Untitled diff

Created Diff never expires
408 removals
Words removed1068
Total words2333
Words removed (%)45.78
265 lines
409 additions
Words added1004
Total words2269
Words added (%)44.25
265 lines
“Sắp có tàu đến trên đường ray đầu tiên. Đường ray này rất nguy hiểm, vì vậy hãy lùi lại bên trong vạch vàng.”
"Tàu sẽ sớm đến ở điểm dừng đầu tiên. Nó khá nguy hiểm, do đó vui lòng bước ra sau vạch vàng."


Mùa xuân.
Xuân.


Thông báo vang vọng trên sân ga vào buổi sáng, đông nghịt người nheo mắt dưới ánh nắng ấm áp.
Lời thông báo được vang vọng sân ga vào buổi sáng, đông đúc với nhiều người dụi mắt trong ánh nắng ấm của mặt trời.


Trong những năm qua, Ga Akaitohama đã phát triển đáng kể và trở thành một điểm du lịch nổi tiếng.
Qua các năm, ga Akaitohama đã phát triển rõ rệt và trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng.


Ban đầu, đây là một khu ngoại ô có quang cảnh bờ biển tuyệt đẹp được nhiều người ghé thăm, nhưng vài năm trước, một bộ phim truyền hình được quay trên bãi biển có tên là Akaitohama, một địa điểm nổi tiếng ở đây, và sự nổi tiếng của khu vực này đã nhanh chóng bùng nổ.
Ban đầu, nó nằm ở vùng ngoại ô có view biển đẹp được nhiều người ghé thăm, nhưng vài năm trước, một bộ phim chính kịch được quay trên biển Akaitohama, một địa điểm nổi tiếng, và sự nổi tiếng của khu vực này nhanh chóng bùng nổ.


Bộ phim kể về một câu chuyện tình yêu với cốt truyện phụ.
Bộ phim này là về một câu chuyện tình yêu với một ít cốt truyện.


Đó là câu chuyện về một chàng trai thiết kế buồn tẻ và một người phụ nữ lớn tuổi làm nghề kinh doanh bị thu hút bởi nhau, giống như chúng ta đã từng thấy ở đâu đó trước đây.
Đó là câu chuyện về một anh chàng thiết kế ngốc và một người phụ nữ lớn tuổi đã có việc làm bị thu hút bởi nhau, những gì ta chưa từng thấy


Tuy nhiên, tôi nhớ cảnh họ tỏ tình lãng mạn trên bãi biển lúc hoàng hôn, và cảnh anh ấy nắm lấy cánh tay cô ấy và ôm cô ấy trên sân ga khi cô ấy vừa chạy vừa khóc sau một cuộc cãi vã.
Tuy nhiên, tôi nhớ cảnh họ tỏ tình lãng mạn trên biển lúc mặt trời lặn, và cảnh nam chính cầm lấy cánh tay nữ chính và ôm cô ấy trên sân khi cô ấy bỏ chạy khóc sau một cuộc mâu thuẫn.


Thực tế là hai diễn viên trong phim là hai trong số những người được nhắc đến nhiều nhất vào thời điểm đó có lẽ là yếu tố chính khiến bộ phim đạt tỷ suất người xem cao.
Việc những diễn viên trong bộ phim đó là hai trong số những người được nhắc đến nhiều nhất vào khoảng thời gian đó có lẽ là yếu tố chủ chốt khiến bộ phim đó có lượng người xem cao.


Mọi người trên khắp Nhật Bản đều lấy cảm hứng từ bộ phim truyền hình cảm động này và khu vực này đã trở thành một địa điểm linh thiêng.
Những người Nhật được truyền cảm hứng từ bộ phim này, và khu vực này trở thành khu vực hiếm.


Hay còn gọi là Ito (sợi dây đỏ).
Aka Ito (sợi dây màu đỏ).


Nói cách khác, có thể nói rằng "sợi dây đỏ" là cái tên hoàn hảo cho một địa điểm để hoàn thành tình yêu.
Nói các khác, có thể coi rằng “sợi dây đỏ” là cái tên hoàn hảo cho để tìm nơi thực hiện sự viên mãn của tình yêu.


