C2 Vol 4

Created Diff never expires
517 removals
Words removed2271
Total words4216
Words removed (%)53.87
187 lines
545 additions
Words added2387
Total words4332
Words added (%)55.10
184 lines
Chúng tôi trở về lâu đài sau khi hoàn thành yêu cầu thu thập thảo dược, nhưng tình hình có chút thay đổi so với trước đó, và chúng tôi cảm thấy một sự vội vã khác so với trước khi rời lâu đài.
Chúng tôi quay trở về lâu đài sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ thu thập thảo dược, nhưng có gì đó khiến chúng tôi cảm thấy chút sự khác biệt so với trước khi rời khỏi lâu đài, mọi ngừoi trong có vẻ có chút vội vàng như đang chuẩn bị cho điều gì đó
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
“Không biết nữa…”
“Chịu…”
Khi cả Lunatôi nghiêng đầu, không chắc chuyện gì đã xảy ra, một trong những người lính nhận thấy chúng tôi đã chạy đến thì thầm vào tai Owen-san. Sau đó Owen-san cau mày một lúc, thở dài và quay sang Lexia-san.
Khi cả tôiLuna đều nghiên đầu, không chuyện gì đã xãy ra, một trong số những người lính đã nhận ra chúng tôi đã chạy vội đến rồi thì thầm gì đó vào tai Owen.Sau đó Owen-san chau mày một lúc rồi thở dài và quay đầu về phía Lexia-san
“────Lexia-sama. Có vẻ như chúng ta đã tìm ra tung tích của Điện hạ.”
“────Lexia-sama. Có vẻ như chúng ta đã tìm ra tung tích của Hoàng tử rồi.”
"…Tôi hiểu rồi."
"…Ta hiểu rồi."
Biểu cảm của Lexia-san tối sầm lại khi họ dường như đã tìm ra vị trí của hoàng tử đã trốn thoát. Owen-san, người đang nhìn Lexia-san với vẻ lo lắng, quay sang nhìn tôi.
Khuôn mặt của Lexia-san tối sầm lại khi nghe tin họ đã tìm ra vị trí của hoàng tử đã trốn thoát. Owen-san, người đang nhìn Lexia-san với vẻ lo lắng, quay sang nhìn tôi
“Ừm… Yuuya-dono…”
“Ừm… Yuuya-dono…”
"Đúng?"
"Vâng ạ?"
“Nếu anh không phiền, tôi rất cảm kích nếu anh có thể giúp chúng tôi.”
“Nếu cậu không phiền, tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu có thể giúp chúng tôi.”
“Hả?”
“Ơ?”
“Mặc dù đáng thất vọng, nhưng chúng ta không nhận ra ngay khi họ tấn công Bệ hạ, và hơn nữa, các vật phẩm của sát thủ đã khiến chúng ta rơi vào tình huống không thể sử dụng phép thuật của mình. Hơn nữa, tất cả các sát thủ đều là những người chuyên nghiệp lành nghề. Đó là lý do tại sao, trong việc đảm bảo quyền giám hộ của Bệ hạ, nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, chúng ta có thể không tự mình giải quyết được. Tôi muốn tránh bằng mọi giá để Bệ hạ trốn thoát. Đó là lý do tại sao tôi hỏi anh. Anh có sẵn lòng giúp chúng tôi không?”
” mặc dù có phần đáng thất vọng khi phải thừa nhận rằng chúng tôi đã không kịp phòng bị khi lũ sát thủ tấn công điện hạ,không những thế vật phẩm mà lũ sát thủ đã dùng lại còn có thể hoàn toàn vô hiện hoá các phép thuật của chúng tôi. Vì vậy để tăng khả tỉ lệ thành công trong việc bắt lại hoàng tử chúng tôi cần sự hỗ trợ của cậu để tránh sự việc tương tự có thể sảy ra”
“Đ-đừng quá trịnh trọng như thế! Tôi không ngại giúp nếu có thể!”
“Xin đừng quá trịnh trọng như vậy! Tôi sẽ không ngại giúp nếu có thể!”
"…Cảm ơn rất nhiều."
"…Cảm ơn Cậu rất nhiều."
Owen-san nói cúi chào tôi thật sâu.
Owen-san nói rồi cúi đầu chào tôi.
Sau đó, những người lính dẫn chúng tôi đến nơi hoàng tử nói trên đang ẩn náu. Vào thời điểm đó, Lexia-san đã quyết định ở lại lâu đài trong trường hợp có chuyện gì xảy ra. Tất nhiên, vệ sĩ của Lexia-san, Luna, cũng ở lại với cô ấy.
Sao đó những ngừoi lính dẫn tôi đến nơi được báo cáo là hoàng tử đang trú ngụ . Vào thời điểm đó, Lexia-san đã quyết định ở lại lâu đài cùng hộ vệ của mình là Luna-san đề phòng có chuyện gì bất trắc xảy ra.
Nơi những người lính đưa chúng tôi đến không phải bên trong lâu đài,là một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thủ đô hoàng gia.
Nơi mà những người lính đưa tôi đến không phải bên trong lâu đàilại là một ngôi nhà nhỏ nằm ở ngoại ô của thủ đô hoàng gia.
“Nơi này là…”
“Nơi này là…”
Khi tôi còn ngạc nhiên trước nơi không ngờ tới, người lính dẫn chúng tôi đi tham quan đã nói cho chúng tôi biết.
Khi tôi đang ngạc nhiên trước nơi không ngờ tới này, người lính dẫn chúng tôi đi quan sát tình hình xung quanh đã kể lại rằng.
“Chúng tôi không biết, nhưng có vẻ như đây là gian hàng mà Bệ hạ đã chuẩn bị cho Điện hạ.”
“Chúng tôi cũng không lường trước được điều này, nhưng căn nhà này chính là nơi đức vua đã sắp xếp cho hoàng tử .”
“Hả?”
“Hả?”
“Thật ra, Điện hạ dường như đã bị cô lập, chúng ta chưa từng nghe nói đến nơi này… Bệ hạ nói rằng ngoài nơi này ra, không còn nơi nào khác dành cho Điện hạ nữa, sau khi tìm hiểu thì có vẻ như đây chính là nơi thích hợp.”
“Thật ra thì, Hoàng tử đã bị cô lập, và chính chúng tôi chưa cũng bao giờ nghe nói đến nơi này trước đây… Đức vua từng nói rằng sẽ không nơi nào khác dành cho hoàng tử ngoài nơi này sau khi nghe được điều đó thì có vẻ như nơi này đúng là nơi ở của hoàng tử rồi.”
“Ừm… trước hết, hoàng tử bị cô lập? Thật đáng ngạc nhiên… nhưng hơn thế nữa, tôi có được phép biết thông tin như vậy không…?”
“Uhm… trước hết thì, hoàng tử bị cô lập? Bất ngờ thật … nhưng hơn thế nữa là liệu việc tôi biết những thông tin mật như vậy có ổn không…?”
