương hại tôi nếu tôi chết đi. Ít ra thì tôi cũng sẽ có chút động lực để sống tiếp nếu nếu có người thương hại tôi dù chỉ là một chút.
Dù sao thì, tôi là con quái vật, và sẽ chả ai thương hại tôi nếu tôi chết đi. Ít ra thì tôi cũng sẽ có chút động lực để sống tiếp nếu nếu có người thương hại tôi dù chỉ là một chút.
Đã hơn mười năm kể từ khi đó, và vết thương từ lúc ấy cũng đã hoàn toàn biến mất. Kể cả sự cô đơn khủng khiếp cũng đã phai tàn do những khổ cực tôi trải qua từ—không, sự cô đơn chỉ giảm bớt thôi.
Đã hơn mười năm kể từ khi đó, và vết thương từ lúc ấy cũng đã hoàn toàn biến mất. Kể cả sự cô đơn khủng khiếp cũng đã phai tàn do những khổ cực tôi trải qua từ—không, sự cô đơn chỉ giảm bớt thôi.
Dẫu sao thì, sống một mình cũng vui. Hơn nữa, có thể có một người phụ nữ trên đời này có sở thích kỳ lạ để đáp lại tình yêu của tôi. Tôi chỉ có thể hy vọng. Tôi không tin những chuyện gái điếm từ chối không phục vụ đoạ thú, nhưng mà—
Dẫu sao thì, sống một mình cũng vui. Hơn nữa, có thể có một người phụ nữ trên đời này có sở thích kỳ lạ để đáp lại tình yêu của tôi. Tôi chỉ có thể hy vọng. Tôi không tin những chuyện gái điếm từ chối không phục vụ đoạ thú, nhưng mà—
“Phải chi mình là con gì dễ thương hơn…”
“Phải chi mình là con gì dễ thương hơn…”
Trong chốc lát,tôi nghĩ, mặc dù tôi không biết có dã thú sa ngã nào với cơ thể của động vật hoang dã dễ thương như thỏ hay không, họ chắc chắn sẽ được đối xử tốt hơn loài sa ngã như tôi, mang thân hình của loài ăn thịt.
Trong chốc lát,tôi nghĩ, mặc dù tôi không biết có dã thú sa ngã nào với cơ thể của động vật hoang dã dễ thương như thỏ hay không, họ chắc chắn sẽ được đối xử tốt hơn loài sa ngã như tôi, mang thân hình của loài ăn thịt.
Tôi khuấy nồi súp và lo những việc tôi chả làm được gì để thay đổi.
Tôi khuấy nồi súp và lo những việc tôi chả làm được gì để thay đổi.
Tôi vô tình bỏ lại con thỏ tôi mới giết trước khi mụ phù thủy đuổi theo, nên giờ tôi phải làm nồi súp từ rau cỏ tôi tìm thấy quanh đây và vàu miếng thịt khô tôi để dành cho lúc khẩn cấp. Tôi rắc chút muối vào nồi, và bỏ miếng mỡ động vật tôi giữ, bọc bằng da, ở trong túi mình. Sau khi nếm thử, tôi thêm chút muối. Hmm, chắc đây là tốt nhất rồi. Chỉ cần để cho nó sôi thêm chút nữa để hương vị hòa huyện vào nhau nữa là được. Tôi lục lọi trong túi mình và lấy ra một cái la bàn và tấm bản đồ, tôi mở nó ra trên đùi mình.
Tôi vô tình bỏ lại con thỏ tôi mới giết trước khi mụ phù thủy đuổi theo, nên giờ tôi phải làm nồi súp từ rau cỏ tôi tìm thấy quanh đây và vàu miếng thịt khô tôi để dành cho lúc khẩn cấp. Tôi rắc chút muối vào nồi, và bỏ miếng mỡ động vật tôi giữ, bọc bằng da, ở trong túi mình. Sau khi nếm thử, tôi thêm chút muối. Hmm, chắc đây là tốt nhất rồi. Chỉ cần để cho nó sôi thêm chút nữa để hương vị hòa huyện vào nhau nữa là được. Tôi lục lọi trong túi mình và lấy ra một cái la bàn và tấm bản đồ, tôi mở nó ra trên đùi mình.
—Bản đồ Vương quốc Wenias, Bản Đã Chỉnh Sửa—
—Bản đồ Vương quốc Wenias, Bản Đã Chỉnh Sửa—
Rất nhiều thương lái đi từ thành phố Foamicaum để bán hàng hóa. Ở đó, người ta có thể tìm được mọi thứ xa xỉ trên đời.