Mọi người được bảo rằng nếu họ cùng nhau đi dọc bãi biển, họ có thể yêu nhau, hoặc nếu họ cùng nhau đi tàu từ nhà ga này, họ có thể kết hôn, v.v. Những loại bùa may mắn này nhanh chóng trở nên rất phổ biến.
Nhiều người được nói rằng nếu họ đi với nhau trên biển, họ có thể có tình cảm với nhau, hoặc nếu họ bắt chuyến tàu với nhau từ ga này, họ có thể cưới nhau ,… Những quan niệm may mắn này trở nên nổi tiếng nhanh chóng.


Trên thực tế, có rất nhiều người trên bãi biển hàng ngày ngoài khách du lịch, chẳng hạn như những người hàng xóm chỉ thích đi dạo hoặc sinh viên giết thời gian, và nhiều người đi làm hoặc đi học bằng tàu mỗi ngày, vì vậy nếu những câu thần chú như vậy có hiệu quả, thì sẽ rất đáng sợ vì bạn có thể trở thành người yêu của một người hoàn toàn xa lạ.
Thực tế, có rất nhiều người trên biển hằng ngày ngoài du khách, chẳng hạn như những người hàng xóm đi dạo hoặc học sinh đi qua, và nhiều người di chuyển tới nơi làm việc hoặc trường học bằng tàu mỗi ngày, vì vậy nếu những quan niệm này là sự thật, nó khá là sợ hãi bởi vì bạn đã có thể trở thành người yêu của người hoàn toàn xa lạ.


Tôi đứng đầu hàng đợi tàu, và tôi bước lùi lại, nghĩ rằng chẳng có gì lãng mạn về điều đó.
Tôi đang đứng đầu hàng chờ tàu, và tôi bước ra sau, nghĩ rằng không có gì lãng mạn đó.


Tôi đã vô tình giẫm phải vạch vàng.
Tôi đã vô tình giẫm trên vạch vàng.


Tôi hẳn đã nghiêng người về phía trước để nhanh chóng nhảy lên toa tàu và tìm chỗ ngồi.
Tôi chắc chắn đã nghiêng về phía trước để nhảy lên toa tàu và ổn định chỗ ngồi.


Nguy hiểm lắm, nên tôi phải nghe theo nhân viên nhà ga.
Nó khá nguy hiểm, do đó tôi đã phải nghe theo nhân viên nhà ga.


"Ồ."
“Oops”


Khi tôi lùi lại một bước, tôi đã va phải ai đó phía sau.
Khi tôi bước ra sau, tôi đã va chạm với người đằng sau tôi.


"Xin lỗi, anh không sao chứ?"
“Xin lỗi, ông có bị làm sao không”


"……Tch."
“…Tch.”


"?"
“?”


Tôi quay lại và thấy một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo khoác hơi bẩn đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi quay lại đắng sau và thấy người đàn ông trung niên mặc chiếc áo hơi bẩn nhìn chằm chằm vào tôi,


Sau đó, sau khi lưỡi, người đàn ông rời khỏi nơi đó với vẻ mặt bực bội.
Ngay sau đó, khi tặc lưỡi, người đàn ông đó rời nơi đó với vẻ mặt khó chịu


Nếu tôi giẫm phải chân anh ta hay gì đó, tôi xin lỗi.
Nếu tôi giẫm lên chân ông ấy hay gì đó, tôi xin lỗi.


"Ồ, sắp đến rồi."
“Ôi, nó đến rồi”


Khi tôi đang đợi tàu, cảm thấy hơi hối hận vào buổi sáng, một chuyến tàu tiến vào ga với tiếng lạch cạch.
Khi tôi đứng đợi tàu, cảm thấy khá tội lỗi vào buổi sáng, tàu đã đến ga với những âm thanh lạch cạch.


Sau đó, cửa tự động mở ra với tiếng không khí thoát ra ngoài, và một đoàn hành khách từ bên trong ùa ra.
Cánh cửa tự động mở ra với âm thanh của không khí thoát ra, và một dàn người ào ạt ra ngoài từ trong.


Sau đó, những hành khách đang chờ trên sân ga giờ đã lên tàu như thể họ đang đấu tranhđiều gì đó.
Sau đó, những hành khách đứng trên sân ga vào trong tàu như thể họ đang chiến đấucái gì đó.