“…Bình thường thì không được phép, nhưng lần này thì khác. Và đây cũng là điều chúng ta phải thông báo…”
“…Thường thì là không, nhưng lần này thì khác. Dù sao thì đay cũng là những thoing tin mà tôi cũng cần phải báo cáo lại…”
"Tôi hiểu rồi…"
"Tôi hiểu rồi…"
Vì nó được gọi là biệt lập, chỉ có một vài người xung quanh, và nó rất yên tĩnh. Có lẽ không có ai sống trong khu vực đó. Hoặc đúng hơn, tại sao anh ta lại biệt lập? Anh ta là một hoàng tử, phải không?
Có vẻ là do bị cô lập nên quanh đây cũng chẳng có mấy ai ở, nơi này cũng khá yên bình nữa .Cơ mà, tại sao anh ta lại bị cô lập nhỉ, dù sao thì anh ta cũng là một vị hoàng tử mà, không phải sao?
Khi tôi mang theo nghi ngờ đi vào, tôi thấy những người lính khác đã tiến vào bao vây một người đàn ông. Người đàn ông đó mặc một bộ quần áo rất chất lượng ngay cả theo góc nhìn thiếu hiểu biết của tôi, và điều đặc biệt nhất là chiếc mặt nạ anh ta đeo trên mặt.
Khi tôi bước vào với tâm trạng nghi hoặc, tôi thấy đã có những người lính khác đã tiến vào trước và đang bao vây một người đàn ông.Bộ quần áo mà anh ta mặc trong có vẻ khá cao cấp, thực tế thì tôi lại chẳng có tí gì hiểu biết về thơi trang nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được điều đó, nhưng điều đặc biệt nhất là chiếc mặt nạ anh ta đeo.
Tôi nghĩ người đàn ông trước mặt tôi trong tình huống này là hoàng tử… nhưng tôi ngạc nhiên sự xuất hiện bất ngờ của anh ấy.
Tôi nghĩ người đàn ông trước mặt tôi chính là hoàng tử… chỉ là tôi ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của anh ấy.
“Điện hạ, mọi chuyện đã kết thúc, xin hãy đầu hàng trong hòa bình.”
“Hoàng tử, mọi chuyện đã kết thúc rồi, xin hãy hạ vũ khí xuống.”
"Im đi, im đi, im đi! Mày nghĩ taoai?"
“IM MIỆNG!IM MIỆNG! IM MIỆNG HẾT CHO TA! Các ngươi nghĩ taai hả?”
“Điện hạ…”
“Hoàng tử…”
“Tránh xa tôi ra!”
“Tránh xa ta ra!”
“Hả!”
“Huh!”
Những người lính dần dần bao vây hoàng tử và dồn chàng vào góc, nhưng có vẻ như họ không thể đến đủ gần vì hoàng tử đang cầm một con dao trên tay.
Những người lính dần dần bao vây hoàng tử và dồn anh ta vào góc, nhưng họ không dám tiếp cận vì vị hoàng tử đang giữ 1 con dao và đang kề nó vào cổ chính bản thân mình.
“Nếu anh đến gần hơn nữa, tôi sẽ tự tử ngay tại đây!”
“Nếu các người dám lại gần, ta sẽ ngay lập tức tự sát”
“Đó là…”
“Chuyện này…”
“Dù sao thì ai quan tâm đến chuyện gì xảy ra với tôi? Ai quan tâm đến việc tôi có chết vào lúc này không?”
“Ai quan tâm chuyện gì xảy ra với ta chứ? Sẽ chẳng ai quan tâm dù ta có chết vào thời điểm này?”
Tôi ngạc nhiên khi những lời như vậy lại phát ra từ miệng một hoàng tử.
Tôi ngạc nhiên khi nghe những lời như thế lại được thốt ra từ một vị hoàng tử.
Ờ, anh ấy là hoàng tử mà, đúng không? Vậy tại sao anh ấy lại nói rằng sẽ không ai buồn khi thấy anh ấy chết? Ít nhất thì, Lexia-san và những người khác trông có vẻ buồn... Khi tôi tình nhìn xung quanh, mọi người, bao gồm cả Owen-san, đều có biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt vì một lý do nào đó. Tại sao?
À thì,có chắc là anh ta là hoàng tử phải không? Vậy tại sao anh ta lại nói sẽ không ai buồn khi thấy anh chết? Ít nhất, Lexia-san và những người khác sẽ chút tiếc thương khi nghe tin anh ấy mất mà… Khi tôi đang quan sát tình hình xung quanh thì, mọi người, kể cả Owen-san, đều có biểu cảm phức tạp vì một lý do đó. Tại sao?
Hoàng tử sau đó chế nhạo, như thể anh biết phản ứng như vậy từ môi trường xung quanh.
Gả hoàng tử sau đó tiếp tục chế giễu mọi ngừoi xung quanh, như thể anh ta đã biết phản ứng như vậy từ xung quanh.
“Thấy chưa, anh không thể nói gì được, đúng không? Anh nghĩ rằng tốt hơn là để một kẻ phiền phức như tôi biến mất! Sau đó tôi sẽ chết đây, như anh muốn…!”
“Thấy chưa, các người chẳng thể nói gì đúng không ?Rõ ràng sẽ tốt hơn nếu 1 kẻ phiền phức như ta biến mất ! vậy thì ta sẽ chết tại đây, như ý của các ngươi…!”
“Điện hạ!”
“Hoàng tử!”
Lúc này, hoàng tử cố ý vung dao chém xuống cổ hắn. Này… hắn thật sự muốn chết sao?
Ngay lúc thốt ra câu nói ấy, hoàng tử định chém con dao vào cổ mình. Này… anh ta thực sự đang muốn chết à?
“Đêm nay! Cắn vào cánh tay của tên đó và ngăn hắn di chuyển!”
"Night! Ngoạm lấy tay người đó và ngăn anh ta di chuyển!
“Gâu!”
“Gâu!”
Nhận được lời tôi, Night nhanh như chớp cắt đôi hoàng tử và cắn thẳng vào cánh tay cầm dao của hoàng tử.
Nhận lời tôi, Night lao tới hoàng tử với tốc độ nhanh như chớp và cắn thẳng vào cánh tay cầm dao của hoàng tử.
“Hyii!”
“Hyiii!”
nhảy và cắn của Night không chỉ làm lệch quỹ đạo cánh tay của anh mà hoàng tử còn đánh rơi con dao vì đau.
Lực nhảy và cắn của Night không chỉ ngăn được hành động tự sát của hoàng tử mà còn hất văng con dao ra xa .
"Hiện nay!"
"Ngay lúc này!"
Owen-san không bỏ lỡ cơ hội và ngay lập tức ra lệnh cho những người lính khác, tất cả những người lính đều đi đến để khống chế hoàng tử cùng một lúc. Hoàng tử vội vàng cố gắng lấy con dao của mình, nhưng bị Night cản trở và bị một người lính ban đầu ở gần anh ta ngăn lại và khống chế anh ta ngay tại chỗ.
