ÁN TỬ

Created Diff never expires
90 removals
Lines
Total189
Removed-32.8%62
Words
Total1,202
Removed-20.3%244
189 lines
100 additions
Lines
Total189
Added+32.8%62
Words
Total1,220
Added+21.5%262
189 lines
“Này, này, Futaba-kun! Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu đây?”
“Này, này, Futaba-kun! Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu đây?”


“Saaya, đó có phải là điều cậu nói khi xông vào đây vào sáng sớm không….?”
“Saaya, đó có phải là điều cậu sẽ nói đầu tiên khi tự tiện xông vào đây vào sáng sớm không….?”


“Chà, chà, tôi đã được mẹ cho phép rồi♪”
“Chà, chà, tớ đã được mẹ cậu cho phép rồi♪”


“Hmm, nói chuyện với mẹ sau nhé.”
“Hmm, tớ sẽ nói chuyện với mẹ mình về việc này sau.”


…Haa tôi không chắc chuyện này xảy ra như thế nào.
…Haa tôi không nhớ mọi chuyện xảy ra như thế nào.


Tôi không nhớ mình đã làm điều gì khiến cô ấy thích tôi đến vậy.
Tôi cũng không nhớ mình đã làm gì khiến cô ấy thích tôi đến vậy.


Tôi chỉ đang theo dõi câu chuyện của cô ấy,
Tôi chỉ đang quan tâm đến cô ấy thôi.


Không, nghiêm túc mà nói, tôi thực sự không làm gì cả.
Thật sự đó, tôi không có động tay động chân gì cả.


Nhưng mà, tôi rất vui vì người bạn thời thơ ấu Saaya của tôi đang ở đây, cô ấy là người quan trọng nhất trên thế giới.
Nhưng mà, tôi rất vui vì người bạn thời thơ ấu Saaya của tôi đang ở đây, cô ấy là người quan trọng nhất với tôi trên thế gian này.


người bạn thời thơ ấu này là một thiên tài trong số những thiên tài, cô đã biết nói từ khi 0 tuổi, mặc dù cô ấy nói như thế này.
cô ấy là một thiên tài trong số các thiên tài, cô thậm chí đã biết nói từ khi 0 tuổi, mặc dù cô ấy nói chuyện có hơi…


Và Saaya và tôi sinh ra trong cùng một bệnh viện và lớn lên cùng nhau.
Và Saaya và tôi sinh ra trong cùng một bệnh viện và lớn lên cùng nhau.


hai thần đồng.
Mọi người gọi chúng tôi là hai thần đồng.


Nhưng tôi không phải thần đồng cũng không phải thần đồng, chỉ là một người bình thường.
Nhưng tôi không phải thần đồng cũng như không phải tiểu thần đồng, tôi chỉ đơn thuần là một người bình thường thôi.


Vậy tại sao tôi lại được gọi như vậy?
Vậy tại sao tôi lại được gọi như vậy?


Đó là bởi vì tôi là một….
Đó là bởi vì tôi là một….


Người tái sinh. ───────
Người chuyển sinh. ───────


△▼
△▼


“Haaa—-Cuộc sống thật nhàm chán”
“Haaa—-Cuộc sống thật nhàm chán”


Tôi tự nhủ khi đi bộ về nhà một mình vào cuối ngày học.
Tôi tự nhủ khi đi bộ về nhà một mình vào cuối buổi học.


“Tôi muốn biết tại sao tôi phải làm đi làm lại cùng một việc mỗi ngày”
“Tại sao mình phải lặp đi lặp lại cùng một việc mỗi ngày nhỉ?”


Chà, tôi đang tự nói chuyện với chính mình như một kẻ thất bại trong cuộc sống.
Chà, tôi đang tự nói chuyện với chính mình như một loser vậy.


