V1C4
690 removals
Words removed | 1669 |
Total words | 5690 |
Words removed (%) | 29.33 |
125 lines
693 additions
Words added | 1653 |
Total words | 5674 |
Words added (%) | 29.13 |
126 lines
Sau khi rời khỏi văn phòng của Quỷ Vương, tôi trở về phòng mình. Tôi ngồi xuống bên cửa sổ, và trong khi giả vờ đắm chìm vào một cuốn sách, tôi lại đắm chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Sau khi rời khỏi văn phòng Ma vương, tôi trở về phòng mình. Tôi ngồi xuống cạnh cửa sổ, giả vờ đọc sách nhưng thay vào đó tôi lại chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Giờ thì sao? Điều cuối cùng tôi mong đợi là một người mà tôi biết từ kiếp trước là anh hùng lại ở đây trong lâu đài như một tù nhân.
Bây giờ thì sao? Thứ cuối cùng tôi mong đợi là một người mà tôi biết từ kiếp trước với tư cách là một anh hùng đang ở đây trong lâu đài với tư cách là một tù nhân.
"Tôi cho rằng câu hỏi đầu tiên là: anh muốn tiến hành như thế nào?"
“Ta cho rằng câu hỏi đầu tiên là: cậu muốn tiếp tục như thế nào?”
Tất nhiên là tôi muốn cứu cô ấy. Ngay từ đầu, đó là điều tôi luôn muốn. Những người lính loài người, những nô lệ bị hy sinh để Chuyển vị, tôi đã muốn cứu tất cả bọn họ. Nhưng xét đến tình huống mà tôi phải đối mặt, tay tôi luôn bị trói buộc. Mớ hỗn độn này có vẻ không khác gì. Và đó là lý do tại sao nếu cứu cô ấy không phải là một lựa chọn, thì ít nhất tôi có thể làm là chấm dứt nỗi đau khổ của cô ấy. Có lẽ tôi có thể làm cho nó trông giống như một tai nạn, hoặc giả vờ mất bình tĩnh và làm quá lên. Dù bằng cách nào, tất cả đều kết thúc theo cùng một cách - giết cô ấy.
Tất nhiên là tôi muốn cứu cô ấy. Ngay từ đầu, đó là điều tôi luôn mong muốn. Những người lính con người, những nô lệ đã hy sinh cho Chuyển vị, tôi đã muốn cứu tất cả. Nhưng với những tình huống mà tôi bị đặt vào, tay tôi luôn bị trói. Chuyện này dường như không có gì khác biệt. Và đó là lý do tại sao nếu việc cứu cô ấy không phải là một lựa chọn thì điều tối thiểu tôi có thể làm là chấm dứt sự đau khổ của cô ấy. Có lẽ tôi có thể làm cho nó giống như một vụ tai nạn, hoặc giả vờ mất bình tĩnh và làm quá. Dù thế nào đi nữa, tất cả đều kết thúc theo cùng một cách—giết chết cô ấy.
"Vậy giờ anh tin rằng cái chết là một lựa chọn thay thế phù hợp? Thật đáng ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy."
“Vậy bây giờ cậu tin rằng cái chết là một giải pháp thay thế phù hợp? Khá ngạc nhiên.”
Hồi trước khi anh nói giết người nhanh chóng là một hành động nhân đạo, tôi đã rất tức giận. Nhưng tình huống này thì khác. Chết chắc chắn là tốt hơn so với lựa chọn khác. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh của cô ấy, giả sử tôi được tái sinh thành một yêu tinh rừng thay vì một con quỷ, và sợ bị yêu tinh đêm bắt giữ, tôi sẽ ngay lập tức tự tử.
Hồi cô nói giết người nhanh chóng sẽ là một hành động nhân từ, câu đó đã làm tôi bực mình. Nhưng tình huống này lại khác. Chết chắc chắn là tốt hơn so với giải pháp thay thế. Nếu tôi ở vào hoàn cảnh của cô ấy, chẳng hạn như tôi được tái sinh thành một tiên rừng thay vì ma tộc, và bị dạ tiên bắt giữ, tôi sẽ ngay lập tức tự kết liễu đời mình.
Thời gian làm anh hùng đã khiến tôi chứng kiến hậu quả của những hành động tàn bạo mà yêu tinh rừng phải chịu. Tôi đã nhìn thấy xác của vô số yêu tinh rừng bị bỏ lại sau khi bị tàn sát. Và hầu hết chúng có điểm gì chung? Họ đã bị yêu tinh đêm bắt giữ.
Khoảng thời gian làm anh hùng đã khiến tôi chứng kiến hậu quả của những hành động tàn bạo xảy ra với tiên rừng. Tôi đã nhìn thấy xác của vô số tiên rừng bị vô hồn sau khi bị tàn sát. Và hầu hết họ có điểm gì chung? Họ đã bị lũ dạ tiên bắt giữ.
Tôi nhớ lại những hình ảnh ghê rợn mà tất cả đều quá quen thuộc trên những chiến trường đó, hy vọng chúng sẽ giúp Ante thực sự hiểu ý tôi. Anh thấy không? Chết là một lựa chọn khác tốt hơn nhiều so với điều đó.
Tôi nhớ lại những hình ảnh khủng khiếp đã quá quen thuộc trên chiến trường đó, hy vọng chúng sẽ giúp Ante thực sự hiểu được ý tôi muốn nói. Thấy không? Chết là một lựa chọn tốt hơn nhiều so với đó.
"Hmm... điều này thực sự khủng khiếp." Những nỗi kinh hoàng đó tệ đến mức khiến cả Ma thần Cấm kỵ cũng phải dừng lại. Ngay cả lòng ích kỷ ích kỷ của lũ quỷ cũng không thể sánh bằng nỗi ám ảnh nồng nhiệt của bọn yêu tinh đêm khi hành hạ và làm nhục bọn yêu tinh rừng. "Cân nhắc đến phần lớn sức mạnh của ta có thể đến từ chúng, ta có thể sớm phát ghét bọn yêu tinh đêm này."
“Hmm… thực sự khủng khiếp.” Những nỗi kinh hoàng đó tệ đến mức khiến cả Quỷ thần Cấm kỵ cũng phải nghẹn lời. Ngay cả tính ích kỷ tự cho mình là trung tâm của ma tộc cũng không sánh bằng nỗi ám ảnh cuồng nhiệt của dạ tiên khi hành hạ và làm nhục tiên rừng. “Xem xét phần lớn sức mạnh của ta có lẽ đến từ chúng, ta có thể sớm trở nên ghê tởm lũ dạ tiên này.”
Khoan đã, lý do gì khiến ngươi ghét chúng? Ngươi có được sức mạnh từ chúng, đúng không? Điều đó chẳng phải chỉ có lợi cho ngươi sao?
Đợi đã, cô có lý do gì để ghét chúng? Cô nhận được sức mạnh từ chúng, phải không? Chẳng phải cái đó chỉ có lợi cho cô sao?
"Số lượng so với chất lượng. Hmm, ví dụ nào hay đây?" Ante dừng lại suy nghĩ một lúc. "Để diễn đạt theo cách mà người phàm có thể hiểu hơn, hãy nghĩ đến việc ai đó nhét một ống vào cổ họng bạn và đổ dầu trực tiếp vào dạ dày bạn để làm bạn béo lên."
“Đó là số lượng so với chất lượng. Hmm, ví dụ điển hình là gì?” Ante dừng lại suy nghĩ một lúc. “Nói theo cách có thể hợp lý hơn đối với người phàm, hãy nghĩ nó giống như ai đó nhét một cái ống xuống cổ họng cậu và đổ dầu trực tiếp vào dạ dày để vỗ béo cậu.”
Nghe có vẻ khá ghê tởm. Khiến tôi tự hỏi Ante trông sẽ như thế nào khi sưng tấy và béo phì.
Nghe có vẻ khá thô thiển. Khiến tôi tự hỏi Ante sẽ trông như thế nào nếu sưng vù và béo lên.
"Dừng lại." Một bàn tay ảo ảnh thò ra khỏi ngực tôi và nhanh chóng chọc vào mắt tôi.
“Dừng lại đi.” Một bàn tay ảo giác thò ra khỏi ngực tôi và chọc nhanh vào mắt tôi.
"Gah!"
“Gah!”
"Không cần phải phóng đại đâu. Không có tổn thương vật lý vĩnh viễn, nhưng cảm giác đó sẽ là một lời nhắc nhở dai dẳng!”
“Không cần phải phóng đại. Không có tổn thương vật lý vĩnh viễn, nhưng cảm giác đó sẽ là một lời nhắc nhở dai dẳng!”
“Sư phụ? Có chuyện gì vậy?”
“Chủ nhân? Có chuyện gì à?”
“K-Không, không có gì đâu. Tôi nghĩ là có thứ gì đó trong mắt tôi.” Đừng liều lĩnh như vậy nữa nếu không anh sẽ khiến Garunya lo lắng hơn đấy!