“Ồ…… ồ, trống rồi, trống rồi.”
“Ồ, nó trống rỗng, trống rỗng”


Trong khi tàu, nơi nhiều người xuống, chẳng mấy chốc đã đầy người, tôi tìm thấy một chỗ ngồi trống và ngồi xuống.
Trong khi tàu, nơi nhiều người xuống, lại được lấp đầy bởi nhiều người khác, tôi tìm thấy chỗ trống và ngồi xuống.


Chuyến tàu từ đây đến trường trung học mà tôi sẽ theo học hôm nay mất khoảng 20 phút.
Chuyến tàu của tôi đến trường cấp ba của tôi kéo dài khoảng 20 phút.


Tôi đã đến đó một lần khi đến thăm trường, nhưng tàu tốc hành đưa bạn đến đó chỉ qua một điểm dừng, và cảm giác gần hơn nhiều so với bạn nghĩ.
Tôi đã đến đó một lần khi tôi đến trường, nhưng chuyến tàu tốc hành đưa bạn đến đó chỉ trong một điểm dừng, và cảm thấy gần hơn nhiều so với bạn nghĩ.


Nhưng tôi không muốn lãng phí dù chỉ một khoảng thời gian nhỏ như vậy.
Nhưng tôi không muốn phí kể cả một khoảng thời gian nhỏ nào.


Tôi là học sinh trung học bắt đầu từ hôm nay.
Tôi là học sinh cao trung kể từ hôm nay.


Tôi không muốn lãng phí dù chỉ một khoảng thời gian nhỏ bằng cách làm những việc vô ích, vì vậy tôi đọc sách hoặc học.
Tôi không muốn phí kể cả là một khoảng thời gian nhỏ nhất với việc làm những việc làm vô nghĩa, vậy tôi đọc truyện hoặc học bài.


“…… Hửm?”
“…Hmm”


Khi tôi định lấy một cuốn sách ra khỏi túi, tôi thấy một ông già ở phía trước.
Khi tôi lấy quyển sách trong cặp tôi ra, tôi thấy một ông già đứng trước mặt tôi.


Ông ấy trông như đang tìm chỗ ngồi.
Có vẻ như ông ấy đang tìm chỗ ngồi.


Nhưng không ai muốn nhường chỗ ngồi của mình, mặc dù họ thấy ông già khom lưng và trông có vẻ lo lắng.
Nhưng không ai lại muốn nhường chỗ của mình, kể cả khi họ thấy ông già cúi xuống eo và cảm thấy lo lắng.


Bình thường, tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Bình thường, tôi sẽ mặc kệ ông ấy.


Nhưng vào ngày đặc biệt này, tôi đứng dậy nhường chỗ ngồi cho ông.
Nhưng vào ngày hôm nay, tôi đứng dậy để nhường chỗ cho ông ấy.


Lý do rất đơn giản, tôi đã thấy một lá số tử vi trên chương trình tin tức buổi sáng nói rằng, [Nếu bạn tử tế với người khác, những điều tốt đẹp có thể đến với bạn].
Lý do cũng đơn giản, tôi đã thấy tử vi trên chương trình thời sự nói rằng: “Nếu bạn đối xử tốt với người khác, những điều tốt sẽ đến với bạn”


lý do là gì, thì việc làm điều gì đó cho những người đang cần luônđiều tốt.
Kể cả khi lý do là gì, việc làm việc gì đó cho những người cần sự giúp đỡmột điều tốt.


"Ồ, bạn có thể ngồi nếu bạn muốn."
“Ừm, ông có thể ngồi chỗ cháu nếu ông muốn.”


"Ồ, bạn không phiền chứ? Xin lỗi về điều đó."
“Cháu không phiền chứ? Xin lỗi điều đó.”


"Không, tôi chỉ thỉnh thoảng thích ngắm cảnh thôi."
“Không, cháu chỉ thi thoảng ngắm cảnh thôi.”


"Ồ, anhmột chàng trai trẻ rất ấn tượng. Vâng, để tôi cảm ơn anh."
“Ồ, cháuchàng trai trẻ khá ấn tượng đấy. Để ông cảm ơn cháu.”


"Ồ, không, không, không. Vậy thì."
“Ôi không, không, không.”


Sau khi nhường chỗ, tôi thấy ông già lấy ví ra khỏi túi và tôi chạy đến toa xe tiếp theo.
Khi tôi rời khỏi chỗ, tôi thấy ông ấy lấy ví từ trong túi quần, và tôi chạy đến toa tàu tiếp theo.