Owen-san không bỏ lỡ cơ hội và ngay lập tức ra lệnh cho những người lính khác, tất cả những người lính đều đồng thời lao đến ngăn cản hoàng tử. Hoàng tử vội vàng định chộp lấy con dao của mình nhưng lại bị Night cản trở và bị một người lính khác ở gần đó khống chế tại chổ.
Sau đó, Night, người đã hoàn thành công việc của mình, quay lại với bộ ngực ưỡn ra đầy tự hào.
Sau đó, Night, người đã hoàn thành tốt công việc của mình, quay trở lại ưởng ngực một cách đầy kiêu hảnh.
“Gâu.”
“Gâu.”
“Cảm ơn, Night! Cảm ơn sự giúp đỡ của anh!”
“Cảm ơn Nigt! Cảm ơn sự giúp đỡ của của mày!
“Gâu~.”
“Gâu ~.”
“Fugofug~.”
“Fugofugo~.”
Tôi đã vuốt ve Night nhiều lần, và không hiểu sao Akatsuki lại vuốt ve Night bằng móng guốc của mình trong khi hành động như một gã to lớn. Này, anh chẳng làm gì cả, vậy tại sao anh lại cao ngạo như vậy? Ờ, tôi cũng chẳng làm gì cả.
Trong khi tôi đang vuốt ve night thì akatsuki cũng lại gần rồi làm điều tương tự bằng chân của cái móng như ra dáng một người anh cả. Này, mày chẳng làm gì cả mà, vậy tại sao mày lại tỏ ra cao thượng thế? Ờ thì, chính tôi cũng chưa làm gì cả.NyX Translation
Nhưng Night có vẻ không bận tâm lắm đến điều đó và có vẻ vui khi được Akatsukitôi vuốt ve. Ừ, cậu ấy dễ thương lắm.
Nhưng Night dường như không bận tâm lắm đến điều đó và có vẻ rất vui khi được tôiAkatsuki vuốt ve. Vâng, nhóc ấy dễ thương.
“Đ-để ta đi, thả ta ra! Các ngươi nghĩ taai hả ?”
Bản dịch của NyX
“Hoàng tử, xin hãy từ bỏ đi.”
“Đómệnh lệnh của đức vua.”
“Thả tôi ra! Anh nghĩ tôiai?”
Chúng tôi đã quên mất rằng hoàng tử đang bị giam lỏngkhi tôi đang thư giản cùng bọn nhóc (đám pet á) , nhưng Owen-san tiến lại gần chúng tôi với một nụ cười có chút cay đắng.
“Điện hạ, hãy từ bỏ đi.”
“Đâylệnh của Bệ hạ.”
Chúng tôi đã quên mất rằng hoàng tử đang bị giam giữ,chỉ có bầu không khí thoải mái giữa chúng tôi, nhưng Owen-san đã tiến đến gần chúng tôi với nụ cười cay đắng.
“Yuuya-dono.”
“Yuuya-dono.”
“Ể? À-à! Xin lỗi! Đó là…”
“Ơ? A-ah! Xin lỗi! Đây là…”
“Không, không sao cả. …Hai người rất thân thiết với nhau mà.”
“Không, không sao đâu. …Hai người trông rất thân nhau.”
“Đúng vậy… vì họ là gia đình quý giá của tôi.”
“Vâng… bởi vì họ là gia đình duy nhất của tôi.”
“Gâu.”
“Gâu.”
“Fugo.”
“Fugo.”
Night và Akatsuki cũng gật đầu đồng ý với lời tôi nói. Owen-san cũng gật đầu với chúng tôi, mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng biểu cảm của anh ấy nhanh chóng chuyển sang nghiêm túc.
Night và Akatsuki cũng gật đầu đồng tình với lời nói của tôi. Owen-san cũng vậy, nụ cừoi diệu dàng hiện thoáng qua trên khuôn mặt của anh ấy, nhưng nhanh chóng chuyển sang nghiêm túc.
“Nhờ có Yuuya-dono và những người khác, chúng tôi đã có thể bắt giữ thành công Điện hạ. Cảm ơn.”
“Nhờ có Yuuya-dono và những người khác mà chúng tôi đã có thể bắt giữ Hoàng tử thành công. Cảm ơn cậu rất nhiều.
“K-không! Tôi mừng là chúng tôi cũng có thể giúp được!”
“K-không! Tôi rất vui vì chúng tôi cũng có thể giúp ích được!”
“…Cảm ơn. Bây giờ, Điện hạ──.”
"…Dù sao vẫn cảm ơn cậu. Giờ thì, thưa hoàng tử.”
Đúng lúc đó Owen-san định nói điều gì đó.
Ngay lúc Owen-san đang chuẩn bị nó điều gì đó thì.
“Gừ!? Gâu!”
“Grr!? Gâu!”
Night ngắt lời Owen-san với vẻ mặt hoảng loạn và sủa.
Night ngắt lời Owen-san với vẻ mặt hoảng sợ và sủa.
sau đó──.
Ngay sau đó──.
"Gì-!?"
"Gì thế-!?"
“Guaaaah!”
“Guaaah!”
“Ồ!”
“Ưạ!”
Đột nhiên, có thứ gì đó bay qua cửa sổ nơi ẩn núp này, lập tức va chạm vào giữa hoàng tử và đám lính, xung quanh truyền ra một lực tác động cực lớn, đám lính bị lực tác động đập vào tường.
Đột nhiên, có thứ gì đó bay qua cửa sổ của nơi ẩn náu này. Hất văng những ngừoi lính và vị hoàng tử bằng một lực rất lớn vào tường.
“Ồ-ồ! Cuối cùng thì anh cũng đến rồi!”
“Ồ-ồ! Cuối cùng thì ngươi cũng tới!
Không hiểu sao, hoàng tử lại mỉm cười vui vẻ khi tôi, Owen-san và những người khác vội vã chuẩn bị cho cuộc tấn công bất ngờ và bí ẩn. Sau đó, một người đột nhập qua cửa sổ vỡ.
Chẳng rõ vì sao, hoàng tử lại lộ ra nụ cừoi đắc thắng khi tôi, Owen-san và những người khác đang bàng hoàng cho cuộc tấn công bất ngờ từ kẻ lạ mặt. Sau đó, một người xuất hiện ở phía bên kia cửa sổ, phá vỡ nó rồi tiến vào bên trong.
“Kiểm tra tình hình… xong. Ngươi, đồ thất bại.”
“Kiểm tra tình hình… hoàn tất,người đã bại, thứ vô dụng.
"Gì-!?"
"Gì cơ-!?"
Người đột nhập qua cửa sổ là một cô gái da trắng và tóc trắng. Và đó là một cô gái trông hơi khác người với đôi mắt xám bí ẩn. Tôi đã rất ngạc nhiên trước sự xâm nhập đó, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữangoại hình của cô gái.
Người đột nhập từ cửa sổ là một cô gái có làn da và mái tóc trắng.Một cô gái có vẻ ngoài hơi giống con người với đôi mắt xám bí ẩn. Tôi đã rất ngạc nhiên trước đợt tấn công bất ngờ này, nhưng khiến tôi kinh ngạc hơn đóvẻ ngoài của cô gái này.
Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, đẹp đến mức trông như một tác phẩm nghệ thuật.
Nét đẹp kiều diễm nghiên nước nghiên thành khiến cô ấy trong như một tác phẩm nghệ thuật sống đang bước đi trước mắt tôi.
“Cái… gì… mà…!”
“Cái… ngươi là…!”
Owen-san rút kiếm ra và giơ lên trước mặt cô gái, nhưng cô gái thậm chí còn không nhìn anh; cô chỉ nhìn hoàng tử.
Owen-san rút kiếm ra và hướng thẳng nó về phía cô gái, nhưng cô gái đó thậm chí còn không nhìn anh ta, thay vào đó cô ta chỉ hướng mắt thẳng vào hoàng tử
“Một kẻ thất bại. Vì thế, tôi không cần anh nữa.”
“Một thứ thất bại. Ta không cần thứ vô dụng như ngươi nữa.
“C-cái gì cơ? Anh không thể bỏ tôi lại đây được! Chuyện này ban đầu xảy ra là do mấy người trong hội bóng tối yếu đuối…!”
“C-cái gì? Ngươi không thể bỏ ta lại đây được! Rõ ràng kết quả lần này là do bang hắc hội các ngươi quá yếu…!”
“Tiêu cực. Đơn giản là do bạn thiếu kế hoạch. Và xui xẻo. Chỉ vậy thôi.”
" Phủ nhận.Đơn giản là do ngươi quá non nớt trong việc lên kế hoạch và lảnh đạo,và xui xẻo nữa. Thế thôi.”
“Cái gì cơ? Ta đã hứa với ngươi một vị trí cao hơn bằng cách phong ta làm vua mới!”
“C-cái gì? Nhưng ta đã hứa với ngươi rằng ngươi sẽ đưa ta lên ngôi vương cơ mà!
Hoàng tử tỏ ra phẫn nộ trước lời nói của cô gái, nhưng cô gái vẫn không thay đổi thái độ.
Hoàng tử phẫn nộ trước lời nói của cô gái nhưng cô gái không thay đổi thái độ.
“Sai rồi. Đó là lời nói dối để khiến anh hành động. Kế hoạch thực sự. Biến anh thành vua của đất nước này,sử dụng anh như một con rối. Và tiến hành chiến tranh trên nhiều mặt trận, giết chết nhiều người trong quá trình này.”
" Phủ nhận. Đó là một lời nói dối để thao túng ngươi. Kế hoạch thực sự. Khiến ngươi trở thành vua của đất nước nàylợi dụng ngươi như một con rối. Sử dụng ngươi để kích động chiến tranh ở khắp nơi và tàn sát nhiều con người nhất có thể trong toàn bộ quá trìn.”
“Cái… cái…!”
“Cái… cái…!”
“Kết quả là thất bại. Và giờ anh không còn cần thiết nữa. Anh không phải là quân cờ đủ tốt cho tôi. Bây giờ anh đã bị giải ngũ.”
“Kết quả là ngươi đã thất bại. Giờ ta không cần ngươi nữa. Ngươi cũng chẳng đáng để trờ thành con tốt của ta. Biến đi, thứ vô dụng.
Hoàng tử tìm lời nào đó để đáp lại cô gái, nhưng dường như chẳng có lời nào thốt ra; chàng chỉ mở miệng rồi ngậm lại.
Hoàng tử cố gắng để đáp lại cô gái, nhưng có vẻ anh ta chẳng thốt ra được.
…Hay đúng hơn, lắng nghe cuộc trò chuyện hiện tại của họ, cô gái trước mặt tôi có liên quan đến hội bóng tối không? Tôi nghĩ mình đã nghe thấy thứ gì đó khác nghe giống như rất nhiều thứ… có phải là trí tưởng tượng của tôi không? Tôi không thể nghe rõ từ đây…
…Cơ mà,từ cuộc hội thoại của họ, liệu cô gái trước mặt tôi có liên quan đến bang hắc hội không? Dù đã nghe được kha khá thông tin khác nhau nhưng chính tôi cũng không rõ mình đã mghe thấy gì, có vẻ là do khoảng cách của chúng tôi khá xa nhau
Ngoài ra còn có thực tế là danh tính của cô gái không được biết, nhưng yếu tố đáng báo động nhất là Night không thể nhận ra sự hiện diện của cô gái cho đến tận trước đó. Khi nói đến khả năng phát hiện sự hiện diện của Night, anh ta hoàn toàn vượt trội hơn tôi, vì vậy khi nói đến việc thoát khỏi cuộc tìm kiếm anh ta… thì thật là vô lý.
Ngoài việc danh tính của cô gái là một bí ẩn, điều khiến tôi lo ngại hơn đó là đến cả Night có khả năng nhận diện khí tức còn tốt hơn cả tôi cũng không thể phát hiện ra cô ấu trước khi cô ta tự lộ diện
Khi tôi đang rùng mình vì sự việc đó, cô gái đột nhiên rút một con dao ra và giơ về phía hoàng tử!
Khi tôi đang bàng hoàng trước sự thật đó thì cô gái đó đột nhiên rút ra một con dao và giơ về phía hoàng tử!
“Kết thúc rồi. Chết đi.”
“Kết thúc rồi. Chết đi.”
“K-khônggggg! C-có ai đó!”
“K-không thể thế được, Ai cũng được hết C-Cuu...”
Tôi vội vàng cố gắng ngăn cô ấy lại ngay khi nhìn thấy, nhưng Owen-san đã di chuyển trước khi tôi kịp làm vậy.
Tôi vội vàng cố gắng ngăn cô ấy lại nhưng Owen-san đã di chuyển trước khi tôi có thể.
“Điện hạ!”
“Hoàng tử!”
Đối với cô gái để lộ lưng không phòng bị, Owen-san đã tung ra một đòn với tất cả sức mạnh của mình. Đòn tấn công đó chắc chắn sẽ chạm đến cô gái bất kể ai nhìn thấy nó──đó là những gì tôi nghĩ.
Việc để lộ nhưng một cách thiếu cảnh giác như thể một cơ hội để Owen-san tung một đòn bằng toàn bộ sức lực của mình. Đòn tấn công đó chắc chắn sẽ chạm tới cô gái cho cô ta có kịp nhận ra nó──đó là những gì tôi nghĩ.
“Cái… Ghê quá!?”
“Cái… Guh!?”
Khoảnh khắc tiếp theo, một thứ gì đó lại bay ra từ cửa sổ vỡ, hất thanh kiếm của Owen-san và làm chệch hướng quỹ đạo của nó. Owen-san, người có quỹ đạo thanh kiếm bị lệch, đã sử dụng động lượng để tạo khoảng cách với cô gái một lần nữa.