“K-Không, không có gì đâu. Ta nghĩ có thứ gì đó bay mắt ta.” Đừng liều lĩnh như vậy nữa nếu không cô sẽ khiến Garunya càng lo lắng hơn!
Tôi đang nghiêm túc đấy, tôi nên làm gì đây?
Tôi đang nghiêm túc đấy, tôi nên làm gì đây?
“Ngay cả khi bạn cảm thấy như thể bạn đang trì hoãn vấn đề chính trong tầm tay, tôi nghĩ rằng điều hợp lý nhất là điều tra mọi góc độ của tình hình trước khi cam kết hành động.”
“Dù rằng ta có cảm giác như cậu đang trì hoãn vấn đề chính, ta cho rằng việc điều tra mọi góc độ của tình huống trước khi hành động là hợp lý nhất.”
Lựa chọn thực tế duy nhất là cứu cô ấy hoặc giải thoát cô ấy khỏi đau khổ. Dù sao đi nữa, hỏi một yêu tinh đêm để biết thêm thông tin sẽ là cách tốt nhất để bắt đầu.
Lựa chọn thực tế duy nhất là cứu cô ấy hoặc giải thoát cô ấy khỏi đau khổ. Dù sao đi nữa, việc hỏi một dạ tiên để biết thêm thông tin sẽ là nơi tốt nhất để bắt đầu.
“Này, tôi có thể hỏi bạn một điều không?”
“Này, ta có thể hỏi cô một điều được không?”
“Tất nhiên rồi. Tôi có thể giúp gì cho bạn?”
“Tất nhiên rồi. Tôi có thể giúp ích gì cho ngài?”
Tôi hỏi một trong những người hầu yêu tinh đêm về yêu tinh cao cấp bị giam cầm.
Tôi hỏi một người hầu gái dạ tiên về thượng tiên bị giam cầm.
“Vâng, tôi biết về cô ấy...” Biểu cảm bình thản và không thay đổi thường ngày của người hầu gái đột nhiên nở một nụ cười khó chịu, khó chịu.
“Đúng, tôi biết cô ta…” Vẻ mặt thường ngày điềm tĩnh và không thay đổi của cô hầu gái đột nhiên nở một nụ cười khó chịu.
“Có lẽ đủ để suy đoán số phận của cô ấy.”
“Thế cũng đủ để phỏng đoán số phận của cô ấy.”
Không đùa đâu.
Không đùa đâu.
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một yêu tinh cao cấp trước đây. Gần đây, tôi nghe nói rằng một người là thành viên của cuộc tấn công ngu ngốc vào lâu đài cách đây nhiều năm. Bây giờ họ đang phải nhận hình phạt xứng đáng, tôi nghĩ rằng đây là thời điểm hoàn hảo để tự mình nhìn thấy khuôn mặt của họ.”
“Ta chưa bao giờ nhìn thấy thượng tiên. Gần đây, ta có nghe nói về một người là thành viên của cuộc đột kích ngu ngốc vào lâu đài nhiều năm trước. Bây giờ chúng đang phải nhận hình phạt xứng đáng, ta nghĩ đây là thời điểm hoàn hảo để tận mắt nhìn thấy mặt chúng.”
Tôi cố gắng diễn đạt yêu cầu của mình theo cách mà một yêu tinh đêm có thể đồng cảm.
Tôi đặc biệt cố gắng diễn đạt yêu cầu của mình theo cách có thể gây được tiếng vang với một dạ tiên.
"Thành thật mà nói, thưa ngài, người chịu trách nhiệm về tù nhân là một thành viên trong gia đình tôi", người hầu gái tuyên bố đầy tự hào, đôi tai nhọn giật giật. "Nếu ngài cho phép, tôi rất vinh dự được đích thân dẫn ngài đến đó, Chúa tể Zilbagias. Tôi sẽ nói chuyện với người giữ tù nhân vào sáng nay, vì vậy xin hãy mong chờ điều đó". Người hầu gái cúi chào một cách lịch sự.
“Thành thật mà nói, thưa ngài, người chịu trách nhiệm quản lý kẻ bị bắt là một thành viên trong gia đình tôi,” người hầu gái tuyên bố với vẻ tự hào, đôi tai nhọn giật giật. “Nếu ngài cho phép, tôi sẽ rất hân hạnh được đích thân hướng dẫn ngài tới đó, ngài Zilbagias. Tôi sẽ nói chuyện với quản ngục vào buổi sáng, xin hãy chờ đợi nhé.” Người hầu cúi chào một cách lịch sự.
Mọi việc diễn ra nhanh quá, phải không? Việc yêu tinh đêm nhanh chóng hạ nhục yêu tinh rừng dường như đang có lợi cho tôi.
Mọi chuyện đang tiến triển nhanh nhỉ? Việc dạ tiên nhanh chóng làm nhục tiên rừng dường như đang có lợi cho tôi.
Ngày hôm sau, tôi được phép đến thăm. Có vẻ như tên của người hầu gái hôm trước là Veene, và cô ấy dẫn tôi đến nơi ở của yêu tinh đêm. Mọi việc diễn ra quá nhanh đến nỗi tôi không có thời gian để thực sự hiểu rõ tình hình. Tôi đang bước vào nơi này mà không hoàn toàn chuẩn bị cho những gì có thể xảy ra.
Ngày hôm sau, tôi được phép vào thăm. Có vẻ như tên cô hầu gái ngày hôm trước là Veene, và cô ấy dẫn tôi đến nơi ở của loài dạ tiên. Mọi thứ đang diễn ra với tốc độ nhanh đến mức tôi không có thời gian để thực sự suy nghĩ về tình huống này. Tôi đang đi sâu vào vấn đề này mà không được trang bị đầy đủ cho những gì có thể xảy ra.
Yêu tinh đêm sống ở vùng ngoại ô phía bắc của lâu đài. Đây về cơ bản là toàn bộ khu vực được phân chia để chúng hoạt động như lãnh thổ của riêng chúng. Những cuộc phiêu lưu trước đây của tôi quanh lâu đài khiến tôi bị đuổi khỏi nơi này—thực tế là nhiều lần.
Dạ tiên sống ở vùng ngoại ô phía bắc của lâu đài. Về cơ bản, đây là toàn bộ khu vực được chia ra để họ hoạt động như lãnh thổ của riêng mình. Những chuyến phiêu lưu quanh lâu đài trước đây của tôi không cho phép tôi tới nơi này—thực tế là rất nhiều lần.
Giờ đây khi có một trong số chúng đi cùng, sự hiện diện của tôi không còn bị nghi ngờ nữa. Thậm chí không có một lời phản đối nào được thốt ra. Hai lính canh yêu tinh đêm, vung cung tên truyền thống, mở cửa và ra hiệu cho chúng tôi vào trong.
Bây giờ tôi đang được đi cùng với một người trong số họ, việc tôi có mặt ở đây không còn bị nghi ngờ nữa. Thậm chí không thốt ra một lời phản đối. Hai người bảo vệ dạ tiên, cầm cây cung truyền thống của họ, mở cửa và ra hiệu cho chúng tôi vào trong.
Bước qua cánh cửa đó giống như được đưa đến một thế giới hoàn toàn khác. Khi nói đến thiết kế cốt lõi của hầu hết lâu đài của Quỷ Vương, đó là sự thể hiện sức mạnh thuần túy một cách lặng lẽ, giản dị trong sự khắc khổ. Mặt khác, khu nhà ở của yêu tinh đêm lấp lánh như bầu trời đêm. Cảm giác hoàng hôn bao trùm khu vực do tường và trần nhà được sơn đen kịt. Đèn và gương được treo khắp nơi để cung cấp ánh sáng gián tiếp cho toàn bộ không gian, mang đến cho mọi thứ cảm giác lấp lánh. Trần nhà dường như được gắn ngọc trai ở đây và đó, làm nổi bật họa tiết bầu trời đêm. Ngay cả đối với quỷ dữ, nơi này cũng khá tối. Ánh sáng có lẽ hoàn hảo cho yêu tinh đêm vì thị lực đáng kinh ngạc của họ trong bóng tối. Các thiết kế hình học bằng gỗ đóng vai trò như những lá bùa bí ẩn kỳ lạ tô điểm cho các bức tường. Với tất cả những người này đi lại xung quanh, nơi đây không giống một phần của lâu đài mà giống một khu mua sắm nhộn nhịp hơn. Một khu mua sắm mà mọi cư dân đều là yêu tinh đêm.