Có lẽ ông ấy đang cố đưa cho tôi một ít tiền.
Ông ấy chắc đang cố cho tôi một ít tiền.


Tôi cảm thấy sợ hãi và lỗi khi phải xin tiền một người lạ già chỉ vì đã nhường chỗ cho tôi.
Tôi cảm thấy sợ hãi và hối lỗi nếu đòi người lạ già tiền khi nhường chỗ.


Tôi chuyển sang toa tàu bên cạnh để không khiến ông ấy cảm thấy khó chịu, thì đoàn tàu đột nhiên rung chuyển.
Tôi đến toa tàu tiếp theo để không làm ông ấy cảm thấy khó chịu, khi tàu rung lắc đột ngột.


“Ồ.”
“Whoa”


Sự rung chuyển quá mạnh đến nỗi tôi mất thăng bằng.
Sự rung lắc đó tệ đến nỗi tôi mất thăng bằng.


Tôi dựa vào người đàn ông phía trước mình thật mạnh, và tôi mất thăng bằng và ngã xuống cùng ông ấy.
Tôi dựa mình vào người đàn ông trước mặt tôi một cách hết sức có thể, và tôi mất thăng bằng và rơi cùng lúc với anh ta.


“Ối……a-anh ổn chứ?”
“Ouch, anh có ổn không?”


“Guh……cái quái gì thế.”
“… Cái quái gì vậy.”


“T-tôi xin lỗi, tôi mất thăng bằng……hửm?”
“X-xin lỗi, tôi mới mất thăng bằng…hmm?”


“À, k-không phải thế.”
“À, đây không phải là-”


Đồ đạc trong hành lý của người đàn ông đổ ra khỏi túi.
Đồ đạc của anh ta rơi ra khỏi chiếc balo.


Những thứ nằm rải rác khắp nơi là ảnh chụp.
Những gì vương vãi khắp nơi là những hình ảnh.


ảnh chụp thì.
những hình ảnh đó là…


“Nhìn trộm…ảnh chụp?”
“Ảnh …chụp trộm?”


“Chết tiệt!”
“C-chết tiệt!”


một số bức ảnh chụp váy và đùi phụ nữ.
vài tấm ảnh váy và đùi của phụ nữ.


Người đàn ông nhặt những bức ảnh lên như thể để che chắn bản thân khỏi những cái nhìn chằm chằm của những người xung quanh và tôi, những người đang sửng sốt khi nhìn thấy anh ta.
Người đàn ông nhặt những hình ảnh đó như để che chắn anh ta khỏi những ánh nhìn xung quanh, những người ngạc nhiên trong tầm mắt anh ta.


Người đàn ông bò quanh khu vực, cố gắng thu thập những bức ảnh.
Anh ta bò quanh khu vực đó, cố gắng thu hồi lại những bức ảnh đó.


Khi đã thu thập xong những bức ảnh, anh ta đi đến chỗ một nữ sinh trung học đang đứng gần đó.
Khi anh ta thu hồi xong đống ảnh đó, anh ta đến chỗ một nữ học sinh cao trung đứng gần đó.


“N-nếu chuyện này xảy ra, thì kệ xác!”
“Nếu thứ này xảy ra, mặc kệ nó!”


“Kyaa!”
“Kyaa!”


“Em dễ thương quá, để anh chạm vào em nhé!”
“Em thật dễ thương, để anh chạm vào em!”


Tiếng hét của cô gái và giọng nói tục tĩu của người đàn ông vang vọng trong toa xe.
Tiếng hét của cô ấy và giọng nói bẩn thỉu của anh ta vang vọng trong tàu.


Người đàn ông thả túi xuống và với tay về phía cô gái trung học, lao vào cô giữa đám đông.
Người đàn ông đó bỏ túi xuống và tiếp cận để nữ sinh cao trung, tiến tới cô ta ở nơi công cộng.


rồi lại tiếp tục.
sau đó lần nữa.


Tàu rung lắc dữ dội hơn trước.
Con tàu lắc còn dữ dội hơn trước.


"Whoa."
“Whoa.”