Ngay khoảnh khắc đó, thứ gì đó đã bay ra từ cửa sổ vỡ, hất tung và làm chệch hướng thanh kiếm của Owen-san .Dù đòn đánh đã bị phản lại làm cho thanh kiếm bị hướng về nơi khác thù owen cũng thuận thế để kịp lui về hòng giữ khoảng cách để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Và khi vật thể làm chệch hướng thanh kiếm của Owen-san bị kẹt ngay trên tường, cuối cùng chúng tôi cũng có thể tìm ra đó là gì.
Khi vật thể làm chệch hướng đường kiếm của Owen-san bị kẹt lại trong tường, cuối cùng chúng tôi cũng có thể nhận ra thứ đó là gì.
“Một… mũi tên?”
“Một… mũi tên?”
Điều khiến tôi ngạc nhiên là một mũi tên rất bình thường bay ra ngoài cửa sổ. Sau đó, Akatsuki tiến lại gần mũi tên, ngậm vào miệng và đưa xuống dưới tôi.
Thật ngạc nhiên, đó là một mũi tên rất bình thường bay ra ngoài cửa sổ. Sau đó Akatsuki tiến lại gần mũi tên, ngặm nó vào miệng và đưa nó cho tôi.
“Fugo~.”
“Fugo~.”
“Hử, c-cảm ơn… nhưng đừng đến gần bất cứ thứ gì quá, nguy hiểm lắm!”
“Huh, c-cảm ơn… nhưng đừng đến gần bất cứ thứ gì, nguy hiểm lắm!”
“Ồ?”
“Buhi?”
Tôi vô tình biết ơn, nhưng lại không có thông tin gì về đối thủ cả, và quan trọng nhất là nếu vũ khí đóbất kỳ tác dụng xấu nào thì sẽ là một thảm họa, nhưng Akatsuki đã lấy nó mà không hề lo lắng gì cả.
Tôi cảm kích về hành động của nó nhưng tôi lại không có chút thông tin gì về kẻ địch cả ,quan trọng nhất là nếu vũ khí nàyhiệu ứng gây hại thì sẽ là một thảm họa, nhưng Akatsuki lấy chiếc mủi tên mà chẳng thèm quan tâm gì về điềy đó.
Tuy nhiên, thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng nếu tôi biết mũi tên này là gì, tôi có thể tiến gần hơn một chút đến danh tính thực sự của cô gái, vì vậy tôi lấy mũi tên mình nhận được và kích hoạt [Nhận dạng] lên nó trong khi vẫn cảnh giác với cô gái…
Cơ mà thật sự thì tôi nghĩ rằng nếu tôi nếu tôi có thể tìm hiểu thông tin gì đó về mũi tên này, tôi có thể đến phần nào xác nhận được danh tính của cô gái kia, vì vậy tôi lấy mũi tên tôi nhận được và kích hoạt [thẩm định] lên nó trong khi vẫn không hạ cảnh giác với cô gái…
“Hả?”
“Ơ?”
Kết quả hiển thị trong [Nhận dạng] là một mũi tên rất bình thường. Không có vật liệu đặc biệt nào được sử dụng ở đầu mũi tên hoặc bất kỳ thứ gì khác, cũng không có bất kỳ hiệu ứng nào được đưa vào nó theo bất kỳ cách nào.
Kết quả hiển thị trong [thẩm định] là một mũi tên hoàn toàn bình thường.Không hề được làm bằng vật liệu đặc biệt và nó cũng không mang trong mình hiệu ứng gây hại gì cả, nó chỉ đơn giản là một mũi tên bình thường không hơn không kém.
Đó chỉ là một mũi tên thật. Nhưng điều đó không thể giải thích được sức mạnh của mũi tên khi nó bay qua cửa sổ hay sức mạnh của mũi tên làm chệch hướng đường đi của thanh kiếm của Owen-san.
Dù đúng rằng nó chỉ là một mũi tên bình thường nhưng điều đó lại không thể lý giải được vì sao nó lại có đủ uy lực để làm chệch hướng đường kiếm của Owen-san.
Hơn nữa, mặc dù cô gái đã ở đây, nhưng việc đòn tấn công bay đến có nghĩa là phải có một người bạn đồng hành khác. Sau đó, Owen-san, người đã đi đến kết luận tương tự, mắng cô ấy trong khi nhìn chằm chằm với vẻ mặt nghiêm nghị.
Hơn nữa, Việc cô ta đang hiện diện ở đây đồng nghĩa với việc cô ta có đồng minh đang yểm trợ ở bên ngoài. Sau đó Owen-san, có vẻ cũng có kết luận tương tự, mắng mỏ cô ấy trong khi nhìn chằm chằm ra ngoài với vẻ mặt dữ tợn.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì!”
“Ngươi… Ngươi là ai ? Ngươi muốn gì!
“Không cần thiết. Không có nghĩa vụ phải trả lời.”
“Không cần thiết. ta Không có nghĩa vụ phải trả lời.”
“Cái gì…? Anh…!”
"Cái gì…? Ngươi…!"
Một lần nữa, Owen-san cố gắng tấn công cô gái, nhưng mỗi lần như vậy, mũi tên lại bay vào từ bên ngoài, làm gián đoạn tiến trình của Owen-san. Tôi nhanh chóng di chuyển để giúp Owen-san, nhưng một lần nữa, tôi không thể di chuyển theo ý muốn vì những mũi tên bay xung quanh.
Owen-san lại tiếp tục tấn công cô gái ấy, nhưng mỗi lần anh ta làm vậy, các mũi tên cứ lần lượt bay vào từ bên ngoài, làm gián đoạn bước tiến của Owen-san. Tôi cố di chuyển để tiếp cận nhằm giúp đỡ owen-san nhưng chỉ có thể bất lực vì những mũi tên từ bên ngoài.
“Chết tiệt! Tên kia trốn ở trong đó thật phiền phức…!”
"Chết tiệt! Kẻ bên ngoài kia đúng là một mối phiền …!”
“Người kia à?”
“Kẻ bên ngoài?”
Owen-san lẩm bẩm một cách khó chịu, cô gái nghe thấy tiếng lẩm bẩm đó lần đầu tiên quay sang nhìn anh ta.
Owen-san lẩm bẩm một cách khó chịu, có vè cô gái cũng nghe thấy lời lẩm bẩm của cô gái đó rồi đưa mắt sang anh ta.
“Sai rồi. Chỉ mình tôi thôi. Cuộc tấn công này và mọi thứ.”
"Phủ Nhận. Ta đến đây một mình và những đòn tấn công này cũng đều là do ta thực hiện .”
“Hả?”
“Hả?”
Owen-san và tôi phải sửng sốt vì những lời đó. Đòn tấn công này… từ cô gái trước mặt tôi? Tôi không hiểu vì cô gái đó không hề có một động tác nào giống như đòn tấn công.
Owen-san và tôi bất ngờ trước những lời đó.Những đòn tấn công này đều là… từ cô gái trước mặt tôi? Tôi không hiểu được vì rõ ràng cô ta chảng có tí hành động tấn công nào cả.
"Vô lý! Anh thực sự nghĩ tôi sẽ tin vào lời nói dối trắng trợn của anh sao? Dù sao thì, tôi cũng cần anh nói cho tôi biết anh muốn gì."
