Epilogue

Created Diff never expires
192 removals
Words removed382
Total words1501
Words removed (%)25.45
102 lines
206 additions
Words added438
Total words1557
Words added (%)28.13
102 lines
Sau khi sự kiện Giáng sinh kết thúc, các bài kiểm tra thường kỳ đã đến rất gần.
Sau khi sự kiện giáng sinh kết thúc, các bài kiểm tra thường xuyên cũng đã cận kề.
Trước khi kiểm tra, chúng tôi quyết định tạm dừng các hoạt động của Hội đồng học sinh.
Trước kỳ thi, chúng tôi quyết định tạm dừng các hoạt động của hội học sinh.
Đó không phải là khoảng thời gian đặc biệt bận rộn và chúng tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tập trung vào việc học.
Đây không phải là khoảng thời gian quá bận rộn, và chúng tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là nên tập trung vào việc học.
Chà, Kawana và tôi vẫn ổn, nhưng Monaka có vẻ gặp chút rắc rối.
Chà, Kawana và tôi thì ổn, nhưng Monaka có vẻ gặp một chút rắc rối.
Sau khi kiểm tra, kỳ nghỉ đông bắt đầu ngay lập tức.
Sau kì thi, kỳ nghỉ đông bắt đầu ngay lập tức.
Tại lễ bế mạc, có bài phát biểu của Chủ tịch Hội đồng học sinh, vì vậy tôi đã tận dụng cơ hội để nói một cách quan trọng.
Tại lễ bế mạc, có bài phát biểu của chủ tịch hội học sinh nên tôi đã tận dụng cơ hội này để nói lên sự quan trọng của mình.
Trong khi cảm thấy áp lực từ Kawana phải hoàn thành nhanh chóng, tôi đã cố gắng làm cho bài phát biểu ngắn nhất có thể.
Trong khi cảm nhận áp lực phải hoàn thành nhanh chóng từ Kawana, tôi đã cố gắng làm cho ngắn nhất có thể.
Tôi đã dành một kỳ nghỉ cuối năm thư giãn với gia đình, rồi năm mới đã đến.
Tôi đã dành một kỳ nghỉ cuối năm thư giãn cùng gia đình, rồi năm mới lại đến.
Và hôm nay, vào Ngày đầu năm mới, tôi đã mặc quần áo từ sáng sớm và rời khỏi nhà để đến thăm đền thờ.
Và hôm nay, vào ngày đầu năm mới, tôi đã dậy từ sáng sớm mặc quần áo và rời khỏi nhà đến thăm chùa.
"Ah, Senpai!"
“Ah, Senpai!”
Monaka tìm thấy tôi và vẫy tay điên cuồng ở lối vào đền thờ.
Monaka tìm thấy tôi và vẫy tay liên tục ở lối vào đền.
ấy mặc một chiếc áo khoác boa và thậm chí cả chiếc khăn quàng cổ mà tôi tặng, khiến ấy trông thật bồng bềnh.
Em ấy mặc một chiếc áo khoác long vũ và thậm chí cả chiếc khăn quàng cổ mà tôi tặng, khiến em ấy trông thật bồng bềnh.
“…Em đến sớm thế.”
“…Anh đến sớm thế.”
Quyết tâm đến trước cô ấy lần này, tôi đến sớm hơn một tiếng so với giờ hẹn, nhưng Monaka còn đến sớm hơn.
Quyết tâm đến sớm hơn em ấy lần này, tôi đến sớm hơn giờ hẹn một tiếng, nhưng Monaka còn đến sớm hơn.
Tôi lại bắt cô ấy đợi.
Tôi lại để em ấy đợi thêm một lần nữa.
“Chúc mừng năm mới~”
“Chúc mừng năm mới~”
“Chúc mừng năm mới. Anh mong chờ một năm tốt đẹp nữa cùng em.”
“Chúc mừng năm mới. Em mong chờ một năm tốt đẹp hơn nữa cùng với anh.”
“Em cũng vậy!”
“Anh cũng vậy!”
Chúng tôi chào hỏi nhau theo thông lệ và cúi chào nhau.
Chúng tôi trao đổi những lời chúc theo thông lệ và cúi đầu chào nhau.