Rất nhiều thương lái đi từ thành phố Foamicaum để bán hàng hóa. Ở đó, người ta có thể tìm được mọi thứ xa xỉ trên đời.
Ở thủ đô Prasta, có các cuộc trình diễn ở quảng trường mỗi tuần vào ngày nữ thần.
Ở thủ đô Prasta, có các cuộc trình diễn ở quảng trường mỗi tuần vào ngày nữ thần.
Đặc sản: Heo Ebru nướng( Một loài heo bản địa của Wenias). Thịt nó mềm và mọng nước.
Đặc sản: Heo Ebru nướng( Một loài heo bản địa của Wenias). Thịt nó mềm và mọng nước.
Cảnh báo! Heo Ebru hoang sống trong rừng. Săn bắn chúng bị cấm. luôn luôn đi trên đường.
Cảnh báo! Heo Ebru hoang sống trong rừng. Săn bắn chúng bị cấm. luôn luôn đi trên đường.
Đọc dòng cuối cùng, tôi nhăn mặt.
Đọc dòng cuối cùng, tôi nhăn mặt.
“Tôi đâu ở trong rừng bởi vì tôi muốn thế, nên tha cho tôi cái đi, eh?”
“Tôi đâu ở trong rừng bởi vì tôi muốn thế, nên tha cho tôi cái đi, eh?”
Nói qua loa, tôi thử định vị bản thân bằng vị trí của sao và nơi tôi bị tấn công trên bản đồ.
Nói qua loa, tôi thử định vị bản thân bằng vị trí của sao và nơi tôi bị tấn công trên bản đồ.
Vương quốc Wenias nằm ở khoảng giữa lục địa. Nó từng là một vương quốc cô lập bao bọc bởi các dãy núi, nhưng bằng cách đào đường xuyên núi, họ đã thiết lập được các đường thương mại với các quốc gia làng giềng, và thu hút thành công vô số du khách và thương lái.
Vương quốc Wenias nằm ở khoảng giữa lục địa. Nó từng là một vương quốc cô lập bao bọc bởi các dãy núi, nhưng bằng cách đào đường xuyên núi, họ đã thiết lập được các đường thương mại với các quốc gia làng giềng, và thu hút thành công vô số du khách và thương lái.
Những dãy núi khó vượt đến nỗi dù phí vào Wenias cao đến cỡ nào, du nhân sẽ đều trả để dùng những đường hầm này. Những đường trong lòng đất này lớn đến không tưởng, đến cỡ mà có cả chỗ nghỉ xây ven đường. Đặt ở đây và đó trong đường hầm là những chiếc đèn màu sắc chiếu sáng trần hầm và chỗ nghỉ, làm cho con đường như một con đường trong mơ. Nếu như tôi là một đứa con nít, chẳng còn nghi ngờ gì nữa là tôi sẽ rất phấn khởi. Nhưng gần đây, có tin đồn rằng vương quốc Wenias đang phải đối phó với vài vấn đề.
Những dãy núi khó vượt đến nỗi dù phí vào Wenias cao đến cỡ nào, du nhân sẽ đều trả để dùng những đường hầm này. Những đường trong lòng đất này lớn đến không tưởng, đến cỡ mà có cả chỗ nghỉ xây ven đường. Đặt ở đây và đó trong đường hầm là những chiếc đèn màu sắc chiếu sáng trần hầm và chỗ nghỉ, làm cho con đường như một con đường trong mơ. Nếu như tôi là một đứa con nít, chẳng còn nghi ngờ gì nữa là tôi sẽ rất phấn khởi. Nhưng gần đây, có tin đồn rằng vương quốc Wenias đang phải đối phó với vài vấn đề.
Do vương quốc đang trong thời gian khó khăn, cướp phỉ đang lộng hành. Bắt đầu với thương nhân, du khách cũng bắt đầu tránh xa vương quốc này, bởi vì vướng vào xung đột sẽ nguy hại cho mạng sống của họ.
Do vương quốc đang trong thời gian khó khăn, cướp phỉ đang lộng hành. Bắt đầu với thương nhân, du khách cũng bắt đầu tránh xa vương quốc này, bởi vì vướng vào xung đột sẽ nguy hại cho mạng sống của họ.
Kết quả, Wenias, vương quốc xây dựng dựa trên ngành du lịch, đang hướng dần đến suy tàn. Tất nhiên, những người trị vì vương quốc tận tụy cố gắng giải quyết các vấn đề này. Trước hết họ củng cố quân lực—bằng cách thuê lính. Thông tin này nhanh chóng lan rộng ra trong và ngoài nước, và đến tay lính đánh thuê như tôi.