Bước qua cánh cửa đó giống như được chuyển đến một thế giới hoàn toàn khác. Khi nói đến thiết kế cốt lõi của hầu hết lâu đài của Ma vương, nó là sự thể hiện sức mạnh thuần túy một cách thầm lặng, khắc khổ trong sự đơn giản. Mặt khác, khu vực của dạ tiên lấp lánh như bầu trời đêm. Cảm giác chạng vạng bao trùm khu vực do tường và trần nhà được sơn màu đen tuyền. Đèn và gương được treo khắp nơi để cung cấp ánh sáng gián tiếp cho toàn bộ không gian, mang lại cảm giác lấp lánh cho mọi thứ. Trần nhà dường như được đính ngọc trai chỗ này chỗ kia, làm nổi bật họa tiết bầu trời đêm. Ngay cả đối với ma tộc thì nơi này cũng khá tối. Ánh sáng có lẽ hoàn hảo đối với dạ tiên nhờ thị lực đáng kinh ngạc của họ trong bóng tối. Những thiết kế hình học bằng gỗ đóng vai trò như những bức tường thần bí kỳ lạ tô điểm cho các bức tường. Với tất cả những người đi lại xung quanh, nó có cảm giác không giống một phần của lâu đài mà giống một khu mua sắm nhộn nhịp hơn. Một khu mua sắm nơi mọi cư dân đều là dạ tiên.
"Tôi thành thật xin lỗi vì bài thuyết trình, thưa ngài. Tôi biết rằng người của ngài thường thấy vương quốc của chúng tôi khá xấu xí", Veene nói, cúi đầu thật sâu.
“Tôi thành thật xin lỗi vì nơi này, thưa ngài. Tôi biết người của ngài thường thấy vương quốc của chúng tôi khá khó coi,” Veene nói và cúi đầu thật sâu.
Với tất cả những đồ trang trí này, hầu hết nếu không muốn nói là tất cả các con quỷ có lẽ đều coi màn trình diễn này là dấu hiệu của sự yếu đuối.
Với tất cả những đồ trang trí này, hầu hết, nếu không muốn nói là tất cả ma tộc đều coi nơi này là dấu hiệu của sự yếu đuối.
"Hm. Tôi không nghĩ trông nó tệ đến vậy". Tôi quyết định đưa ra một câu trả lời an toàn. Có vẻ phù hợp khi xem xét đến việc những người hầu của Prati coi tôi là một kẻ lập dị có sở thích bất thường đối với nền văn hóa của các chủng tộc khác. "Có lẽ hơi tối so với sở thích của tôi". Tôi không thể quên thêm chút điểm nhấn nhỏ đó. Người ta mong đợi rằng bọn quỷ sẽ nhanh chóng bày tỏ sự không hài lòng của chúng, bất kể chúng có nhỏ nhặt đến mức nào. Bất kể cô ấy có hiểu được dòng suy nghĩ của tôi hay không, tôi có thể thấy một nụ cười yếu ớt nở trên môi Veene.
“Hừm. Ta không nghĩ nó trông tệ đến thế.” Tôi quyết định đi với một câu trả lời an toàn. Có vẻ hợp lý khi những người hầu của Prati coi tôi là kẻ lập dị có mối quan tâm bất thường đến nền văn hóa của các chủng tộc khác. “Có lẽ hơi tối so với sở thích của ta.” Tôi không thể quên thêm chút chi tiết nhỏ đó. Người ta mong đợi rằng ma tộc sẽ nhanh chóng bày tỏ sự bất bình của mình, dù không đáng kể đến thế nào. Dù cô ấy có hiểu được suy nghĩ của tôi hay không, tôi vẫn có thể thấy một nụ cười yếu ớt hiện lên trên khóe môi Veene.
Có một người ngoài cuộc ở giữa, những người yêu tinh đêm khác cũng trở nên im lặng và chú ý cẩn thận, mặc dù mọi thứ vẫn tràn đầy năng lượng và sôi động khi cánh cửa mở ra.
Có một người ngoài xâm nhập, những dạ tiên khác cũng trở nên im lặng và chú ý cẩn thận, mặc dù mọi thứ vẫn tràn đầy năng lượng và sống động khi cánh cửa mở ra.
Ngược lại, những đứa trẻ yêu tinh đêm lại thờ ơ với sự hiện diện của tôi khi chúng vẫn tiếp tục chạy nhảy vui vẻ.
Mặt khác, những đứa trẻ dạ tiên lại thờ ơ với sự hiện diện của tôi và tiếp tục vui vẻ chạy nhảy xung quanh.
“Ah! Nhìn kìa, Veene kìa! Chào mừng trở về!”
“À! Nhìn kìa, đó là Veene! Chào mừng trở lại!”
“Chào mừng về nhà!”
“Chào mừng về nhà!”
Hai đứa trẻ dừng trò đuổi bắt khi nhìn thấy người hầu gái và lập tức chạy đến.
Hai đứa trẻ dừng trò chơi đuổi bắt khi nhìn thấy người hầu và lập tức chạy tới.
"Tôi vẫn còn trong giờ làm việc! Đi chơi ở nơi khác!" Thái độ cứng rắn thường thấy của người hầu gái nhanh chóng sụp đổ khi Veene cố xua đuổi bọn trẻ. Điều này dẫn đến hiệu ứng ngược lại; những đứa trẻ tò mò hướng sự chú ý của chúng về phía tôi.
“Chị vẫn đang làm nhiệm vụ! Đi chỗ khác chơi đi!” Thái độ nghiêm khắc thường ngày của người hầu nhanh chóng sụp đổ khi Veene cố gắng xua đuổi bọn trẻ. Như thế dẫn đến tác dụng ngược lại; những đứa trẻ tò mò chuyển sự chú ý sang tôi.
"Da của anh chàng đó là gì vậy? Tại sao lại kỳ lạ thế?"
“Da của anh chàng đó bị sao vậy? Tại sao lại kỳ lạ như vậy?”
"Anh ta cũng có sừng!"
“Anh ta cũng có sừng!”
Hai cặp mắt đỏ ngây thơ nhìn tôi một cách kỹ lưỡng.
Hai đôi mắt đỏ ngây thơ nhìn tôi một lượt.
"Trong số những con quỷ, người đàn ông này là một hoàng tử!" Veene gần như hét lên. "Đi ngay đi! Nào! Bạn sẽ bị phạt nếu không vâng lời! Bạn sẽ bị phạt nếu thô lỗ với anh ta bằng cách bị ném cho quỷ dữ ăn! Chúng sẽ bắt đầu gặm chân bạn, và sau đó chúng sẽ từ từ nhai lên đến đầu bạn!"
“Người này là một hoàng tử!” Veene gần như kêu lên. “Đi ngay bây giờ! Nhanh! Mấy đứa sẽ bị phạt nếu không vâng lời! Thô lỗ với ngài ấy sẽ bị đem cho quỷ ăn đó! Chúng sẽ bắt đầu ăn từ chân và sau đó sẽ từ từ nhai lên đầu!”
Những lời đe dọa đó đã gieo rắc đủ nỗi sợ hãi vào bọn trẻ để khiến chúng chạy tán loạn. Tôi đứng im khi Veene rụt rè quay lại nhìn tôi, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Những lời đe dọa đó đã gieo vào lòng bọn trẻ nỗi sợ hãi đủ để khiến chúng chạy tán loạn. Tôi đứng im lặng khi Veene rụt rè quay lại phía tôi, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
“Ừm...tôi thành thật xin lỗi. Có vẻ như tin tức về việc Điện hạ sẽ đến thăm hôm nay đã lan truyền khá nhanh.”
“Ừm... xin chân thành xin lỗi. Có vẻ như tin tức Điện hạ sẽ đến thăm hôm nay đã lan truyền khá nhanh.”
“Không cần phải lo lắng. Tôi sẽ không buồn phiền vì chuyện như thế này đâu.” Tôi nở một nụ cười gượng gạo. Kể cả khi họ là một giống loài tra tấn tàn nhẫn, trẻ con vẫn là trẻ con.
“Không phải lo. Ta sẽ không khó chịu về những chuyện như thế này đâu.” Tôi nở một nụ cười căng thẳng. Cho dù có thuộc chủng tộc tra tấn tàn nhẫn đi chăng nữa thì trẻ con cũng vẫn là trẻ con. Đó không phải là điều khiến tôi bận tâm. Những đứa trẻ đó vẫn còn có sự ngây thơ trong lúc này.
Đó không phải là kiểu chuyện khiến tôi bận tâm. Những đứa trẻ đó vẫn còn ngây thơ, tạm thời là vậy.
“Hơn nữa, trẻ con vẫn là trẻ con. Cho dù người lớn có cố gắng hướng chúng theo một hướng đến đâu, chúng vẫn sẽ đi theo hướng gió đưa chúng đi.”
“Hơn nữa, trẻ con vẫn là trẻ con. Dù người lớn có cố gắng chỉ đạo chúng theo một hướng nào đi nữa, chúng vẫn sẽ đi theo hướng gió đưa chúng đi.”
“Tôi vô cùng biết ơn lòng nhẫn nại tuyệt vời của ngài. Những đứa trẻ đó có thể học được điều gì đó từ ngài. Chúng gần mười tuổi rồi. Bây giờ chúng nên…”
“Tôi rất biết ơn sự kiên nhẫn của anh. Những đứa trẻ đó có thể học được điều gì đó từ anh. Chúng đã gần mười tuổi rồi. Đến giờ chúng phải hiểu biết hơn rồi chứ...”