Lý do chúng tôi ra ngoài sớm như vậy vào năm mới là để đi viếng đền lần đầu tiên.
Lý do chúng tôi ra ngoài sớm như vậy vào năm mới là để đi lễ đầu năm.
“Sẽ thật tuyệt nếu Matsurin cũng đi cùng~”
“Sẽ thật tuyệt nếu Matsurin cũng có thể đến~”
“Cô ấy đã về nhà bố mẹ rồi, nên đành vậy.”
“Em ấy đã trở về nhà bố mẹ rồi nên không thể làm gì khác được.”
Chúng tôi bắt đầu đi cạnh nhau.
Chúng tôi bắt đầu đi bộ cạnh nhau.
Hôm nay là ngày đông đúc nhất trong năm của đền.
Hôm nay là ngày bận rộn nhất trong năm của ngôi chùa.
Tôi thấy trên TV rằng đền khá đông vào thời điểm giao thừa năm ngoái, nhưng có vẻ như bây giờ cũng đông như vậy, thậm chí còn đông hơn.
Tôi thấy trên TV rằng nói khá đông đúc vào thời khắc giao thừa năm ngoái, nhưng có vẻ như bây giờ cũng đông đúc không kém, thậm chí có khi còn đông hơn.
“Đông đúc quá~”
“Đông quá~”
Có lẽ để chúng tôi không bị lạc nhau, Monaka tự nhiên khoác tay tôi.
Có lẽ vì không muốn bị tách ra nên Monaka tự nhiên khoác tay tôi.
Cả hai chúng tôi đều mặc quần áo dày, nên tôi chỉ cảm nhận được vải, nhưng khuỷu tay phải của tôi dần ấm lên.
Cả hai chúng tôi đều mặc quần áo dày nên tất cả những gì tôi cảm nhận được vải, nhưng khuỷu tay phải của tôi dần ấm lên.
"Có chuyện gì vậy?"
“Có chuyện gì vậy?”
"...Không có gì."
"…Không có gì."
"Em đang lo lắng à?"
“Anh đang lo lắng à?”
"Không hề."
"Không hề."
"Em nên thế~"
“Anh nên như vậy~”
Monaka trêu chọc, bám chặt vào tôi hơn nữa. ấy ôm lấy cánh tay tôi như thể đang bám vào nó.
Monaka trêu chọc, bám chặt vào tôi hơn nữa. Em ấy ôm chặt cánh tay tôi như thể đang bám lấy nó.
Tự nhiên, khuôn mặt của chúng tôi cũng gần nhau hơn.
Tự nhiên, khuôn mặt của chúng tôi cũng gần nhau hơn.
"Này, Senpai."
“Này, Senpai.”
Monaka nghiêng người lại gần và thì thầm vào tai tôi.
Monaka nghiêng người lại gần và thì thầm vào tai tôi.
Hơi thở của ấy làm tai tôi nhột.
Hơi thở của em ấy làm tai tôi hơi nhột.
"...Gì thế?"
“…Chuyện gì thế?”
"Em muốn ăn cái đó."
“Em muốn ăn cái đó.”
Monaka chỉ vào một quả chuối sô cô la ở một quầy hàng thực phẩm.
Monaka chỉ vào một quả chuối sô-cô-la ở một quầy hàng ăn uống.
...Tôi biết mà. Monaka chính là như vậy.
…Tôi biết mà. Monaka chính là như thế này.
Không thấy bầu không khí ngọt ngào của những người yêu nhau đâu, thay vào đó là chảy về một thứ gì đó ngọt ngào về mặt thể chất.
Không còn thấy bầu không khí ngọt ngào của những cặp yêu nhau nữa, thay vào đó là chảy về phía một thứ gì đó ngọt ngào về mặt vật chất.
"Không phải sẽ rất ngon nếu cho một quả chuối vào trong một viên sô cô la sao?"
“Sẽ rất ngon nếu cho một quả chuối vào bên trong viên sô-cô-la phải không?”
"Phảimột viên sô cô la sao?"
“Có nhất thiết phảisô-cô-la viên nang không?”
"Em không hiểu sao~ Viên sô cô la chứa đầy những giấc mơ. Không phải chỉ là một thanh sô cô la.”