Kết quả, Wenias, vương quốc xây dựng dựa trên ngành du lịch, đang hướng dần đến suy tàn. Tất nhiên, những người trị vì vương quốc tận tụy cố gắng giải quyết các vấn đề này. Trước hết họ củng cố quân lực—bằng cách thuê lính. Thông tin này nhanh chóng lan rộng ra trong và ngoài nước, và đến tay lính đánh thuê như tôi.
Và như thế, tôi đang tiến đến Prasta, thủ đô của Wenias, để tìm công việc. Theo như lính giữ biên, đội quân chính chỉ bao gồm đoạ thú, nên tôi được bảo phải mang thư giới thiệu tới thủ đô, mặc dù việc này hơi rắc rối.
Và như thế, tôi đang tiến đến Prasta, thủ đô của Wenias, để tìm công việc. Theo như lính giữ biên, đội quân chính chỉ bao gồm đoạ thú, nên tôi được bảo phải mang thư giới thiệu tới thủ đô, mặc dù việc này hơi rắc rối.
Có rất nhiều loài bản địa ở Wenias, nên để tránh nơi sinh sống của chúng, tôi phải đi đường vòng quanh vùng quê. Nhờ thế, tôi không thể nào bỏ tấm bản đồ này được. Tôi kéo dọc ngón tay trên tờ da dê, đã xuống cấp do vô số lần sửa lại. Từ chỗ tôi bắt đầu dựng trại, xuyên qua khu rừng này, vậy là Prasta sẽ ở—.
Có rất nhiều loài bản địa ở Wenias, nên để tránh nơi sinh sống của chúng, tôi phải đi đường vòng quanh vùng quê. Nhờ thế, tôi không thể nào bỏ tấm bản đồ này được. Tôi kéo dọc ngón tay trên tờ da dê đã xuống cấp do vô số lần sửa lại. Từ chỗ tôi bắt đầu dựng trại, xuyên qua khu rừng này, vậy là Prasta sẽ ở—.
“Đường đó, eh?”
“Đường đó, eh?”
Nhìn lên sau khi đã xác định hướng đi của mình, tôi cứng đờ. Một người đội mũ trùm đầu, được chiếu sáng bởi ngọn lửa bập bùng, đang dùng cái vá gỗ để uống súp của tôi.
Nhìn lên sau khi đã xác định hướng đi của mình, tôi cứng đờ. Một người đội mũ trùm đầu, được chiếu sáng bởi ngọn lửa bập bùng, đang dùng cái vá gỗ để uống súp của tôi.
“AAH!”
“AAH!”
Như ai cũng đoán được, tôi thét lên. Bình thường, tôi rất cảnh giác về xunh quanh của mình, kể cả đối với một dã thú sa ngã. Chưa từng có thứ gì thành công trong việc lén qua mắt tôi cả. Nhưng kể cả với giác quan thượng thừa, tôi hoàn toàn không nhận ra người này đang đến. Hơn nữa, đó chính là người phụ nữ tuyệt đẹp lúc trước—nói cách khác, ả phù thủy. Để làm chuyện tệ hại hơn, ả đang ăn bữa tối của tôi. Tôi chả chắc thừ gì làm tôi bực hơn.
Như ai cũng đoán được, tôi thét lên. Bình thường, tôi rất cảnh giác về xunh quanh của mình, kể cả đối với một dã thú sa ngã. Chưa từng có thứ gì thành công trong việc lén qua mắt tôi cả. Nhưng kể cả với giác quan thượng thừa, tôi hoàn toàn không nhận ra người này đang đến. Hơn nữa, đó chính là người phụ nữ tuyệt đẹp lúc trước—nói cách khác, ả phù thủy. Để làm chuyện tệ hại hơn, ả đang ăn bữa tối của tôi. Tôi chả chắc thừ gì làm tôi bực hơn.
“Ê! Đừng có ăn súp của tôi nữa !”
“Ê! Đừng có ăn súp của tôi nữa !”
Rõ ràng, từ những gì tôi buộc miệng nói ra, tôi quan tâm đến nồi súp nhiều nhất.
Rõ ràng, từ những gì tôi buộc miệng nói ra, tôi quan tâm đến nồi súp nhiều nhất.
Khi tôi giựt nồi súp lại, ả phù thủy buồn rầu kêu lên.
Khi tôi giựt nồi súp lại, ả phù thủy buồn rầu kêu lên.