Mười tuổi nhỉ? Xét về mặt con người thì chúng chỉ có vẻ là ba hoặc bốn. Thêm bằng chứng nữa về sự lão hóa chậm của tiên.
Mười tuổi, hả? Chúng chỉ trông như ba hoặc bốn tuổi theo cách tính của con người. Một bằng chứng nữa cho thấy loài yêu tinh già đi chậm hơn.
Giờ nghĩ lại thì... tôi năm tuổi. Có vẻ như Veene đã nhận ra điều tương tự khi cô ấy cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lùng như đá của mình và cố gắng ngăn mình bật cười.
Giờ nghĩ lại thì... tôi năm tuổi. Có vẻ như Veene cũng đã nhận ra điều tương tự khi cô cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh như đá và cố gắng không bật cười.
“Có lẽ ta nên chơi đuổi bắt với chúng,” tôi thì thầm với giọng nghiêm túc nhất có thể, khiến Veene quay đi, vai cô ấy bắt đầu run lên.
“Có lẽ tôi nên chơi trò đuổi bắt với chúng,” tôi lẩm bẩm bằng giọng nghiêm túc nhất có thể, khiến Veene quay đi, vai cô bắt đầu run rẩy.
“Xin hãy đi theo tôi. Nhà tù ở hướng này.”
“Làm ơn, đi theo tôi. Nhà tù ở hướng này.”
À, đúng rồi. Tôi gần như quên mất tại sao chúng tôi lại ở đây. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để chuẩn bị tinh thần.
Ồ, đúng rồi. Tôi gần như quên mất lý do chúng tôi ở đây. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để chuẩn bị.
†††
†††
Chúng tôi tiếp tục đi qua khu nhà ở một lúc cho đến khi đi qua một cánh cửa sắt nặng. Từ đó, chúng tôi đi xuống cầu thang dẫn xuống lòng đất, khiến bầu không khí trở nên kém dễ chịu hơn nhiều.
Chúng tôi tiếp tục đi qua khu nhà ở một lúc nữa cho đến khi đi qua một cánh cửa sắt nặng nề. Từ đó, chúng tôi đi xuống cầu thang dẫn xuống lòng đất, khiến bầu không khí trở nên kém dễ chịu hơn nhiều.
"Nhà tù này là niềm tự hào và niềm vui của chúng tôi", một người đàn ông yêu tinh đêm nói. Anh ta đã tham gia cùng chúng tôi trên đường đi. Tên anh ta là Sidar. Anh ta là người họ hàng mà Veene đã nhắc đến trước đó. Rõ ràng, anh ta là người quản lý nhà tù. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta là đặc trưng của một yêu tinh, nhưng nụ cười anh ta dán trên khuôn mặt và thái độ phù phiếm của anh ta có vẻ như là một vỏ bọc mỏng manh. Ấn tượng ban đầu của tôi là anh ta không đáng tin cậy lắm.
“Nhà tù này là niềm tự hào và niềm vui của chúng tôi,” một người đàn ông dạ tiên nói. Hắn ta đã tham gia cùng chúng tôi trên đường đi. Tên là Sidar. Hắn chính là người họ hàng mà Veene đã đề cập trước đó. Rõ ràng là hắn ta phụ trách nhà tù. Những nét đẹp trai của ông ta là điển hình của tiên tộc, nhưng nụ cười trên khuôn mặt và thái độ phù phiếm dường như chỉ là một vẻ ngoài mỏng manh. Ấn tượng ban đầu của tôi là hắn ta không đáng tin cậy lắm.
"Nơi này đã tồn tại kể từ khi lâu đài này được xây dựng lần đầu tiên. Và trong suốt thời gian đó, không một tù nhân nào trốn thoát dưới sự giám sát của chúng tôi", anh ta tuyên bố một cách tự hào, chỉ vào cánh cổng trước mặt chúng tôi. Đó là một cánh cửa kim loại nặng khác, chặn cầu thang dẫn xuống xa hơn. Cánh cửa không chỉ có khung kim loại chắc chắn. Nó được bao bọc trong đủ loại phép thuật. Cánh cổng này là giọt nước tràn ly cuối cùng tôi cần để lặng lẽ từ bỏ mọi hy vọng giải cứu vị thánh.
“Nơi này đã tồn tại kể từ khi lâu đài này được xây dựng lần đầu tiên. Và trong thời gian đó, không một tù nhân nào trốn thoát dưới sự giám sát của chúng tôi,” hắn tuyên bố đầy tự hào và chỉ về phía cánh cổng trước mặt chúng tôi. Đó là một cánh cửa kim loại nặng khác, chặn cầu thang đi xuống phía dưới. Cánh cửa có nhiều thứ hơn khung kim loại chắc chắn của nó. Nó được bao bọc bởi đủ loại phép thuật. Cánh cổng này là cọng rơm cuối cùng tôi cần để lặng lẽ buông bỏ mọi hy vọng giải cứu được thánh nữ.
“Là Sidar. Mở cổng ra.” Sau khi Sidar tự giới thiệu qua một ô cửa sổ nhỏ trên cửa, nhiều ổ khóa nặng kêu tách tách khi chúng mở ra. Sau đó, cánh cổng bắt đầu từ từ mở ra. Khi điều đó xảy ra, những tiếng hét yếu ớt lọt vào tai tôi, dường như đến từ bên dưới. Cánh cổng này có lẽ cũng đóng vai trò như một rào cản cách âm. Bên kia cánh cổng, ánh đèn chiếu sáng nhiều cánh cửa sắt. Bên kia những nơi sâu thẳm được chiếu sáng đó là âm thanh của vô số tiếng hét. Những tiếng hét vang vọng đến nỗi như thể chúng báo hiệu ngày tận thế.
“Sidar đây. Mở cổng đi.” Sau khi Sidar thông báo mình qua một cửa sổ nhỏ trên cửa, nhiều ổ khóa nặng nề kêu lách cách khi chúng được mở. Sau đó cánh cổng bắt đầu từ từ mở ra. Khi đó, những tiếng hét yếu ớt lọt vào tai tôi, dường như phát ra từ bên dưới. Cánh cổng này có thể cũng đóng vai trò như một kết giới cách âm. Bên kia cổng, ánh đèn chiếu sáng nhiều cánh cửa sắt. Phía sau những vực sâu được chiếu sáng đó là âm thanh của vô số tiếng la hét. Những tiếng la hét vang dội đến mức như thể chúng báo trước ngày tận thế.
“Ồ, tôi xin lỗi. Có vẻ như họ vẫn đang làm việc.” Sidar cúi đầu nhẹ, một nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt.
“Ồ, tôi xin lỗi. Có vẻ như họ vẫn đang làm việc.” Sidar hơi cúi đầu, trên mặt nở nụ cười ranh mãnh.
“Được thôi. Tôi phải nói rằng, có vẻ như đây không phải là nơi tốt nhất để ở gần trẻ em.” Thật khó hiểu khi nghĩ rằng không quá xa phía trên chúng tôi là nơi bọn trẻ đang chơi trò đuổi bắt...
“Không sao đâu. Ta phải nói rằng, có vẻ như đây không phải là nơi tốt nhất để ở gần trẻ em.” Thật là khó tin khi nghĩ cách không xa phía trên chúng tôi là nơi bọn trẻ đang chơi đuổi bắt...
“Hoàn toàn ngược lại, thưa ngài. Nơi này rất có tính giáo dục đối với trẻ nhỏ,” Sidar trả lời, trông khá ngạc nhiên. “Họ được dạy nghệ thuật khám nghiệm tử thi và tra tấn ở đây. Thêm vào đó, hệ thống thông gió và thoát nước của lâu đài cực kỳ tiện lợi.”
“Hoàn toàn ngược lại, thưa ngài. Nơi này mang tính giáo dục rất cao đối với những người trẻ tuổi,” Sidar trả lời, trông khá ngạc nhiên. “Nghệ thuật khám nghiệm tử thi và tra tấn được dạy cho họ ở đây. Hơn nữa, hệ thống thông gió và thoát nước của lâu đài cực kỳ tiện lợi.”
Tôi gần như quên mất bạn là một trong số những người đó.
Ta gần như quên mất ngươi là một trong số chúng.
Chúng tôi tiến vào sâu trong nhà tù, giờ đây kèm theo tiếng la hét và rên rỉ từ bên trong. Ở trong tình huống này chỉ cảm thấy có gì đó không ổn; tôi không thể thoát khỏi nó. Tôi chắc chắn là lo lắng, nhưng đó không chỉ là một cảm giác tồi tệ. Đó là sự thật rằng tôi biết mình sẽ không thích những gì tôi sắp thấy.