“Vớ vẩn! ngươi nghĩ rằng tôi sẽ tin vào lời nói dối trắng trợn của bạn sao? Dù sao thì ta vẫn cần phải làm rõ mục đích của ngươi là gì.”
“…Bước chân phải. Chém từ bên trái.”
“…Bước chân phải. chém từ bên trái.”
“?”
“?”
Vào lúc Owen-san tấn công cô gái, cô ấy thốt ra một từ bí ẩn. Nhưng tôi sẽ sớm hiểu được ý nghĩa của những từ đó vì Owen-san hành động theo đúng như động tác mà cô gái đã thốt ra.
Vào lúc Owen-san tấn công cô gái, cô ấy đã thốt ra một từ bí ẩn. Nhưng tôi sẽ sớm hiểu được ý nghĩa của những lời đó vì Owen-san hành động giống hệt như động tác mà cô gái đã nói.
Sau đó, như thể để ngăn chặn hành động đó, một mũi tên lại bay qua cửa sổ, thay đổi quỹ đạo thanh kiếm của Owen-san. Sau đó, cô gái hướng đôi mắt xám sáng lên một cách bí ẩn về phía tôi một cách vô cảm.
Sau đó, như để ngăn chặn đòn tấn công của owne,lại một tên khác bay ra từ cửa sổ hướng vào thanh kiếm trên tay owen làm thay đổi quỹ đạo thanh kiếm của Owen-san. Sau đó, cô gái hướng đôi mắt xám có phần rực sáng vẻ bí ẩn về phía tôi một cách vô cảm.
“Ta… đoán trước được. Cho nên, ta đã sớm bắn tên.”
“Ta… Đã dự đoán nó. Vì vậy, tôi đã phóng mũi tên trước.”
“Anh…nói gì…?”
“Ngươi… nói gì…?”
“Mục tiêu. Ngay từ đầu tôi đã không hứng thú với người đàn ông này. Tại sao? Bởi vì tôi sẽ giết tất cả mọi người ở nơi này.”
"Xác định. Ta không quan tâm đến người đàn ông này ngay từ đầu. Lý do? Bởi vì ta sẽ giết tất cả mọi kẻ có mặt ở nơi này.”
"Cái gì?"
"Sao cơ-?"
“Mục tiêu cuối cùng. Giết toàn bộ nhân loại. Mục tiêu đó sẽ chỉ tăng tốc nếu tất cả các người đều chết.”
“Mục tiêu cuối cùng.Tận diệt nhân lọa. Tiến độ hoàn thành mục tiêu sẽ nhanh hơn nếu ta tiêu diệt tất cả các ngươi tại đây.”
Tôi sửng sốt, không hiểu được ý nghĩa của những lời cô gái nói trong khi lờ đi lời Owen-san. Trong khi chúng tôi kinh hãi trước nội dung lời cô ấy nói, những mũi tên trút xuống chúng tôi như mưa, xuyên thủng cửa sổ, cửa ra vào, thậm chí cả tường và mái nhà…!
Tôi choáng váng vì không thể hiểu được ý nghĩa lời nói của cô gái trong khi ngó lơ lời nói của Owen-san. Trong khi chúng tôi đang kinh hoàng trước lời nói của cô ta thì hàng loạt mũi tên trút xuống như mưa đâm thủng cả trần nhà, cửa sổ.
“Không thể. Không có lối thoát. Tôi để các người tập hợp lại để tất cả các mũi tên đều nằm đúng hàng vào lúc này. Tạm biệt.”
"Không khả thi. Không có lối thoát nào cả. Tôi để các ngươi tập hợp lại để tất cả các mũi tên đều có thể tấn công một cách thẳng hàng vào lúc này. Tạm biệt."
Có quá nhiều thứ đang diễn ra mà không còn hợp lý nữa khiến tâm trí tôi không thể theo kịp tình hình, nhưng những mũi tên đang bay với sức mạnh có thể thổi bay, không chỉ chúng tôi, mà cả tòa nhà này. Ý tôi là, bản thân cô gái đang ở nơi này, và điều đó có ổn không!? Hay là cô ấy đang cố gắng ngăn không cho thiệt hại xảy ra với mình hay gì đó? Thật là đê tiện!
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến não tôi không thể theo kiệp tình hình hiện tại, nhưng những mũi tên đang bay với như muỗn phá hủy tất cả, không chỉ chúng tôi mà cả toàn bộ ngôi nhà này. Ý tôi là, có thật sự ổn không khi mà chính cô ấy cũng đang ở bên trong ngôi nhà này mà!? Hay là cô ấy đã có cách để những mũi tên không thể gay hại cho chính bản thân mình?Thật hèn hạ!
Dù sao đi nữa, tôi, Night, Akatsuki và Owen-san có thể thoát khỏi tình huống này, nhưng hoàng tử và những người lính bị đánh gục bởi đòn đầu tiên thì không thể làm được điều đó. Vì vậy, chúng ta phải làm gì đó về vấn đề này…
Dù thế nào đi nữa, tôi, Night, Akatsuki và Owen-san đều có thể thoát khỏi tình huống này, nhưng hoàng tử và những người lính bị hạ gục thì không nên tôi cần phải làm gì đó để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi ngừoi ở đây…
Làm sao để thoát khỏi tình huống này! Chuỗi vũ khí của Sage-san không thể giúp chúng ta! Hoàn toàn ổn nếu chỉ có mình tôi vượt qua, nhưng nó hoàn toàn không phù hợp để bảo vệ phần lớn mọi người cùng một lúc.
Làm cách nào để thoát khỏi tình huổng nguy cấp này! Đến cả vũ khí của ngài hiền giả cũng không thể giúp được! Nếu chỉ mình bản thân tôi thì không sao nhưng tôi không thể sử dụng chúng để bảo vệ tất cả mọi người cùng lúc được
Đây là nơi phép thuật phát huy tác dụng, nhưng lửa, nước, sét và những thứ tương tự hoàn toàn vô dụng. Để ngăn chặn tất cả những mũi tên đang bay về phía chúng ta ngay lúc này, sử dụng lửa sẽ giải quyết vấn đề chỉ trong một đòn, nhưng đồng thời, ngôi nhà này sẽ cháy rụi chỉ trong một đòn.
Có vẻ lúc này thì ma thuật sẽ phát huy tác dụng, nhưng lửa, nước, sét và những thứ như vậy hoàn toàn vô dụng. Nếu muốn ngăn chặn đợt tấn công từ những mũi tên thì sử dụng lữa có thể dọn dẹp toàn bộ mũi tên chỉ trong một đòn nhưng cũng đồng thời thiêu rụi cả cân nhà này .
Sau đó…!
Sau đó…!
Chỉ trong vài khoảnh khắc, nhưng đầu tôi quay cuồng với tốc độ khủng khiếp, tìm cách thoát khỏi tình huống này. Sau đó, vào phút cuối, tôi kích hoạt phép thuật của mình với sự cấp bách và động lực cao nhất.