“Trả-Trả đây! Đó là bữa tối của ta!”
“Trả-Trả đây! Đó là bữa tối của ta!”
“Không! Đây là bữa tối của tôi! Tôi!”
“Không! Đây là bữa tối của tôi! Tôi!”
“Ngươi làm đổ nồi súp của ta hồi nãy mà, phải không?! Đưa a nồi súp của ngươi sẽ là việc làm cao quý!”
“Anh làm đổ nồi súp của ta hồi nãy mà, phải không?! Đưa a nồi súp của anh sẽ là việc làm cao quý!”
“Làm gì có chút cao quý nào trong việc giúp phù thủy!”
“Làm gì có chút cao quý nào trong việc giúp phù thủy!”
“Được rồi! Vậy nếu ngươi không đưa ta nồi súp đó, ta sẽ không còn sự lựa chon nào khác— ngoài việc sử dụng ma thuật!”
“Được rồi! Vậy nếu anh không đưa ta nồi súp đó, ta sẽ không còn sự lựa chon nào khác— ngoài việc sử dụng ma thuật!”
Tôi phải đáp lại lời đe dọa đó.” Phải rồi, đối thủ của tôi dù sao cũng là phù thủy mà. Tôi không nên bảo vệ nồi súp của mình, Tôi nên lùi lại và giơ kiếm lên!”
Tôi phải đáp lại lời đe dọa đó.” Phải rồi, đối thủ của tôi dù sao cũng là phù thủy mà. Tôi không nên bảo vệ nồi súp của mình, Tôi nên lùi lại và giơ kiếm lên!”
“Nghe kỹ đây. Nếu ngươi không đưa ta nồi súp đó ngay bay giờ, ta sẽ gây nạn đói ở phương bắc, dịch bệnh ở phương nam, dịch thử ở phương tây, và giết hết lúa ở phương đông. Thế giới sẽ bị phá hủy nếu ngươi không đưa ta nồi súp đó ngay bây giờ!”
“Nghe kỹ đây. Nếu anh không đưa ta nồi súp đó ngay bay giờ, ta sẽ gây nạn đói ở phương bắc, dịch bệnh ở phương nam, dịch thử ở phương tây, và giết hết lúa ở phương đông. Thế giới sẽ bị phá hủy nếu anh không đưa ta nồi súp đó ngay bây giờ!”
Con phù thủy này.
Con phù thủy này.
Nhưng, vì lý do nào đó, tôi không hề sợ hãi.
Nhưng, vì lý do nào đó, tôi không hề sợ hãi.
Tôi đã rất quen với ác ý, thù hận và sát khí, và sẽ nhận ra ngay nếu những cảm xúc đó nhắm vào tôi. Nên nếu tôi không nhìn thấy nguy hiểm, tôi vẫn sẽ tự cầm kiếm lên. Do tôi chả hề thấy sợ hại gì cả, tôi cho rằng con phù thủy này chỉ có nói mà không có làm.
Tôi đã rất quen với ác ý, thù hận và sát khí, và sẽ nhận ra ngay nếu những cảm xúc đó nhắm vào tôi. Nên nếu tôi không nhìn thấy nguy hiểm, tôi vẫn sẽ tự cầm kiếm lên. Do tôi chả hề thấy sợ hại gì cả, tôi cho rằng con phù thủy này chỉ có nói mà không có làm.
Tôi bỏ những lo lắng của mình qua một bên.
Tôi bỏ những lo lắng của mình qua một bên.
“Thích làm gì thì làm.”
“Thích làm gì thì làm.”
Tôi chọn giữ lại bữa tối thay vì cứu thế giới. Miễn là chẳng có gì xảy ra với tôi, tôi chả quan tâm tới thiên hạ. Cũng như nếu tôi chết, chả ai nghĩ nhiều về việc đó cả. Tôi giựt cái vác gỗ khỏi tay ả phù thủy đang sửng sốt, và bắt đầu húp lấy húp để nồi súp.
Tôi chọn giữ lại bữa tối thay vì cứu thế giới. Miễn là chẳng có gì xảy ra với tôi, tôi chả quan tâm tới thiên hạ. Cũng như nếu tôi chết, chả ai nghĩ nhiều về việc đó cả. Tôi giựt cái vác gỗ khỏi tay ả phù thủy đang sửng sốt, và bắt đầu húp lấy húp để nồi súp.
“Waah! Waah! Ng-Ngươi có hiểu ngươi đang nói cái gì không hả? Kể cả đối với quỷ dữ cũng coi trọng việc này đấy! Này ! Đừng có uống hết chứ!”