Chúng tôi tiếp tục bước vào sâu trong nhà tù, lúc này kèm theo những tiếng la hét và rên rỉ từ bên trong. Ở trong tình huống này theo một cách nào đó, tôi cảm thấy khó chịu; Tôi không thể bỏ qua. Tôi chắc chắn rất lo lắng, nhưng đó không chỉ là một cảm giác tồi tệ nào đó. Thực tế là tôi biết tôi sẽ không thích những gì tôi sắp thấy.
“Đây là phòng dành cho hoàng gia, dành cho vị khách yêu tinh cao quý của chúng ta.” Bây giờ chúng tôi đã ở nơi sâu nhất của nhà tù. Cái tên lạ lùng mà anh ta đặt cho nó hoàn toàn không phản ánh vào vẻ ngoài của cánh cửa. Một cánh cửa sắt đơn giản giống như mọi căn phòng khác.
“Đây là phòng hoàng gia dành cho vị khách thượng tiên của chúng ta.” Bây giờ chúng tôi đang ở nơi sâu nhất của nhà tù. Cái tên hoa mỹ mà hắn ta đặt cho nó hoàn toàn không phản ánh qua hình dáng của cánh cửa. Một cánh cửa sắt đơn giản giống như mọi căn phòng khác.
Cánh cửa mở ra, để lộ ra thứ có vẻ giống như một phòng tra tấn thông thường. Rìu, cưa, dao và nhiều dụng cụ kim loại độc hại khác quá khó chịu để mô tả nằm rải rác trên các bức tường. Sàn nhà tối tăm, ố màu và những bức tường đá lạnh lẽo đơn giản tạo nên bầu không khí.
Cánh cửa mở ra, để lộ ra một nơi trông giống như một phòng tra tấn điển hình. Rìu, cưa, dao và rất nhiều dụng cụ kim loại độc hại khác, khó tả lắm, chất đầy các bức tường. Sàn nhà tối màu và những bức tường lạnh lẽo bằng đá tạo nên tông màu.
Ở giữa là điểm thu hút chính, giải thưởng của người yêu tinh đêm: một phụ nữ yêu tinh cao quý, treo lơ lửng trên trần nhà với hai tay và hai chân duỗi thẳng tạo thành hình chữ X, không một mảnh vải che thân.
Ở giữa là điểm thu hút chính, giải thưởng của dạ tiên: một nữ thượng tiên, treo mình trên trần nhà với tay và chân duỗi thẳng tạo thành hình chữ X, trên người không có lấy một mảnh vải che thân.
Tay chân của cô bị cắt cụt ở khuỷu tay và đầu gối. Ở cuối mỗi chi của cô là những chiếc cùm kim loại, được gắn chặt vào các chi đó, và được xích vào sàn và trần nhà để giữ cô lơ lửng trên không trung. Một sợi dây thừng giống như thòng lọng được quấn quanh cổ cô. Mái tóc vàng của cô không được chải chuốt, và cổ cô bị kéo căng giữa sức kéo của sợi dây thừng và sức nặng của chính cơ thể cô.
Tay và chân của cô bị cắt cụt ở khuỷu tay và đầu gối. Ở cuối mỗi chi của cô ấy là những chiếc cùm kim loại, hợp nhất với các chi nói trên và bị xích vào sàn và trần nhà để giữ cô ấy lơ lửng trên không. Một sợi dây giống như thòng lọng quấn quanh cổ cô. Mái tóc vàng của cô bù xù, và cổ cô ấy bị kéo căng ra giữa lực kéo của sợi dây và sức nặng của cơ thể cô.
Nữ tiên cao quý hoàn toàn bất động. Cô ấy... đã chết?
Thượng tiên hoàn toàn bất động. Cô ấy đã... chết?
"Đây," Sidar nói, giống như một người quản lý nhiệt thành giới thiệu kiệt tác của bảo tàng của mình, trong khi anh ta đeo một đôi găng tay da, "là vị thánh tiên cao quý, Liliana." Nắm một nắm tóc, anh ta kéo đầu cô ra sau và nâng khuôn mặt cô lên nhìn.
“Đây,” Sidar nói, giống như một người phụ trách nhiệt thành đang giới thiệu kiệt tác của bảo tàng của mình, trong khi đeo một đôi găng tay da, “là thánh nữ thượng tiên, Liliana.” Nắm lấy một nắm tóc, hắn kéo đầu cô ra sau và nâng khuôn mặt cô lên nhìn.
Ừ... có điều gì đó mơ hồ quen thuộc về khuôn mặt đó.
Ừ... có chút quen quen ở khuôn mặt đó.
Đó là cô ấy. Liliana. Năng động và liều lĩnh, những đặc điểm độc đáo của một người thuộc chủng tộc có tuổi thọ cao. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp ngày nào giờ đã tối sầm vì ngạt thở, đôi mắt từng tràn đầy sự tò mò giờ chỉ còn nhìn chằm chằm vào hư không. Giờ đây, cô ấy chỉ còn là dòng nước dãi sủi bọt chảy ra từ miệng.
a69a8415-8698-45e0-a547-e1d79cdb194a.jpg
Bằng cách nào đó, cô ấy vẫn còn sống. Hay chính xác hơn là buộc phải bám víu vào sợi chỉ của sự sống.
Đó là cô ấy. Liliana. Năng động và liều lĩnh, những đặc điểm độc đáo không hợp với một người thuộc chủng tộc có tuổi thọ cao. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp đó đã nhạt màu vì ngạt thở, đôi mắt đó từng tràn đầy sự tò mò giờ đây đang nhìn chằm chằm vào khoảng không vô hồn. Giờ đây cô chẳng còn gì ngoài dòng nước dãi sủi bọt chảy ra từ miệng.
Không hiểu sao, cô ấy vẫn còn sống. Hay chính xác hơn là bị buộc phải bám vào sợi dây sự sống.
†††
†††
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là trên chiến trường. Tôi sẽ không bao giờ quên trận chiến đó, trận chiến bảo vệ lãnh thổ của tộc tiên rừng. Chúng tôi đã có thể đẩy lùi đội tiên phong gồm yêu tinh, quỷ dữ và thú nhân. Vì vậy, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi mà chúng tôi giành được, tôi đã ăn một miếng.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là trên chiến trường. Tôi sẽ không bao giờ quên trận chiến đó, trận chiến bảo vệ lãnh thổ của tiên rừng. Chúng tôi đã có thể đẩy lùi đội tiên phong bao gồm goblin, orge và thú nhân. Do đó, trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi mà chúng tôi đã giành được, tôi đã ăn một miếng.
Tôi đang ngồi trên một bãi đất trống giữa bữa ăn của mình thì một mùi hương dễ chịu bất ngờ xuất hiện. Vào một lúc nào đó, một người phụ nữ đội mũ trùm đầu thấp ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi đang ở đó, đang ngồi trên bãi đất trống giữa bữa ăn thì mùi thơm dễ chịu này không biết từ đâu xuất hiện. Tự lúc nào đó, một người phụ nữ đội mũ trùm đầu thấp ngồi xuống cạnh tôi.
“Này, anh là anh hùng, phải không? Cô có thể cho tôi xem phép thuật thánh của cô không?” Bên dưới mũ trùm đầu của cô, hai viên đá sapphire lấp lánh nhìn thẳng vào tôi, sáng lên đầy tò mò. Chỉ từ hào quang của cô, tôi biết cô là một yêu tinh rừng. Đến lúc này, tôi đã quen với cách cư xử như thế này của họ.
“Này, anh là anh hùng phải không? Anh có thể cho tôi xem thánh lực của anh được không?” Bên dưới chiếc mũ trùm đầu của cô ấy, hai viên ngọc bích lấp lánh nhìn thẳng vào tôi, tỏa sáng đầy tò mò. Chỉ từ khí chất của cô ấy thôi, tôi đã biết cô ấy là một tiên rừng. Đến thời điểm này, tôi đã quen với việc họ cư xử như thế này.
Yêu tinh rừng hoàn toàn tự cung tự cấp trong rừng, không có lý do gì để rời đi. Đây là lý do tại sao, ngay cả với tuổi thọ cao của họ, không có gì lạ khi một số người không bao giờ chạm trán với các thành viên của chủng tộc khác.
Tiên rừng hoàn toàn tự cung tự cấp trong rừng, có rất ít lý do để rời đi. Đây là lý do tại sao, ngay cả với tuổi thọ dài của họ, không có gì lạ khi một số người không bao giờ chạm trán với các thành viên của các chủng tộc khác.
Nhưng theo thời gian, điều đó đã trở thành dĩ vãng. Dù tốt hay xấu, cuộc chiến kéo dài với lũ quỷ đã buộc họ phải thay đổi cách sống của mình. Sự hình thành của Liên minh Panhuman đã thúc đẩy một cuộc giao lưu văn hóa lớn với họ. Những yêu tinh rừng trẻ tuổi, tò mò thường lẻn ra khỏi làng của họ để tận mắt chứng kiến những người lính của Liên minh.