“Anh không hiểu đâu~ Sô-cô-la viên nang chứa đầy những giấc mơ. Nó không phải chỉ là sô-cô-la bình thường.”
Đó là một logic mà tôi không thể hiểu nổi.
Đây là một logic mà tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Nhiều quầy hàng thực phẩm xếp hàng dọc phố cho sự kiện kiếm tiền lớn nhất, lễ viếng đền thờ năm mới.
Nhiều quầy hàng ăn uống khác nhau xếp dọc trên đường phố để phục vụ cho sự kiện kiếm tiền lớn nhất, đó là lễ viếng chùa đầu năm mới.
Chúng tôi xếp hàng để mua chuối phủ sô cô la, chờ đến lượt mình.
Chúng tôi xếp hàng chờ đến lượt để mua chuối phủ sô-cô-la.
“Tăng cân trong năm mới không được tính, đúng không?”
“Tăng cân trong năm mới không được tính, đúng không?”
“Thật vậy sao?”
“Thật vậy sao?”
“Đúng vậy, điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.”
“Đúng vậy, điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.”
“Chỉ là do em thiếu ý chí thôi.”
“Đó chỉ là do ý chí của em yếu thôi.”
Ờ thì Monaka hơi gầy, nên tôi không nghĩ em ấy cần phải lo lắng về điều đó.
Hm, Monaka thuộc tuýp người gầy vậy nên tôi nghĩ em ấy không cần phải lo lắng về điều đó.
Có lẽ là do cảm giác tội lỗi khi ăn đồ ngọt nặng hơn cả cân nặng thực tế của em ấy.
Có lẽ đó chính cảm giác tội lỗi khi ăn đồ ngọt còn nặng hơn cả trọng lượng cơ thể thực sự của em ấy.
Monaka nheo mắt sung sướng sau khi nhận được một quả chuối sô cô la từ chủ quầy hàng.
Monaka nheo mắt sung sướng sau khi nhận được quả chuối sô-cô-la từ chủ quầy hàng.
Chúng tôi vừa ăn vừa xếp hàng để đi viếng đền.
Chúng tôi vừa ăn vừa xếp hàng để vào thăm chùa.
Thật vui khi thấy em ấy tận hưởng ngày đầu tiên của năm mới.
Thật vui khi thấy em ấy tận hưởng ngày đầu tiên của năm mới.
“Senpai, ước mơ đầu tiên của chị trong năm là gì?”
“Senpai, giấc mơ đầu tiên trong năm mới của anh là gì?”
“Tôi đang xử lý một lượng lớn giấy tờ. Dù tôi có làm bao nhiêu đi nữa, thì nó cũng chẳng bao giờ kết thúc.”
“Anh thấy mình đang xử lý một khối lượng công việc giấy tờ khổng lồ. Bất kể anh làm bao nhiêu, nó có vẻ không bao giờ hết.”
“Ồ, nghe như ác mộng vậy.”
“Wao, nghe giống như một cơn ác mộng vậy.”
Tôi là kiểu người không mơ về những điều kỳ lạ mà mơ về sự mở rộng của thực tế. Và không mơ về bất kỳ vấn đề nào phát sinh, mà mơ về những khía cạnh khó chịu của cuộc sống hàng ngày lặp đi lặp lại không ngừng…
Tôi là kiểu người không mơ về những điều kỳ lạ mà mơ về sự mở rộng của thực tế. Và không phải là bất kỳ vấn đề nào phát sinh, mà mơ về sự lặp lại vô tận những khía cạnh khó chịu của cuộc sống hàng ngày…
Có một giấc mơ như vậy để bắt đầu năm mới… Tôi thức dậy cảm thấy khá tệ.
Có một giấc mơ như vậy để bắt đầu năm mới… Tôi thức dậy với cảm giác khá tệ.
“Trong mơ, tôi thấy anh, Senpai. Có lẽ vì tôi muốn gặp anh sớm thôi.”
“Trong giấc mơ của em, em đã thấy anh, Senpai. Có lẽ vì em muốn sớm được gặp anh.”
“… Cố gắng đừng nói những điều xấu hổ với vẻ mặt nghiêm túc.”