Chỉ chưa đầy một khoảnh khắc nhưng đầu tôi nảy số với tốc độ chóng mặt, tìm cách thoát khỏi tình huống này. Ngay vào phút cuối cùng, tôi kích hoạt phép thuật của mình với toàn bộ sức lực trong tình huống khẩn cấp ấy.
Đó là một rào chắn hình vòm sử dụng gió, và tôi nghĩ rằng bằng cách kích hoạt nó, nó sẽ thả tất cả các mũi tên đang bay về phía chúng tôi. Kết quả là, tôi giải phóng tất cả gió cùng một lúc khi mái vòm lan rộng xung quanh tôi.
Một mái vòm xuất hiện và phóng to ra bao bọc lấy tất cả chúng tôi đồng thời thổi bay tất cả các mũi tên ra bên ngoài
Sức mạnh quá khủng khiếp đến nỗi không chỉ những người lính bị choáng váng mà cả hoàng tử cũng lăn trên sàn, thậm chí cả Owen-san, Night và Akatsuki cũng phải bước lên chỗ đó khi họ cố gắng chống chọi với gió.
Sức mạnh của nó lớn đến mức khiến cho vài ngừoi lính cũng không thể đứng vững và còn hất hoàng tử vào tường, ngay cả Owen-san, Night và Akatsuki cũng cố giữ thăng bằng khi đang chống chọi với cơn gió.
Tuy nhiên, cô gái bí ẩn này dường như không hề chống lại gió, ngoại trừ việc cô ấy đưa tay ra để bảo vệ khuôn mặt. Chỉ riêng điều đó đã cho thấy cô ấy mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác ở đây. Cuối cùng, khi gió lặng đi, tất cả những mũi tên bay về phía chúng tôi đều rơi xuống đất.
Tuy nhiên, cô gái bí ẩn dường như không bị lay động chút nào, cô ta chỉ đơn giản là lấy tay che đi khuôn mặt của bản thân. Điều này cũng ngầm khẳng định sức mạnh của cô ấy hoàn toàn vượt qua bất kỳ ai ở nơi này. Cuối cùng, khi cơn gió ngừng thổi, tất cả các mũi tên bay về phía chúng tôi đều rơi xuống đất.
“Yuuya-dono, chúng ta được cứu rồi…!”
“Yuuya-dono, chúng ta được cứu rồi…!”
“Yuuya…?”
“Yuuya…?”
Bằng cách thả những mũi tên, chúng tôi đã thoát khỏi tình huống khó khăn tạm thời, nhưng đối với cô gái, tình huống này thực sự bất ngờ ngay cả với cô ấy, và đôi mắt cô ấy mở to.
Sau khi đã thoát khỏi tình thế nghìn cân treo sợi tóc vừa rồi, Còn cô gái kia thì tỏ ra bất ngờ với đôi mắt mở to lộ rõ sự kinh ngạc khi nghe thấy tên tôi.
Và rồi, qua khoảng cách ngắn ngủi đó, Owen-san đã thành công cứu được hoàng tử, người may mắn được tách khỏi cô gái nhờ phép thuật của tôi. Hơn nữa, Night Akatsuki cũng cứu được những người lính bất tỉnh cùng lúc với Owen-san và tách họ ra khỏi cô gái.
Và rồi, ngay vào khoảnh khắc lúc mà cô ta mất cảnh giác, Owen-san đã thành công đoạt lại được hoàng tử sau khi bị ma thuật của tôi chia tách ra. Hơn nữa, Night,akatsuki những người lính củng thành công lùi lại khoảng cách an toàn với cô gái.
Những người lính đã bất tỉnh sau đòn tấn công đầu tiên của cô gái, nhưng ngoài ra, dường như không có chấn thương nào khác nên hiện tại họ vẫn an toàn.
Đã có vài người ngã xuống ngất đi nhưng tình hình chung thì có vẻ như mọi thứ đã lại trong tầm kiểm soát, có vẻ là vậy .
Chúng tôi đã đạt được mục tiêu một cách an toàn. Cuối cùng, vấn đề duy nhất còn lại là cô gái.
Cuối cùng, vấn đề duy nhất còn lại là cô gái bí ẩn kia.
“Hãy từ bỏ và đầu hàng.”
“Bỏ cuộc và đầu hàng đi.”
Owen-san nói với cô ấy trong khi chĩa mũi kiếm vào cô gái, nhưng không hiểu sao ánh mắt của cô gái lại hướng về phía tôi.
Owen-san nói với cô ấy trong khi chĩa mũi kiếm của mình vào cô gái, nhưng vì lý do nào đó, ánh mắt của cô ấy lại hướng về phía tôi.
“Câu hỏi. Cậu có phải là Yuuya không?”
"Tra hỏi. Tên ngươi có phải là Yuuya?”
“Ồ? À, đúng rồi.”
“Ơ? À, vâng.”
“Đó là phản ứng bình thường gì thế?”
“Sao cậu trả lời bình thản quá vậy?”
“Tôi chỉ là…”
“Tôi chỉ là…”
Khi tôi trả lời câu hỏi của cô gái, Owen-san tsukomiing chúng tôi. Không, tôi trả lời theo phản xạ, nhưng tha thứ cho tôi. Tôi chỉ trả lời khi cô ấy hỏi tên tôi! Dù sao thì,ấy lấy tên tôi ở đâu? Hoặc có thể chúng tôi đã từng gặp nhau trong quá khứ… không đời nào. Nếu cô ấy có tác động mạnh mẽ đến tôi như vậy, tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy.
Khi tôi trả lời câu hỏi của cô gái, Owen-san quay sang châm biếm tôi. Xin lỗi chứ tại cô ấy hỏi nên tôi mới trả lời theo phản xạ thôi mà! Cơ mà làm sao ta lại có được tên tôi như thể tôi và cô ta đã từng gặp nhau trong quá khứ… không thể nào.Không thể nào, không đời nào tôi lại quên một người có sức mạnh to lớn như cô ta được.
Càng nghĩ về điều đó, tôi càng thấy bí ẩn sâu sắc hơn, nhưng không chỉ Owen-san mà tôi cũng lấy [Absolute Spear] ra khỏi hộp vật phẩm và sẵn sàng chiến đấu, Night và Akatsuki cũng nhìn cô gái mà không hề bất cẩn.
Có cố nghỉ cũng chẳng giải quyết được gì , lúc này không chỉ Owen-san mà tôi còn lấy [tuyệt đối Thương] từ hộp vật phẩm và cầm nó ở tư thế sẵn sàng chiến đấu, còn Night và Akatsuki cũng nhìn cô gái mà không hề hạ cảnh giác.
Tuy nhiên──.
Tuy nhiên──.
“May mắn thay. Tôi đã gặp Yuuya. Nhưng than ôi. Không ngờ, tôi đã hết mũi tên để tấn công.”
"May mắn. Ta gặp được Yuuya. Nhưng tiếc thay. Không ngờ ta lại hết mũi tên để tấn công.”