Tôi có thể đạt 90% bài kiểm tra bằng cách học ở nhà với sách tham khảo, vậy mục đích của việc đó là gì?
Tôi có thể đạt 90% điểm trong bài kiểm tra chỉ bằng cách học ở nhà với sách tham khảo, vậy ý nghĩa của việc đó(bài kiểm tra) là gì?


Tôi đã suy nghĩ nghiêm túc theo cách đó.
Tôi đã suy nghĩ nghiêm túc về việc đó.


Nhưng còn một lý do khác khiến tôi không muốn ra ngoài.
Nhưng còn một lý do khác khiến tôi không muốn ra ngoài.


Đó là ───────
Đó là ───────


“Aaah, …… Tôi muốn về nhà và xem phim hoạt hình hài lãng mạn.”
“Aaah, …… Tôi muốn về nhà và xem romcom anime.”


Đúng, tôi không thấy cuộc sống có nhiều giá trị đến thế và thứ duy nhất tôi thấy có giá trị đó là anime.
Đúng vậy, tôi không thấy cuộc sống có nhiều giá trị đến thế và thứ duy nhất tôi thấy có giá trị đó là anime.


Nó cho tôi thấy rất nhiều điều tôi chưa biết về thế giới. Cứ như thể thế giới vốn trắng tinh bây giờ đã có màu sắc.
Nó cho tôi thấy rất nhiều điều tôi chưa biết về thế giới. Cứ như thể thế giới vốn trắng tinh bây giờ đã có màu sắc.


“Chủ tịch hội học sinh xinh đẹp, cô em gái brocon, cô học sinh trung học ngổ ngáo, nữ anh hùng ngây thơ…. Họ đều ổn cả, nhưng tôi đoán đó là bạn thuở nhỏ phải không?”
“Chủ tịch hội học sinh xinh đẹp, cô em gái brocon, cô học sinh trung học hung dữ, nữ chính ngây thơ…. Họ đều ổn cả, nhưng tôi thích nhất là bạn thuở nhỏ?”


Tôi luôn thích người bạn thời thơ ấu luôn bị coi là nữ anh hùng thất bại.
Tôi luôn thích người bạn thời thơ ấu mặc dù họ luôn bị coi là nữ chính thua cuộc.


Suy cho cùng, khi còn nhỏ, cô luôn nghĩ về nhân vật chính và không gặp người đàn ông nào khác, đó chính là bạn thuở nhỏ của nữ chính.
Thử nghĩ xem, khi còn nhỏ, cô luôn nghĩ về nhân vật chính và không tương tư người đàn ông nào khác, đó chính là bạn thuở nhỏ của nam chính.


Mặc dù vậy, tôi khá không thích nhân vật chính để mắt đến những người phụ nữ khác.
Mặc dù vậy, tôi khá không thích nhân vật chính , người luôn để tâm đến những nữ chính khác.


*Đây là ý kiến ​​cá nhân của Futaba.
*Đây là ý kiến nhân của Futaba.


“Chà, họ đều có ngoại hình và tính cách hấp dẫn phải không? Tôi đoán là chẳng còn cách nào khác… Tôi chưa bao giờ nổi tiếng nên tôi không hiểu!”
“Chà, chẳng phải họ luôn có ngoại hình ưu nhìn và tính cách riêng sao? Tôi chẳng hiểu vì sao lại như vậy… Tôi chưa bao giờ nổi tiếng nên tôi không hiểu!”


Tôi luôn nghĩ nhân vật chính thật may mắn. …. Haa.
Tôi luôn nghĩ nhân vật chính thật may mắn. …. Haa.


Tôi đang suy nghĩ về một điều gì đó khá không quan trọng.
Trong khi tôi đang suy nghĩ về một điều khá vớ vẩn thì…


Một cô gái phía trước tôi đang cố gắng băng qua đường dù đang đèn đỏ vì cô ấy đang nghe điện thoại khi làm như vậy.
Một cô gái phía trước tôi đang cố gắng băng qua đường dù đang đèn đỏ vì cô ấy đang sử dụng điện thoại mà không thèm nhìn đường.