“…Hãy cố gắng đừng nói những điều xấu hổ như vậy với một vẻ mặt nghiêm túc.”
“Không phải lỗi của tôi khi anh tự xuất hiện trong giấc mơ của tôi.”
“Không phải lỗi của senpai khi anh tự mình xuất hiện trong giấc mơ của em.”
Ờ, nếu tôi tự xuất hiện, thì tôi không thể làm gì được.
Vâng, nếu tôi tự mình xuất hiện thì cũng chẳng thể làm gì được.
Monaka đang thẳng thắn nói với tôi rằng ấy thích tôi nhiều như thế nào… Tôi nghĩ vậy.
Monaka đang thẳng thắn nói với tôi rằng em ấy thích tôi nhiều thế nào… Tôi nghĩ vậy.
Tôi vẫn chưa trả lời bất cứ điều gì.
Tôi vẫn chưa trả lời bất cứ điều gì.
Không phải ấy yêu cầu được yêu cầumột mối quan hệ. Nhưng thật thô lỗ khi giữ mọi thứ mơ hồ mãi mãi.
Không phải em ấy yêu cầu phảimối quan hệ. Nhưng thật thô lỗ khi giữ mọi thứ cứ mơ hồ mãi như vậy.
Tuy nhiên… Tôi đang trốn tránh việc làm rõ mọi thứ.
Tuy nhiên… Tôi vẫn đang trốn tránh việc làm mọi chuyện rõ ràng.
Tôi nghĩ mình sẽ hạnh phúc nếu chúng tôi ở bên nhau. Chắc chắn, mỗi ngày đều vui vẻ với Monaka.
Tôi nghĩ mình sẽ hạnh phúc nếu chúng tôi ở bên nhau. Chắc chắn, mỗi ngày sẽ rất vui với Monaka.
Nhưng cuối cùng, tôi là người chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Nhưng cuối cùng, tôi là người chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Monaka có thể cố phủ nhận điều đó bằng nhiều lý do, nhưng tôi hiểu rõ bản thân mình nhất.
Monaka có thể cố phủ nhận điều đó với nhiều lí do khác nhau, nhưng tôi hiểu rõ bản thân mình nhất.
Ngay cả khi chúng tôi trở thành người yêu, tôi cũng không chắc mình có thể trân trọng ấy.
Kể cả nếu chúng tôi trở thành người yêu, tôi cũng không chắc mình có thể trân trọng em ấy.
Tôi thích ấy, và nếu đó là tình cảm lãng mạn, thì chắc chắn là có. Nhưng tôi nghĩ chúng tôi không nên hẹn hò.
Tôi thích em ấy, và nếu hỏi đó có phải là tình cảm lãng mạn, thì chắc chắn là có. Nhưng tôi nghĩ chúng tôi không nên hẹn hò.
Senpai và junior. Mối quan hệ này có vẻ thoải mái nhất.
Senpai và hậu bối. Mối quan hệ này tạo cảm giác thoải mái nhất.
Ít nhất thì tôi không muốn phá hỏng nó ngay bây giờ.
Ít nhất thì tôi không muốn phá hỏng nó ngay lúc này.
“Tôi nên bỏ bao nhiêu tiền vào lễ vật?”
“Em nên bỏ bao nhiêu tiền vào để cầu nguyện?”
Khi chúng tôi đang trò chuyện trong hàng, đến lượt chúng tôi vào đền. Monaka lục tung ví tiền xu khi chúng tôi leo lên cầu thang đến hộp đựng lễ vật.
Khi chúng tôi đang trò chuyện nhàn nhã trong khi xếp hàng, đến lượt chúng tôi đến thăm chùa. Monaka lục lọi trong ví tiền của mình khi chúng tôi leo lên cầu thang đến hộp đựng lễ vật.
“Tôi nghĩ khoảng một trăm yên là đủ.”
“Anh nghĩ khoảng một trăm yên là ổn.”
“Thật sao?”
"Thật sao?"
“Nếu số tiền quá nhỏ, bạn sẽ mất quá nhiều phí đổi tiền. Vì giá trị thay đổi theo số lượng xu, nên thực tế bạn sẽ mất tiền với những đồng xu một yên.”