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Khuôn mặt cô gái nhăn nhó khi tôi hỏi mà không suy nghĩ.
Khuôn mặt cô gái thoáng chút vẻ tiếc nuối khi nói ra những lời đó.
“…Thật sự, ta không ngờ tới. Khi ngươi mạnh như vậy, ta cần phải sử dụng sức mạnh của “Ác”. Nhưng… ta không có đủ ma lực. Là vì trận chiến hôm nọ.”
“…Thật sự,Ta cũng không ngời ngươi lại mạnh tới mức này,để đánh bại ngươi ta cần sử dụng sức mạnh của "Tà" nhưng ta lại không đủ ma lực do trận chiến hôm trước.”
Cô ấy lẩm bẩm điều gì đó với giọng mà tôi không nghe thấy, nhưng cuối cùng, cô gái đó từ từ nhìn chúng tôi gật đầu.
Cô ấy lẩm bẩm điều gì đó bằng giọng mà tôi không thể nghe thấy, nhưng cuối cùng, cô ấy chỉ nhìn chúng tôi rồi chậm rải gật đầu.
“Không còn cách nào khác. Trở về tạm thời. Tạm biệt.”
“Không thể sai được.Tạm thời rút lui. Tạm biệt."
“Cái gì-!? Anh nghĩ anh không thể rời khỏi nơi này sao…”
"Gì-!? Ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này… ”
“Dự trữ. Đủ rồi.”
"Bảo toàn lực lượng .Thế là đủ rồi.”
Sau đó, sau lời nói của cô gái, một mũi tên bay về phía Owen-san, người sắp đuổi theo cô. Hơn nữa, những mũi tên rơi xuống như mưa để không cho cô gái bị đuổi theo, vì vậy tôi và Night và Akatsuki cũng không thể tránh được chúng.
Sau lời nói đó của cô gái, một mũi tên bay tới Owen-san khi đang cố đuổi theo cô ta. Hàng loạt mũi tên khác cũng như mưa trút xuống không để cho ai theo kiệp cô gái.Tôi,night,akatsuki cũng cố theo sau nhưng loạt mưa tên kia không có phép chúng tôi làm điều đó
“Không phải anh hết mũi tên rồi sao…!”
“Chẳng phải ngươi đã hết mũi tên rồi sao…!”
“Câu hỏi ngớ ngẩn. Mọi tình huống đều có thể xảy ra. Lần này, quay lại. Tạm biệt.”
“Câu hỏi ngu ngốc. Tất cả tình huống đều đã được dự đoán trước. Lần này, rút lui. Tạm biệt."
Kết quả là, cô gái đã dẫm chân lên cửa sổ đầu tiên cô bước vào và chạy ra khỏi nhà. Sau khi ngăn mũi tên, chúng tôi lập tức đuổi theo cô ấy, nhưng cô gái đã biến mất, và ngay cả Night cũng không thể theo dõi thêm bất kỳ dấu hiệu nào của cô ấy nữa.
Sau cùng là cô gái đã dẫm chân lên cửa sổ lúc bước vào rồi rời khỏi đây. Sau khi ngăn chặn mũi tên, chúng tôi lập tức đuổi theo nhưng cô gái đó đã biến mất và ngay cả Night cũng không thể lần theo dấu vết nào của cô ấy nữa.
“Kuh… chúng ta để cô ấy trốn thoát…”
“Kuh… chúng ta đã để cô ấy trốn thoát…”
“Cô gái đó là ai…?”
“Cô gái đó là ai…?
“Tôi không biết… nhưng sức mạnh đó… không bình thường. Hơn nữa, dựa trên cuộc trò chuyện của cô ấy với Điện hạ, tôi chắc chắn cô ấy có liên quan đến hội bóng tối, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại mạnh đến vậy. Điều này cần phải thay đổi nhận thức của tôi về hội bóng tối. …Chết tiệt. Đây là một cách khác để thoát khỏi hội bóng tối. Bởi vì với một người mạnh mẽ như vậy, chúng ta không thể bỏ qua họ.”
“Tôi không biết… nhưng sức mạnh đó… không bình thường chút nào cả. Ngoài ra, dựa trên cuộc trò chuyện của cô ấy với Hoàng tử, tôi chắc chắn rằng cô ấy có liên quan đến hắc hội, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại mạnh đến vậy.Xem ra ta phải thay đổi nhận thức về hắc bang hội rồi. …Chết tiệt. Với sức mạnh to lớn như vậy như vậy, chúng ta không thể qua vượt mặt họ được mặt họ được ”.
Đúng vậy, với một sự tồn tại như vậy, chúng ta phải hành động thận trọng. Mà lần này, đối thủ đã hết tên rồi sao? Lý do có vẻ là vì thế, nhưng đó là một tuyên bố được đưa ra sau khi hoàn toàn bỏ qua nó. Ngay từ đầu, cô ấy thậm chí còn không có cung trong tay. Có thể, nhưng nếu cô gái đó đến với cung tên trong tay, thì mọi chuyện đã không xảy ra như thế này. Cảm ơn Chúa vì sự sáng tạo của cô ấy theo một cách nào đó.
Đúng với sự tồn tại như vậy thì chúng ta phải hành động thận trọng hơn. Cơ mà hơn là lần này đối thủ hết mũi tên rồi nhỉ? Lý do có vẻ là vì điều đó,nhưng kết luận này lại được đưa ra khi chúng ta đã bỏ qua một điều. Ngay từ đầu, cô ấy thậm chí còn không có cây nào cung trong tay. Nếu có thì có lẽ mọi chuyện đã không kết thúc tốt đẹp như thế này. Cảm ơn trời phật vì cái sở thích kỳ lạ này của cổ.
…Tôi nghĩ Master Usagi cũng mạnh lắm, nhưng cô ấy cũng chẳng khác gì cả. Giống như Master Usagi đã nói, nếu bạn không luyện tập, bạn sẽ không thể bảo vệ được thứ bạn muốn bảo vệ.
…Tôi đã nghĩ thầy Usagi, nhưng cô ấy cũng mạnh ngang người đó. Điều này giống như sư phụ Usagi đã nói, nếu ngươi không khổ luyển thì ngươi sẽ chẳng thể bảo vệ được thứ mà ngươi muốn bảo vệ.
Lần này, tôi nghĩ đến cô ấy, kẻ tấn công, và tôi lại được nhắc nhở rằng mình cần phải trở nên mạnh mẽ.
Lần này tôi nghĩ đến cô ấy, kẻ tấn công, và tôi lại được nhắc nhở rằng tôi cần phải trở nên mạnh mẽ.
“Được rồi, chúng ta quay lại thôi.”
“Được rồi, bây giờ chúng ta quay lại thôi.”
vậy, chúng tôi đã bảo vệ được hoàng tử theo kế hoạch sau cuộc tấn công của cô gái bí ẩn và trở về lâu đài.
Cứ như vậy, chúng tôi đã thành công bảo vệ cũng như bắt được hoàng tử sau đợt tấn công của cô gái rồi cả đoàn quay trở về lâu đài như kế hoạch