Tôi mất thăng bằng và ngã về phía người đàn ông đó lần nữa.
Tôi lại mất thăng bằng và ngã nhào vào người đàn ông đó.


tôi ngã xuống cùng anh ta, chạy vào đám đông trên chuyến tàu đông đúc.
Khi tôi ngã vào anh ta, chạy tới đám đông trong con tàu đông nghịt.


Tôi đẩy người đàn ông xuống và anh ta hoàn toàn nằm dài ra.
Tôi đẩy anh ta xuống và anh ta bị dãn ra.


"Ối…."
“Ouuch…”


Đó là một lực không thể cưỡng lại, nhưng tôi đã đánh người đàn ông bất tỉnh, và khi tôi bối rối không biết phải làm gì, đoàn tàu từ từ chậm lại.
Lực đẩy thật sự rất mạnh và không thể chống cự, nhưng tôi đánh gục anh ta bất tỉnh, và tôi đang bối rối không biết phải làm gì, con tàu đột nhiên chậm lại.


Và ngay khi chúng tôi đến sân ga, nhân viên nhà ga đã lội qua đám đông để thay thế những hành khách đang bỏ chạy vì sợ hãi khi nghe thấy tiếng hét của cô gái.
Khi chúng tôi đến sân ga sau, những nhân viên ở sân ga lội qua đám đông để thay cho những hành khách sợ hãi vì đã chạy khỏi tiếng hét của cô ấy.


"Xin hãy lùi lại. Chúng tôi có báo cáo về một kẻ biến thái trên tàu."
“Vui lòng đứng ra sau. Chúng tôi đã nhận được thông báo của kẻ biến thái trên tàu.”


"Ôi, chết tiệt."
“Ôi, cái đ*t.”


Tôi muốn giải thích tình hìnhxác nhận sự an toàn của người đàn ông có lẽ là kẻ biến thái mà tôi đã đẩy xuống trước đó.
Tôi muốn giải thích tình huống nàymuốn xác nhận sự an toàn của người đàn ông này – chắc là kẻ biến thái mà tôi đẩy xuống từ khi nãy.


Nhưng hôm nay là lễ khai giảng.
Nhưng hôm nay là ngày lễ khai giảng.


Cảnh sát sẽ nghĩ tôi là một kẻ phạm pháp vì đã gây rắc rối vào ngày đầu tiên đi học trung học và bỏ lỡ buổi lễ khai giảng.
Phía cảnh sát sẽ nghĩ tôi là kẻ gây rối vì đã gặp rắc rối vào ngày đầu tiên của trường và bỏ lỡ mất ngày khai giảng.


Tôi biết điều đó là sai, nhưng tôi đã rời khỏi nơi đó cùng với đám đông.
Tôi biết tôi đã sai, nhưng tôi rời nơi này với đám đông.


Vâng, tàu đang đông nghẹt người, và tôi nghĩ rằng sẽ không ai nhận ra tôi trong đám đông hỗn loạn của hành khách.
Chà, tôi cho rằng tàu đang chật kín với người, và tôi cho rằng không ai có thể nhận ra tôi trong đám đông hỗn loạn.


Sau khi đi qua cổng soát vé đông đúc, tôi rời ga sớm một chút và đi đến trường.
Sau khi qua cổng soát vé có phần đông đúc, tôi rời nhà ga sớm đến trường.


"Nghĩ lại thì, tôi tự hỏi liệu cô gái đó có ổn không."
“Nghĩ lại thì, mình chắc là cô ấy vẫn đúng.”


Khi nhìn thấy ngôi trường, tôi đột nhiên tự hỏi điều đó.
Khi tôi nhìn thấy trường, tôi tự dưng có suy nghĩ đó.


Tôi nhìn những học sinh cuối cấp đang đến trường với vẻ mặt thờ ơ và những học sinh mới đang đến trường với vẻ mặt lo lắng giống như tôi, và bằng cách nào đó tôi lại nghĩ đến gái suýt bị tấn công trên tàu.
Tôi đang nhìn tới những tiền bối đang đi tới trường với vẻ mặt thờ ơ và những học sinh mới đang tới trường với vẻ mặt căng thẳng giống tôi, và bằng cách nào đó thì tôi lại nghĩ đến người con gái suýt bị cưỡng hiếp trên tàu.


Tôi tự hỏi liệu cô ấy cũng thể là học sinh của trường này không.
Tôi tò mò liệu cô ấy phải là học sinh của trường này hay không.