(Đợi đã, không phải cô ấy sẽ bị một chiếc xe tải chạy tới từ bên cạnh tông phải sao?)
(Đợi đã, không phải cô ấy sẽ bị một chiếc xe tải chạy tới tông sao?)


Chiếc xe tải đang lao về phía cô với tốc độ rất cao.
Chiếc xe tải đang lao về phía cô với tốc độ rất cao.


Chắc tài xế đã ngủ quên trên tay lái.
Chắc rằng tài xế đã ngủ quên khi đang lái xe.


Ngay lúc tôi nghĩ vậy, chân và tay của tôi lao tới bảo vệ cô ấy.
Ngay lúc tôi nghĩ vậy, chân và tay của tôi đã lao tới để bảo vệ cô ấy.


Bùm! ───────
Bùm! ───────


Sau đó cơ thể tôi bay lên không trung.
Sau đó cơ thể tôi bay lên không trung.


Một cơn đau khủng khiếp ập đến với tôi, nhưng nó đau đến mức tôi cảm thấy như thể mình đã mất đi cảm giác đau đớn.
Một cơn đau khủng khiếp ập đến với tôi, nó đau đến mức tôi cảm thấy như thể mình đã mất đi cảm giác đau đớn.


Xung quanh tôi im lặng một lúc, rồi đột nhiên tôi nghe thấy những tiếng la hét điên cuồng.
Xung quanh tôi im lặng một lúc, rồi sau đó là những tiếng la hét điên cuồng.


(Aah….. Cuộc đời của mình, nó sẽ kết thúc ở đây.)
(Aah….. Cuộc đời của mình, nó sẽ kết thúc ở đây.)


Đó thực sự là một cuộc sống nhàm chán.
Đó thực sự là một cuộc sống nhàm chán.


Đúng hơn là mạng sống của tôi cuối cùng cũng có giá trị khi có thể cứu được ai đó ở đây.
Đúng hơn là mạng sống của tôi cuối cùng cũng có giá trị khi có thể cứu được ai đó ở đây


(Ít nhất là ở kiếp sau….. Tôi hy vọng kiếp sau của mình sẽ có giá trị…)
(Ít nhất là ở kiếp sau….. Tôi hy vọng kiếp sau của mình sẽ có giá trị…)


Vào lúc tôi nghĩ vậy, ý thức của tôi rơi vào bóng tối sâu thẳm.
Vào lúc tôi nghĩ vậy, ý thức của tôi rơi vào bóng tối sâu thẳm.


Sau đó tôi thức dậy.
Sau đó tôi thức dậy.


…… Ừm? Tôi đã thức dậy?
…… Hm? Tôi đã thức dậy?


Và xung quanh tôi là những người phụ nữ và đàn ông mà tôi không hề quen biết, và những người xung quanh tôi đều to lớn một cách lố bịch.
Và xung quanh tôi là những người phụ nữ và đàn ông mà tôi không hề quen biết, và những người xung quanh tôi đều to lớn một cách lố bịch.


(….. Hở?)
(….. Hở?)


Tôi đã xem rất nhiều phim hoạt hình, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.
Tôi đã xem rất nhiều anime, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.


(Ồ, có lẽ tôi đã được tái sinh chăng?)
(Ồ, có lẽ mình đã chuyển sinh rồi ư?)


Tôi đã được tái sinh.
Tôi đã được tái sinh.


“A, anh chàng nhỏnày thật dễ thương.”
“A, đứathật dễ thương.”


“Đúng vậy. Đứa trẻ của chúng ta."
“Đúng vậy. Con của chúng ta."


Hai người đang nói chuyện trước mặt tôi chắc chắn là bố và mẹ.
Hai người đang nói chuyện trước mặt tôi chắc chắn là bố mẹ tôi.