“Nếu số tiền quá nhỏ, em sẽ mất quá nhiều phí trao đổi. Vì giá trị thay đổi theo số lượng đồng xu, nên em sẽ mất tiền nếu sử dụng đồng xu một yên.”
“Ồ, ngay cả các vị thần cũng khá khắc nghiệt với tiền bạc, nhỉ?”
“Ồ, ngay cả các vị thần cũng khá khắc nghiệt với tiền bạc nhỉ?”
Tôi rút một tờ một nghìn yên từ ví ra và gấp nhỏ lại để dễ ném hơn.
Tôi rút tờ một ngàn yên từ trong ví ra và gấp nhỏ lại để dễ ném hơn.
“Bạn sẽ bỏ một nghìn yên vào à?”
“Anh định bỏ vào một ngàn yên à?”
“Số tiền càng lớn thì càng tốt, đúng không? Mặc dù tôi không thực sự biết.”
"Số lượng càng lớn thì càng tốt, phải không? Mặc dù anh không chắc về điều đó."
“Hehe, thật bất ngờ. Tôi nghĩ anh sẽ nói rằng chi tiêu như thế này là lãng phí, Senpai.”
“Hehe, thật bất ngờ. Em nghĩ anh sẽ nói chi tiêu như thế này là lãng phí, Senpai.”
“Nếu tôi dùng một nghìn yên để cầu nguyện, điều đó khiến tôi cảm thấy như mình nhất định phải được ban cho điều ước.”
“Nếu anh dùng một nghìn yên để cầu nguyện, anh cảm thấy như hoàn toàn phải thực hiện được nguyện ước của mình.”
Tôi không thực sự tin rằng một đấng siêu nhiên nào đó sẽ ban cho tôi điều ước, nhưng điều này liên quan nhiều hơn đến cảm xúc của riêng tôi.
Tôi thực sự không tin rằng đấng siêu nhiên nào đó sẽ ban cho tôi điều ước, mà đây chỉ là cảm xúc của riêng tôi thôi.
"Vậy thì tôi cũng sẽ mang theo một ngàn yên."
“Vậy thì em cũng sẽ dùng một ngàn yên.”
Làm theo tôi, Monaka cầm một tờ tiền trong tay.
Theo sau tôi, Monaka cầm một tờ tiền trên tay.
Chúng tôi đứng trước hộp đựng tiền, ném những tờ một ngàn yên vào và cùng nhau rung chuông.
Chúng tôi đứng trước hộp lễ, bỏ những tờ một ngàn yên vào và cùng nhau rung chuông.
Sau hai lần cúi chào, chúng tôi vỗ tay hai lần.
Sau hai lần cúi đầu, chúng tôi vỗ tay hai lần.
Tôi nhắm mắt lại, chắp tay lại.
Tôi chắp tay và nhắm mắt lại.
――Mong mọi điều trong tương lai sẽ tốt đẹp.
――Mong rằng mọi thứ trong tương lai sẽ tốt đẹp.
Đó là một điều ước mơ hồ, nhưng vì nó liên quan đến sự quyết tâm, nên tốt hơn là nên bao quát mọi thứ.
Đây là một mong muốn mơ hồ, nhưng vì nó liên quan đến sự quyết tâm nên tốt hơn là nên bao quát mọi thứ.
Tôi không tập trung vào một điều cụ thể nào. Tôi định xử lý mọi thứ thật tốt.
Tôi không tập trung vào điều gì cụ thể. Tôi dự định sẽ xử lý mọi việc thật tốt.
… Bao gồm cả những thứ liên quan đến Ooba Monaka.
…Bao gồm cả những thứ liên quan đến Ooba Monaka.
Tôi muốn điều hướng mọi thứ thật tốt để có kết quả tốt.
Tôi muốn điều hướng mọi thứ tốt đẹp để có kết quả tốt.
Vì vậy… Tôi quyết định giả vờ như không nghe thấy những lời thì thầm phát ra từ bên cạnh mình.
Vậy nên… Tôi quyết định giả vờ như không nghe thấy những lời nói nhỏ nhẹ phát ra từ bên cạnh mình.
"Mong em được gặp Senpai."
“Em có thể ở bên Senpai được không?”