Đó là một sự việc xảy ra bất chợt, và tôi không nhớ cô ấy trông như thế nào, nhưng tôi nghĩ cô ấy đang mặc đồng phục của trường chúng tôi.
Đó là một điều thật sự ngẫu hứng, và tôi không nhớ cô ấy nhìn như nào, nhưng hình như cô ấy đang mặc đồng phục trường này thì phải


Vâng, đồng phục của trường này giống với đồng phục của các trường khác trong khu phố, nên tôi có thể đã nhầm.
Chà, đồng phục của trường này khá giống với những chiếc áo blazer của những trường khác trong khu vực, nên có thể tôi bị nhầm lẫn.


"Tôi tự hỏi liệu mình có nên ở lại đó không."
“Mình có nên ở lại đó không nhỉ?”


Đùa thôi.
Đùa thôi


Tôi tự nghĩ, nhưng tôi không đủ can đảm để quay lại.
Tôi nghĩ lại về nó nhưng tôi không có đủ bản lĩnh để quay lại


Tôi đi theo dòng người vào khuôn viên trường và làm theo chỉ dẫn của giáo viên, người hét qua loa phóng thanh ở giữa sân trường rằng, [Các em học sinh mới, hãy đến phòng tập thể dục.]
Tôi đi theo dòng người đến sân trường và đi theo sự chỉ dẫn của giáo viên, người đã hét qua chiếc loa giữa sân trường nói rằng “Những học sinh mới vui lòng đi đến phòng thể chất.”


Tôi hơi xa quê hương nên không giấu được sự lo lắng và đi đến phòng tập thể dục với cổ áo thẳng.
Tôi khá xa quê, nên tôi không thể che giấu sự căng thẳng và đi đến phòng thể chất với cổ áo thẳng.


"Chào tất cả các em học sinh mới."
“Xin chào những em học sinh mới.”


cứ thế.
tiếp đó.


Tôi đang nghe hiệu trưởng nhà trường chào hỏi trang trọng ở phía sau những hàng học sinh xếp hàng theo chỉ dẫn của giáo viên, người hiện đang ở trong phòng tập thể dục.
Tôi đang nghe theo lời chào trang trọng của hiệu trưởng ở phía sau các học sinh đang xếp hàng dưới sự chỉ đạo của giáo viên, người lúc này đang ở trong phòng thể chất.


Những cậu bé và cô bé ở phía trước và phía sau tôi, bên trái và bên phải tôi, đang thì thầm với nhau.
Những học sinh năm và nữ đứng trước, sau, trái, phải tôi đang thì thầm với nhau.


Họ có lẽ là bạn bè địa phương.
Chắc họ là bạn thân của nhau.


Tôi tự hỏi liệu mìnhthể kết bạn với bất kỳ ai trong số họ không.
Tôi tò mò rằng liệu tôilàm bạn được với ai không


Trong lúc tôi đang choáng váng, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của những cô gái ngồi hàng ghế bên cạnh.
Khi mà tôi đang choáng váng, tôi lại nghe được cuộc nói chuyện của những bạn nữ cạnh tôi.


"Này, bạn có nghe không? Có một tên biến thái trên tàu sáng nay."
“Ê, cậu có nghe chưa? Đã có một kẻ biến thái trên tàu sáng nay đó.”


"Vâng, tôi có nghe. Tôi nghe nói rằng một cậu bé mặc đồng phục của chúng tôi đã bắt được hắn."
“Ừ, mình biết. Mình có nghe được có một nam sinh mặc đồng phục trường mình bắt được hắn ta.”


"Có tin đồn rằng anh ta đã vật lộn và đẩy hắn ngã. Thật tuyệt, hắn ta là đàn anh à? Tôi muốn gặp hắn ta."
“Những lời đồn có bảo rằng anh ấy chặn tên đó lại và đẩy hắn ta xuống. Thật là ngạc nhiên, anh ấy là tiền bối đúng không? Mình thật sự muốn gặp anh ấy.”


"Vâng. Hắn ta chắc chắn rất ngầu, phải không?"
“Ừ. Anh ấy chắc chắn rất ngầu, phải không?”


lẽ, chỉ có lẽ,tôi.
thể, chắc là có thể thôi, người đấytôi


Tên biến thái xuất hiện trên tàu sáng nay có lẽ là anh chàng đó.
Kẻ biến thái mà đã xuất hiện trên tàu sáng nay chắc là tên đó đó.