Nhưng theo thời gian, chuyện đó đã trở thành quá khứ. Dù tốt hay xấu, cuộc chiến kéo dài với ma tộc đã buộc họ phải thay đổi lối sống. Sự hình thành của Liên minh Panhuman đã kích thích sự trao đổi văn hóa lớn với họ. Những tiên rừng trẻ tuổi, tò mò thường lẻn ra khỏi làng của mình để tận mắt nhìn thấy những người lính của Liên minh.
Trận chiến trước đó khiến tôi kiệt sức đến nỗi tôi chỉ muốn gạt cô ấy ra. Vì vậy, tôi chỉ đưa cho cô ấy thứ cô ấy muốn và tạo ra một ánh sáng nhỏ ở đầu ngón tay. Tôi từ từ xoay ngón tay trong không khí, vẽ một bông hoa đơn giản từ ngọn lửa trắng.
Trận chiến trước đó đã khiến tôi kiệt sức đến mức chỉ muốn gạt cô ấy đi. Vì thế tôi chỉ đưa ra thứ cô ấy muốn và tạo ra một tia sáng nhỏ ở đầu ngón tay mình. Tôi chậm rãi xoay ngón tay trong không khí, vẽ một bông hoa đơn giản ra bằng ngọn lửa trắng.
“Được rồi. Giờ thì về nhà đi. Những cô gái trẻ như cô không nên quanh quẩn ở đây,” tôi nói với cô ấy. Tất nhiên, tôi biết cô ấy trông trẻ và có lẽ già hơn tôi nhiều.
“Rồi đó. Bây giờ về nhà đi. Những cô gái trẻ như cô không nên quanh quẩn ở đây,” tôi nói với cô ấy. Tất nhiên, tôi biết cô ấy chỉ trông trẻ và có lẽ già hơn tôi rất nhiều.
“Không thể. Tôi là một trong những đồng minh của cô.”
“Không được. Tôi là một trong những đồng minh của anh.”
Tôi nhìn cô ấy với sự nghi ngờ lớn. Những ngón tay cô ấy nhảy múa trong không khí, như thể cô ấy đang chơi một cây đàn hạc vô hình. Thật khó để tôi hiểu chính xác cô ấy đang làm gì, nhưng tôi biết có một số phép thuật khá mạnh mẽ đang được sử dụng ở đây. Cô ấy hát nhẹ nhàng, lời bài hát giống như một lời cầu nguyện, đưa một ngón tay lên môi và thổi nhẹ về phía tôi.
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt đầy nghi ngờ. Những ngón tay của cô ấy nhảy múa trong không khí, giống như cô ấy đang chơi một cây đàn hạc vô hình. Thật khó để tôi biết chính xác cô đang làm gì, nhưng tôi biết có một ma thuật khá mạnh mẽ nào đó được sử dụng ở đây. Cô ấy hát nhẹ nhàng, lời bài hát như một lời cầu nguyện, đặt một ngón tay lên môi và thổi nhẹ về phía tôi.
Hơi thở của cô ấy mang theo một luồng năng lượng ma thuật, mang lại sự sống. Sức mạnh đó vuốt ve cơ thể mệt mỏi của tôi, lấp đầy nó bằng sức mạnh đáng kinh ngạc.
Hơi thở của cô mang theo một dòng ma lực mang lại sự sống. Sức mạnh vuốt ve cơ thể kiệt quệ của tôi, khiến nó tràn đầy sức mạnh đáng kinh ngạc.
“Tên tôi là Liliana,” cô ấy nói, kéo mũ trùm đầu lại. “Liên minh Cây thiêng đã cử tôi đến đây. Tôi đoán tôi là người mà bạn gọi là thánh,” cô ấy tự giới thiệu với một nụ cười e thẹn. Tai cô ấy dài hơn một chút so với tai của yêu tinh trung bình. Khuôn mặt cô ấy đẹp như một cánh đồng hoa, làn da rám nắng khỏe mạnh.
“Tên tôi là Liliana,” cô nói, kéo mũ trùm đầu ra sau. “Liên minh cây thiêng đã gửi tôi đến đây. Tôi đoán tôi là người mà anh gọi là thánh nữ,” cô tự giới thiệu với nụ cười ngượng ngùng. Tai của cô ấy dài hơn một chút so với tiên tộc bình thường. Khuôn mặt cô đầy vẻ đẹp như một cánh đồng hoa, làn da rám nắng khỏe mạnh.
"Vậy, tên cô là gì?"
“Vậy tên anh là gì?”
Đó là cách tôi gặp thánh nữ, Liliana.
Đó là cách tôi gặp được thánh nữ, Liliana.
†††
†††
"Đó là một ngày tuyệt vời. Tiếng cô ấy kêu như lợn - trời ơi, cứ như mới hôm qua thôi!"
“Đó quả là một ngày huy hoàng. Tiếng cô ta kêu như một con lợn—trời ạ, cứ như mới hôm qua vậy!”
Và đây chính là cô ấy bây giờ. Tôi chọn cách lờ đi những lời lảm nhảm của yêu tinh bóng đêm mờ ám.
Và đây chính là cô ấy bây giờ. Tôi chọn cách phớt lờ những lời luyên thuyên của tên dạ tiên mờ ám.
Cuộc tấn công của chúng tôi đã diễn ra cách đây bảy năm. Cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu trong thời gian đó? Dù tôi có cố gắng lờ chúng đi bao nhiêu lần thì những lời lảm nhảm vẫn tiếp tục. Tôi sẽ nói thẳng với bạn và bỏ qua các chi tiết. Hãy nói rằng việc bị ném cho một bầy yêu tinh, hoặc bị lột da khi vẫn còn sống, có lẽ hầu như không đọng lại trong ký ức của cô ấy so với mọi thứ khác mà cô ấy đã trải qua.
Cuộc tấn công của chúng tôi đã diễn ra bảy năm trước. Khoảng thời gian đó cô đã phải chịu đựng bao nhiêu? Cho dù tôi có cố gắng lờ chúng bao nhiêu đi chăng nữa thì những lời luyên thuyên vẫn tiếp tục. Tôi sẽ cho một bản tóm tắt chắc chắn và bỏ qua các chi tiết. Cứ cho là việc bị ném cho một đám goblin, hay bị lột da khi vẫn còn sống, có lẽ hầu như không lưu lại trong ký ức của cô ấy so với mọi thứ khác mà cô đã trải qua.
"Tôi phải nói rằng, tôi khá ngạc nhiên." Vì không có nhiều hy vọng tôi sẽ có được thông tin hữu ích, tôi đã cắt ngang lời độc thoại của Sidar. “Nơi này bị khóa khá chặt mặc dù chỉ có một người phụ nữ ở đây. Tại sao cô lại...” Tôi nên diễn đạt thế nào đây? “Cái thiết lập phức tạp này là sao? Tất cả là vì mục đích gì?”
“Ta phải nói là ta khá ngạc nhiên.” Vì không có nhiều hy vọng thu được thông tin hữu ích nên tôi cắt lời độc thoại của Sidar. “Nơi này được khóa khá chặt vì chỉ có một người phụ nữ ở đây. Tại sao ngươi…” Tôi nên diễn đạt thế nào đây? “Có chuyện gì với kiểu sắp đặt phức tạp này vậy? Tất cả là để làm gì vậy?”
Khi tôi nói, tôi liếc nhìn người hầu gái im lặng. Một nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên khuôn mặt cô khi cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vị thánh trước mặt. Veene thực sự là một yêu tinh đêm, từ trong ra ngoài. Không phải là tôi đã quên điều đó, nhưng đây là một lời nhắc nhở rõ ràng.
Vừa nói tôi vừa liếc nhìn cô hầu gái đang im lặng. Một nụ cười lạnh lùng nở trên khuôn mặt cô khi cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thánh nữ trước mặt mình. Veene thực sự là một dạ tiên. Không phải là tôi đã quên, nhưng đây là một lời nhắc nhở rõ ràng.
“Tôi mừng vì cô đã hỏi!” Sidar vỗ tay vào nhau, dường như không quan tâm đến việc anh ta đã bị ngắt lời. Hoặc có lẽ sự phấn khích của anh ta đã bù đắp cho điều đó. “Rất nhiều hy sinh không thể diễn tả được đã được thực hiện để có được ngày hôm nay, nhưng chúng ta ở đây.” Anh ta trừng mắt nhìn Liliana một cách độc ác. “Tất nhiên, cô ta đã phải hối hận vì những rắc rối mà cô ta đã gây ra cho chúng ta.”
“Tôi rất vui vì ngài đã hỏi!” Sidar vỗ hai tay vào nhau, dường như không quan tâm đến việc mình bị gián đoạn. Hoặc có lẽ sự phấn khích của hắn ta đã bù đắp cho điều đó. “Rất nhiều sự hy sinh không thể diễn tả được đã được thực hiện để có được ngày hôm nay, nhưng chúng ta đã ở đây.” Hắn ném cho Liliana một ánh nhìn hằn học. “Tất nhiên là cô ta phải hối tiếc về những rắc rối mà cô ta đã gây ra cho chúng tôi.”