Và thật ngạc nhiên, thật ngạc nhiên, tôi chỉ mới sinh ra được khoảng một ngày.
Và thật ngạc nhiên, tôi chỉ mới sinh ra được khoảng một ngày.


(Tại sao họ lại tái sinh mình vào thời điểm này trong năm?)
(Tại sao họ lại cho mình chuyển sinh vào thời gian này nhỉ?)


Tôi tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi này sớm hơn tôi mong đợi.
Tôi tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi này sớm hơn tôi mong đợi.


△▼
△▼


Rồi nhiều tháng trôi qua và tôi trở về nhà.
Rồi nhiều tháng trôi qua và tôi đã đến nhà của mình.


“Đây là nhà của Futaba~”
“Đây là nhà của Futaba nè~”


“Vâng, vâng, đây là ngôi nhà mà chúng ta sẽ sống kể từ bây giờ.”
“Đúng vậy, đây là ngôi nhà mà chúng ta sẽ sống kể từ bây giờ.”


Ngôi nhà của chúng tôi là một trong nhiều ngôi nhà.
Ngôi nhà của chúng tôi là một trong số rất nhiều căn nhà ở đây.


nó khá sạch sẽ, điều đó làm tôi hạnh phúc.
điều làm tôi khá vui là nó rất sạch sẽ.


Khi chúng tôi chuẩn bị bước vào nhà, một gia đình bên cạnh đã nói chuyện với chúng tôi
Khi chúng tôi chuẩn bị bước vào nhà, một gia đình bên cạnh đã gọi chúng tôi


“hả, senpai?”
“Huh, senpai?”


“Ồ, là Naoya và Kaori!”
“Ồ, là Naoya và Kaori!”


“Ừ, cũng được một lúc rồi!”
“Ừ, cũng được một khoảng thời gian rồi!”


“Fufu, đã lâu không gặp.”
“Fufu, đã lâu không gặp.”


Có vẻ như bốn người này đều là học sinh cuối cấp và cấp dưới.
Có vẻ như bốn người này là tiền bối và hậu bối của nhau.


Tôi đang lắng nghe những gì họ nói. Bốn người họ có vẻ rất thân thiết và là hàng xóm của nhau ở hai nhà.
Tôi đang lắng nghe những gì họ nói. Bốn người họ có vẻ rất thân thiết và là hàng xóm của nhau.


“Ừ, cậu bé này là….?”
“Ừ, đứa trẻ này là….?”


“Nghe này, đây là con trai tôi, Futaba.”
“Nghe này, đây là con trai chúng tôi, Futaba.”


“Anh ấy không dễ thương sao?!”
“Con chúng tôi rất dễ thương đúng không?!”


“Waa~, anh ấy thật dễ thương”
“Waa~, đứa bé thật dễ thương”


Bốn người họ bắt đầu nói về tôi.
Bốn người họ bắt đầu nói về tôi.


Tôi có thể nhìn thấy một tương lai nơi họ nói chuyện với tôi~
Tôi có thể viễn tưởng ra tương lai tôi và họ nói chuyện với nhau thân thiết.


“Rất vui được gặp cậu, Futaba kun”
“Rất vui được gặp cháu, Futaba kun”


"Rất vui được gặp bạn!
"Rất vui được gặp cháu!


“….. Rất vui được…. gặp bạn"
“….. Rất vui được…. gặp cậu"


""Huh?""
""Huh?""


Tôi đã phải nhập viện rất lâu kể từ khi 0 tuổi vì trí thông minh của mình, đến nay tôi đã được 1 tuổi rồi.
Tôi đã phải nhập viện rất lâu kể từ khi 0 tuổi vì trí thông minh của mình, đến nay tôi đã được 1 tuổi rồi.