“Waah! Waah! Ng-Anh có hiểu anh đang nói cái gì không hả? Kể cả đối với quỷ dữ cũng coi trọng việc này đấy! Này ! Đừng có uống hết chứ!”
“Đừng có làm phiền tôi. Cô đang trở nên phiền phức rồi đấy!”
“Đừng có làm phiền tôi. Cô đang trở nên phiền phức rồi đấy!”
Sau khi bị tôi lắc khỏi lưng, cô ta nằm rụp xuống đất. Và sự im lặng, Tôi ngưng húp nồi súp và nhìn cô ta.
Sau khi bị tôi lắc khỏi lưng, cô ta nằm rụp xuống đất. Và sự im lặng, Tôi ngưng húp nồi súp và nhìn cô ta.
Lạ thật, cái cách cô ta nằm dưới đất mà không hề di chuyển một cọng tóc.
Lạ thật, cái cách cô ta nằm dưới đất mà không hề di chuyển một cọng tóc.
“Nếu cô ta chết rồi thì sao?”Sẽ thật tốt nếu như cô ta chết rồi, nhưng dẫu vậy, tôi thấy tệ cho cô ta.
“Nếu cô ta chết rồi thì sao?”Sẽ thật tốt nếu như cô ta chết rồi, nhưng dẫu vậy, tôi thấy tệ cho cô ta.
“…Xin chào?” Tôi rụt rè gọi.
“…Xin chào?” Tôi rụt rè gọi.
“—Ta”
“—Ta”
Giọng nói nghèn nghẹt đáp lại. Vậy thì cô ấy vẫn còn sống. Không những còn sống, mà một bầu không khí bất tường và phi phàm phát ra từ cơ thể cô ta.
Giọng nói nghèn nghẹt đáp lại. Vậy thì cô ấy vẫn còn sống. Không những còn sống, mà một bầu không khí bất tường và phi phàm phát ra từ cơ thể cô ta.
“Tôi mắc sai lầm gì chăng?”
“Tôi mắc sai lầm gì chăng?”
Tôi chẳng thấy chút nguy hiểm nào cả, nhưng do tôi đang đối đầu với phù thủy. Tôi không biết ả sẽ làm gì nếu tôi làm ả giận. Tôi rùng mình và chuẩn bị sẵn sàng
Tôi chẳng thấy chút nguy hiểm nào cả, nhưng do tôi đang đối đầu với phù thủy. Tôi không biết ả sẽ làm gì nếu tôi làm ả giận. Tôi rùng mình và chuẩn bị sẵn sàng
“Ta muốn ăn nữa…”
“Ta muốn ăn nữa…”
Tôi cảm thấy adrenaline trong máu giảm mạnh.
Tôi cảm thấy adrenaline trong máu giảm mạnh.
Nó nghe giống như giọng cầu xin hơn là tức giận.
Nó nghe giống như giọng cầu xin hơn là tức giận.
Cái gì thế này? Sao cô ấy nghe như cổ bị đối xử tệ bạc vậy? Kết hợp với chiếc áo choàng tả tơi, cô ta trông đáng thương. Tôi là kẻ xấu ở đây à?
Cái gì thế này? Sao cô ấy nghe như cổ bị đối xử tệ bạc vậy? Kết hợp với chiếc áo choàng tả tơi, cô ta trông đáng thương. Tôi là kẻ xấu ở đây à?
“Ta đói lắm rồi… Ta đã phải làm cả ngày để có nồi súp đó… Ta… Ta rất muốn nếm thử nó nó… Ta còn cố thức từ sáng sớm để chuẩn bị…”
“Ta đói lắm rồi… Ta đã phải làm cả ngày để có nồi súp đó… Ta… Ta rất muốn nếm thử nó nó… Ta còn cố thức từ sáng sớm để chuẩn bị…”
Ả phù thủy rên rỉ và cào cào mặt đất.
Ả phù thủy rên rỉ và cào cào mặt đất.
Ch-1-included-img
Tôi cảm thấy thật có lỗi khi cô ta nói thế; tôi thật sự rất xin lỗi do đã phá hoại công sức vất vả của cô ta.
Tôi cảm thấy thật có lỗi khi cô ta nói thế; tôi thật sự rất xin lỗi do đã phá hoại công sức vất
Lúc đó tôi bị phù thủy săn đuổi, nhưng nó không thể tha thứ cho việc tôi phá hỏng bữa tối của cô ta. Dù sao cô ta còn cứu tôi nữa mà. Nếu tôi không cho cô ấy một bá