“Ồ?”
“Ồ?”
“Trước hết, việc cắt bỏ tứ chi của cô ấy là biện pháp phòng ngừa để ngăn cô ấy trốn thoát và tước đi khả năng sử dụng phép thuật của cô ấy.” Sidar từ từ nhặt một con dao trên tường. “Như cô thấy đấy,” anh ta nói, thản nhiên cắm mũi dao vào hông cô ấy. Tôi phải dùng hết sức lực để kìm nén tiếng kêu nghẹn trong cổ họng. Ngược lại, Liliana chỉ rên lên khe khẽ khi lưỡi dao đâm vào cô ấy.
“Trước hết, việc cắt bỏ tứ chi của cô ta nhằm mục đích đề phòng việc cô ta trốn thoát và tước đi khả năng sử dụng phép thuật của cô ta.” Sidar từ từ nhặt con dao trên tường lên. “Như ngài thấy đấy,” hắn nói, ngẫu nhiên đâm mũi dao vào bên sườn cô. Tôi phải dùng hết sức lực để kìm lại tiếng kêu nghẹn trong cổ họng. Mặt khác, Liliana chỉ phát ra một tiếng rên nhẹ khi lưỡi dao xé toạc cô.
“Một con dao đơn giản không đủ để giết một vị thánh. Làm ơn, hãy quan sát kỹ.”
“Một con dao đơn giản không đủ để giết thánh nữ. Xin hãy quan sát thật kỹ.”
Khi anh ta rút dao ra, máu tuôn ra sàn như đập nước. Một vết thương như vậy đáng lẽ phải gây tử vong, nhưng không phải trong trường hợp này. Chỉ trong chốc lát, máu đã ngừng chảy và vết thương bắt đầu khép lại.
Khi hắn ta rút dao ra, máu chảy ra sàn như một con đập đang mở ra. Một vết thương như vậy lẽ ra phải gây tử vong, nhưng không phải trong trường hợp này. Chẳng mấy chốc, máu đã ngừng chảy và vết thương bắt đầu khép lại.
“Tính chất chữa lành của phép thuật ánh sáng thực sự đáng kinh ngạc. Veene, ánh sáng.”
“Đặc tính chữa lành của ma thuật ánh sáng thực sự đáng kinh ngạc. Veene, đèn.”
“Hiểu rồi.”
“Đã hiểu.”
Veene phủ một tấm chụp đèn lên. Căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn... ngoại trừ Liliana và máu của cô ấy, tỏa ra một ánh sáng yếu ớt. Theo một cách nào đó, nó trông giống như một thứ gì đó trong giấc mơ siêu nhiên; theo một cách khác, nó trông giống như một bức tranh thô sơ từ tâm trí của một nghệ sĩ tàn ác.
Veene che bóng đèn lại. Căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn...trừ Liliana và máu của cô ấy, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Ở một khía cạnh nào đó, nó trông giống như một thứ gì đó bước ra từ một giấc mơ; theo một cách khác, nó trông giống như một bức tranh thô thiển từ tâm trí của một nghệ sĩ tàn bạo.
"Với những khả năng chữa lành quái dị này, việc loại bỏ da hoặc cắt đứt tứ chi của cô ấy chẳng có ý nghĩa gì mấy. Chúng sẽ tự lành lại hoặc mọc lại. Chúng tôi phải hàn những nắp kim loại này vào khớp của cô ấy, nếu không thì tứ chi của cô ấy sẽ mọc lại. Hãy nghĩ về nó như một con thằn lằn mọc lại đuôi của nó vậy." Light trở lại phòng. Lau lưỡi kiếm của mình bằng một mảnh vải, Sidar giải thích tất cả những điều này với sự pha trộn giữa sự kính sợ và khinh thường.
“Với khả năng chữa lành khủng khiếp này, việc cắt bỏ da hay cắt đứt chân tay của cô ta chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúng sẽ lành lại hoặc mọc trở lại. Chúng tôi phải hàn những miếng kim loại này vào các khớp của cô ta, nếu không chân tay của cô ta sẽ mọc lại. Hãy nghĩ về nó giống như một con thằn lằn mọc lại đuôi của nó vậy.” Ánh sáng trở lại căn phòng. Lau lưỡi kiếm của mình bằng một mảnh vải, Sidar giải thích tất cả với sự pha trộn giữa sợ hãi và khinh bỉ.
Tất nhiên là tôi đã biết về khả năng chữa lành của cô ấy. Một trong những điểm mạnh của cô ấy là khả năng chia sẻ nó với người khác. Nhưng trong tình huống này, nó không có lợi cho cô ấy - đúng hơn, đó là kẻ thù lớn nhất của cô ấy.
Tất nhiên là tôi đã biết về khả năng chữa trị của cô ấy. Một trong những điểm mạnh của cô là khả năng chia sẻ nó với người khác. Nhưng trong tình huống này, nó không mang lại lợi ích cho cô—đúng hơn, nó là kẻ thù lớn nhất của cô.
Bị nhốt dưới lòng đất quá lâu và bị lột da rồi mọc lại nhiều lần đã khiến làn da của cô ấy giờ đây trở nên nhợt nhạt ốm yếu thay vì làn da rám nắng khỏe mạnh trước đây. Cô ấy trông gần giống như một yêu tinh đêm.
Bị nhốt dưới lòng đất quá lâu và làn da của cô bị rách đi rồi mọc lại nhiều lần đã khiến làn da của cô giờ đây mang màu xanh xao ốm yếu thay vì làn da rám nắng khỏe mạnh trước đây. Cô ấy trông gần giống như một dạ tiên.
“Phước lành của mặt trời đã bị tước khỏi cô ta rồi,” Sidar chế giễu. “Tiên rừng dệt phép thuật như sợi chỉ. Việc trói tay và chân của chúng khiến chúng thực sự bất lực. Ngay từ đầu khi bị giam cầm, cô ta vẫn còn một chút tinh thần chiến đấu. Cô ta rất ranh mãnh. Ức chế khả năng chữa lành của mình và giả vờ rằng mình đã mất tay và chân vĩnh viễn, cô ta chỉ đang chờ thời cơ cho đến khi chúng ta hạ thấp cảnh giác.” Biểu cảm của Sidar là sự pha trộn giữa ghê tởm và giận dữ. “Năm... Năm đứa trẻ đầy triển vọng đã mất ngày hôm đó. Con chó cái này đã thiêu rụi chúng bằng phép thuật ánh sáng của mình!”
“Những phước lành của mặt trời đã bị lấy đi khỏi cô ta,” Sidar chế giễu. “Tiên rừng dệt ma thuật như sợi chỉ. Việc kiềm chế tay chân khiến chúng thực sự bất lực. Ngay từ khi bị giam cầm, cô ta vẫn còn một chút tinh thần chiến đấu trong mình. Cô ta đã lén lút. Ngăn chặn khả năng chữa trị của mình và giả vờ như đã mất tay chân vĩnh viễn, cô ta chỉ đang chờ đợi thời cơ cho đến khi chúng tôi mất cảnh giác.” Biểu hiện của Sidar là sự pha trộn giữa sự ghê tởm và giận dữ. “Năm… Năm chàng trai trẻ đầy hứa hẹn đã mất vào ngày hôm đó. Con khốn này đã thiêu rụi họ bằng ma thuật ánh sáng của mình!”
Mặc dù vừa mới rửa sạch con dao, trong cơn tức giận, hắn lại làm bẩn nó bằng cách cắt vào bụng cô ta. Đường kẻ đỏ tươi được vẽ trên da cô ta ngay lập tức tự khép lại.
Dù vừa mới làm sạch con dao nhưng trong cơn giận dữ, hắn ta lại làm bẩn nó bằng cách cứa vào bụng cô. Đường màu đỏ tươi được vẽ trên da cô ngay lập tức tự phong ấn lại.
“Vậy nên, chúng ta phải trói cô ta như thế này. Bạn không bao giờ biết một tiên cao cấp sẽ dùng đến những chiến thuật bẩn thỉu nào. Đó là lý do tại sao chúng ta có sợi dây thừng này,” hắn nói, chỉ vào sợi thòng lọng quanh cổ cô ta. “Những sợi xích trên tay và chân cô ấy đã được điều chỉnh để chỉ chịu được một nửa trọng lượng của cô ấy, nửa còn lại đè lên cổ cô ấy. Áp lực lên động mạch cảnh này khiến suy nghĩ của cô ấy liên tục bị xáo trộn. Ngay cả khi chúng ta hạ thấp cảnh giác lúc này, cô ấy cũng không còn tỉnh táo để không làm bẩn bản thân, chứ đừng nói đến việc sử dụng phép thuật. Tất nhiên, người bình thường sẽ chết trong vòng vài giờ sau kiểu tra tấn này,” anh giải thích.