Thật khó để tưởng tượng rằng có nhiều tên biến thái như vậy ở gần đó vào cùng một ngày.
Thật khó để tưởng tượng rằng có rất nhiều kẻ biến thái trong xã hội ngày nay.


Và chắc chắn là tôi đã đánh bất tỉnh tên biến thái đó.
Và chắc chắn đó là tôi đã đánh gục tên biến thái đó.


Tôi chỉ mất thăng bằng, nhưng nói về việc vật lộn, tôi đã vật lộn với hắn ta.
Tôi chỉ đơn giản là mất thăng bằng, nhưng tôi đã ngăn chặn hắn.


……Đó có phải là điều họ đang nói đến không?
… Đó là những gì mà họ đang nói à?


“Được rồi, tất cả các học sinh mới, hãy tìm tên của mình trên bảng thông báo ở phía sau và quay lại lớp học tương ứng. Nếu các em không biết mình được phân công ở đâu, hãy đến gặp giáo viên gần nhất.”
“Chà, những học sinh mới, mong các em tìm tên mình trên bản tin của trường ở phía sau và trở về lớp của mình. Nếu các em không biết lớp mình ở đâu, vui lòng tìm đến giáo viên gần nhất.”


Lễ khai giảng diễn ra suôn sẻ.
Lễ khai giảng đã diễn ra suôn sẻ.


Sau đó, bắt đầu từ hàng ghế ngoài cùng bên trái, các học sinh mới rời khỏi phòng tập thể dục theo thứ tự.
Sau đó, bắt đầu từ hàng bên trái ngoài cùng, những học sinh rời phòng thể chất theo thứ tự.


Ngay sau đó, hàng của tôi đã được giải tán, và tôi tìm tên mình trên bảng thông báo phía sau và thấy nó trong số những sinh viên năm nhất.
Không lâu sau, hàng tôi rời đi, và tôi tìm tên tôi trên bảng tin sau tôi và tìm thấy qua những học sinh năm nhất.


"Ờ... ừm?"
“Chà…hmm?”


Tôi đi giày lối vào phòng tập thể dụcbước ra ngoài, và từ xa, tôi có thể thấy một cô gái đứng một mình giữa sân của phòng tập thể dục.
Tôi để giày tôi trước lối vào của vòng thể chấtđi ra ngoài, và từ một khoảng cách, tôi có thể thấy nữ sinh đứng một mình ở giữa phòng thể chất.


Những người còn lại trong đám đông cũng bị mê hoặc bởi cảnh tượng một nữ sinh đứng một mình giữa hư không.
Phần còn lại của đám đông bị mê hoặc của nữ sinh cô đơn đứng một mình giữa phòng.


"Đó là ai vậy?"
“Ai đó?”


"Nhưng cô ấy không thực sự xinh đẹp sao?"
“Cô ấy thật xinh đẹp, phải không?”


"Cô ấy có đôi chân dài! Năm thứ hai? Năm thứ ba? Nhìn từ xa, cô ấy trông thực sự dễ thương."
“Cô ấy có đôi chân dài! Năm hai? Năm ba? Từ khoảng cách này, cô ấy nhìn thật dễ thương.”


Cô ấy có lẽ cách chúng tôi hơn 10 mét, vì vậy tôi không thể nhìnkhuôn mặt cô ấy, nhưng ngay cả từ xa cô ấy vẫn trông rất đẹp.
Cô ấy cách tôi khoảng 10m, do đó tôi không thể thấymặt cô ấy, nhưng kể từ khoảng cách này cô ấy vẫn thật xinh đẹp.


Tôi nhìn cô ấy giống như những người khác khi tôi đi theo dòng người trong đám đông.
Tôi nhìn cô ấy như cách những người khác nhìn cô ấy khi tôi đi theo dòng người trong đám đông.


Sau đó, sau khi bị ai đó đẩy từ phía sau và gần như mất thăng bằng, tôi lại nhìn vào sân, nhưng cô ấy không còn ở đó nữa.
Sau khi tôi bị đẩy từ ai đó đằng sau tôi và suýt nữa mất thăng bằng, tôi nhìn lại ở sân thể chất, nhưng cô ấy đã không ở đó.