Tôi có thể nói chuyện nếu tôi muốn, nhưng, chỉ để đề phòng thôi.
Tôi có thể nói chuyện nếu tôi muốn, nhưng tôi không thể hiện ra để đề phòng.


Rõ ràng là khi bố và mẹ đã nói với họ về điều đó, họ nói.
Có vẻ như khi nghe cô ấy nói vậy, bố mẹ tôi cũng nói luôn:


“Thực ra, con của chúng tôi cũng vậy.”
“Thực ra, con của chúng tôi cũng vậy.”


""…… Hở?""
""…… Hở?""


“Con của chúng tôi cũng có trí thông minh bất thường.”
“Con của chúng tôi cũng có trí thông minh bất thường.”


Và thế là hai bậc cha mẹ đã cho họ xem thứ mà họ nghĩ là con của họ.
Và thế là hai bậc phụ huynh đã kể cho nhau về hai đứa con của họ.


"Rất vui được gặp bạn"
"Rất vui………được gặp bạn"


“….. ừm.”
“….. hmm.”
“Này, này, Futaba-kun! Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu đây?”

“Saaya, đó có phải là điều cậu nói khi xông vào đây vào sáng sớm không….?”

“Chà, chà, tôi đã được mẹ cho phép rồi♪”

“Hmm, nói chuyện với mẹ sau nhé.”

…Haa tôi không chắc chuyện này xảy ra như thế nào.

Tôi không nhớ mình đã làm điều gì khiến cô ấy thích tôi đến vậy.

Tôi chỉ đang theo dõi câu chuyện của cô ấy,

Không, nghiêm túc mà nói, tôi thực sự không làm gì cả.

Nhưng mà, tôi rất vui vì người bạn thời thơ ấu Saaya của tôi đang ở đây, cô ấy là người quan trọng nhất trên thế giới.

Và người bạn thời thơ ấu này là một thiên tài trong số những thiên tài, cô đã biết nói từ khi 0 tuổi, mặc dù cô ấy nói như thế này.

Và Saaya và tôi sinh ra trong cùng một bệnh viện và lớn lên cùng nhau.

Là hai thần đồng.

Nhưng tôi không phải thần đồng cũng không phải thần đồng, chỉ là một người bình thường.

Vậy tại sao tôi lại được gọi như vậy?

Đó là bởi vì tôi là một….

Người tái sinh. ───────

△▼

“Haaa—-Cuộc sống thật nhàm chán”

“Này, này, Futaba-kun! Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu đây?”

“Saaya, đó có phải là điều cậu sẽ nói đầu tiên khi tự tiện xông vào đây vào sáng sớm không….?”

“Chà, chà, tớ đã được mẹ cậu cho phép rồi♪”

“Hmm, tớ sẽ nói chuyện với mẹ mình về việc này sau.”

…Haa tôi không nhớ mọi chuyện xảy ra như thế nào.

Tôi cũng không nhớ mình đã làm gì khiến cô ấy thích tôi đến vậy.

Tôi chỉ đang quan tâm đến cô ấy thôi.

Thật sự đó, tôi không có động tay động chân gì cả.

Nhưng mà, tôi rất vui vì người bạn thời thơ ấu Saaya của tôi đang ở đây, cô ấy là người quan trọng nhất với tôi trên thế gian này.

Và cô ấy là một thiên tài trong số các thiên tài, cô thậm chí đã biết nói từ khi 0 tuổi, mặc dù cô ấy nói chuyện có hơi…

Và Saaya và tôi sinh ra trong cùng một bệnh viện và lớn lên cùng nhau.

Mọi người gọi chúng tôi là hai thần đồng.

Nhưng tôi không phải thần đồng cũng như không phải tiểu thần đồng, tôi chỉ đơn thuần là một người bình thường thôi.

Vậy tại sao tôi lại được gọi như vậy?

Đó là bởi vì tôi là một….

Người chuyển sinh. ───────

△▼

“Haaa—-Cuộc sống thật nhàm chán”