“Do đó, chúng tôi phải kiềm chế cô ta như thế này. Ta không bao giờ biết được loại chiến thuật bẩn thỉu nào mà một thượng tiên sẽ sử dụng. Đó là lý do tại sao chúng tôi có sợi dây này,” hắn nói, chỉ vào chiếc thòng lọng quanh cổ cô. “Những sợi xích ở tay và chân của cô ta đã được điều chỉnh để chỉ mang một nửa trọng lượng của cô ta, nửa còn lại tựa vào cổ cô ta. Ép lên động mạch cảnh khiến suy nghĩ của cô ta liên tục bị xáo trộn. Ngay cả khi chúng tôi mất cảnh giác, cô ta cũng không đủ tỉnh táo để không làm bẩn bản thân chứ đừng nói đến việc sử dụng ma thuật. Tất nhiên, người bình thường sẽ chết trong vòng vài giờ nếu bị tra tấn kiểu này,” hắn giải thích.
Và cô ấy không hề bình thường. Đây là những biện pháp cần thiết để kiềm chế một người có khả năng tái tạo đáng kinh ngạc.
Và cô ấy không hề bình thường chút nào. Đây là những biện pháp cần thiết để kiềm chế một người có khả năng tái sinh đáng kinh ngạc.
“Thuốc vô dụng vì cô ấy phát triển khả năng miễn dịch với chúng rất nhanh. Vì vậy, đây là phương pháp tra tấn tốt nhất. Tất nhiên, ngay cả khi không có biện pháp rộng rãi như vậy, việc tra tấn cô ấy suốt ngày đêm cũng đủ để đảm bảo cô ấy không sử dụng phép thuật...” Rõ ràng là anh ấy đã nghĩ ra điều gì đó, khi giọng điệu của anh ấy trở nên hơi ngượng ngùng. “Mặc dù đáng xấu hổ, nhưng cô ấy đã ở đây bảy năm rồi. Tra tấn cô ấy đã trở thành một... thói quen.”
“Thuốc vô dụng vì cô ta phát triển khả năng miễn dịch với chúng quá nhanh. Nên đây là phương pháp tra tấn tốt nhất. Tất nhiên, ngay cả khi không có biện pháp này, việc tra tấn cô ta suốt ngày đêm cũng đủ để đảm bảo cô ta không sử dụng phép thuật…” Dường như có gì đó xảy ra với hắn ta, khi giọng hắn trở nên hơi bẽn lẽn. “Thật đáng xấu hổ, cô ta đã ở đây được bảy năm rồi. Tra tấn cô ta đã trở thành một chuyện... thường ngày.”
“Tra tấn cô ấy là thói quen,” tôi lặp lại. Tôi chưa bao giờ nghe những từ đó được ghép lại với nhau như vậy trước đây, và xét đến tình hình hiện tại, tôi thực sự không muốn nghe chúng nữa.
“Tra tấn cô ta là chuyện thường ngày,” tôi lặp lại. Tôi chưa bao giờ nghe những từ đó được ghép với nhau như thế trước đây và với tình hình hiện tại, tôi thực sự không muốn nghe chúng.
“Lúc đầu, mọi người đều có sự phấn khích tột độ. Tìm cách để hành hạ và gây đau đớn cho cô ấy. Như bạn thấy đấy, những nỗ lực của chúng tôi đã mang lại kết quả tuyệt vời, phá vỡ và tước đi tinh thần chiến đấu mà cô ấy từng có. Nhưng theo thời gian, mọi thứ trở nên khá đơn điệu”, anh ta nói, như thể đang tiết lộ nỗi xấu hổ lớn nhất của mình. “Khi nói đến phương pháp tra tấn của chúng tôi, tất cả đều là gây ra nỗi đau đớn tột cùng có thể trong thời gian ngắn nhất. Tất nhiên là vì bạn đang làm việc với giả định rằng nạn nhân sẽ chết khá nhanh. Nhưng trong trường hợp của con lợn này, cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều sự tra tấn vượt quá mọi mong đợi của chúng tôi. Không phải là chúng tôi đã từ bỏ hay gì cả, nhưng...”
“Lúc đầu, mọi người đều có sự nhiệt tình dâng trào. Tìm cách xả giận và gây đau đớn cho cô ta. Như ngài có thể thấy, những nỗ lực của chúng tôi đã mang lại kết quả to lớn, phá vỡ và tước bỏ tinh thần chiến đấu mà cô ta từng có. Nhưng theo thời gian, mọi thứ trở nên khá đơn điệu,” hắn ta nói, như thể đang bộc lộ nỗi xấu hổ lớn nhất của mình. “Khi nói đến các phương pháp tra tấn của chúng tôi, tất cả đều nhằm mục đích gây ra nỗi đau tột cùng nhất có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất. Tất nhiên đó là vì ta đang giả định nạn nhân sẽ chết khá nhanh. Nhưng trong trường hợp của con lợn này, nó đã phải chịu đựng quá nhiều sự tra tấn ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi. Không phải là chúng tôi đã bỏ cuộc hay gì đâu, nhưng…”
Đừng cố nữa! Hãy cắt lỗ đi!
Đừng nói nữa! Câm miệng đi!
“Giếng tưởng tượng của chúng ta đã cạn kiệt rồi. À đúng rồi, tôi đã giải thích nhiều phương pháp khác nhau mà chúng ta đã thử rồi, đúng không?”
“Giếng tưởng tượng của chúng tôi đã cạn kiệt. À đúng rồi, tôi đã giải thích các phương pháp khác nhau mà chúng tôi đã thử rồi phải không?”
Đúng vậy, anh cứ nói mãi về mọi chi tiết đau đớn. Nhưng bằng cách nào đó, giờ anh đã đến giới hạn rồi sao?
Ừ, ngươi đã nói đi nói lại về từng chi tiết đau đớn. Nhưng giờ ngươi đang ở giới hạn sao?
“Nhưng khi tôi nghe nói anh muốn tự mình nhìn thấy cô ấy, Chúa tể Zilbagias, tôi nghĩ rằng đây hẳn là số phận đã an bài! Một con quỷ có thể mang đến một góc nhìn mới mẻ và tươi tắn.”
“Nhưng khi tôi nghe nói ngài muốn đích thân gặp cô ta, Ngài Zilbagias, tôi đã nghĩ đây chắc chắn là số phận! Một ma tộc có thể mang đến một góc nhìn mới mẻ.”
Đôi mắt anh ta, tràn đầy sự mong đợi, chăm chú nhìn tôi.
Đôi mắt hắn ta tràn đầy mong đợi, dán chặt vào tôi.
Này, khoan đã. Khi tôi liếc nhìn Veene, tôi thấy chính xác vẻ mặt đó trên khuôn mặt cô ấy. Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Cho tôi nghỉ ngơi đi.
Này, đợi một chút. Khi tôi liếc nhìn Veene, tôi thấy nét mặt cô ấy cũng giống hệt như vậy. Cái quái gì đang diễn ra thế này? Tha cho ta đi.
Tôi đáng lẽ phải biết có chuyện gì đó khi tôi được tiếp cận cô ấy dễ dàng như vậy. Tất cả chỉ là một mưu mẹo để tôi hỗ trợ tra tấn cô ấy?! Liliana và tôi đã làm gì để phải chịu số phận tàn khốc này?!
Lẽ ra tôi phải biết có chuyện gì đó xảy ra khi tôi được tiếp cận dễ dàng với cô ấy như vậy. Tất cả chỉ là một âm mưu khiến tôi hỗ trợ tra tấn cô ấy?! Liliana và tôi đã làm gì để phải chịu số phận tàn khốc này?!
“Sự bất hạnh của anh thật không thể tin được.”
“Sự bất hạnh của cậu thật đáng kinh ngạc.”
Đây không phải là lúc để anh kể lể mỉa mai!
Đây không phải là lúc cho mấy trò chọc ghẹo của cô đâu!
Sidar và Veene đều nhìn tôi với vẻ phấn khích không che giấu. Những hơi thở căng thẳng của Liliana khi cô ấy treo mình trên trần nhà là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng kỳ lạ của nhà tù lạnh lẽo. Mạng sống của cô ấy n
Sidar và Veene đều nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ phấn khích lộ rõ. Hơi thở căng thẳng của Liliana khi cô bị treo lơ lửng trên trần nhà là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng kỳ lạ của nhà tù lạnh lẽo. Mạng sống của cô ấy nằm trong tay tôi. Lộn xộn với một phương pháp tra tấn mới sẽ là vỏ bọc hoàn hảo để giả vờ phạm sai lầm. Cơ hội của tôi để kết thúc tất cả—để cuối cùng giết được cô ấy.
Nhưng đó có phải là lựa chọn duy nhất? Thực sự tôi không thể làm gì khác cho cô ấy sao? Nếu không còn một chút hy vọng nào nữa thì tôi phải làm vậy. Cũng giống như với những người lính của con người. Giống như với những nô lệ trong quá trình huấn luyện của tôi. Nhưng nếu tôi