Untitled diff

Created Diff never expires
691 removals
Words removed3434
Total words5703
Words removed (%)60.21
116 lines
713 additions
Words added3213
Total words5482
Words added (%)58.61
137 lines
gái trẻ không biết mình đã ở đó bao lâu, nhưng cô thấy mình đang sống trong một nhà thờ cũ như thể đó là điều tự nhiên. Bên ngoài, cô luyện ở quảng trường; cổng của nó là một cổng uy nghi nối với một bức tường vững chắc, và trật tự công cộng được duy trì bởi một đơn vị đồn trú quân đội có vũ trang địa phương.
không biết mình đã ở đó bao lâu, nhưng việc sống trong một nhà thờ cũ dường như đã trở thành điều hiển nhiên. Bên ngoài, cô đang luyện kiếm ở quảng trường; cánh cổng nhà thờ thật trang nghiêm, nối liền với một bức tường kiên cố, còn trật tự công cộng thì được duy trì bởi một đội quân địa phương có vũ trang.
Tình hình hiện tại của thế giới đã được nhồi nhét vào cô thông qua “giáo dục”; tuy nhiên,không học được bất cứ điều gì thực tế. Có lẽ tất cả đều có ích, nhưng cô không thể nhớ bất kỳ kiến ​​thức địa lý nào cô đã được dạy.
Tình hình hiện tại của thế giới đã được nhồi nhét vào đầu cô thông qua " Giáo dục ". Tuy vậy,chẳng học được điều gì về thực tế cả. Có lẽ những kiến thức đó cũng có ích phần nào, nhưng cô chẳng thể nhớ nổi chút gì về địa lý mình từng học.
Tuy nhiên, cô có thể cảm nhận được những vùng đất xa xôi khi ngước mắt lên bầu trời rực lửa; chỉ khi nhìn chằm chằm vào mặt trời đỏ rực, cô mới có thể cảm nhận được sự bao la của tạo hóa. Như vậy, cô đã phát triển tình yêu với cảnh tượng bầu trời không mây. Cô hiểu mặt trời và độ cao mà nó vươn tới, và nó đã trở thành mối liên hệ chính của cô với thế giới bên ngoài. Cô luôn thích sự ấm áp của những tia nắngtrên hết, mái tóc của cô và mặt trời có chung một màu sắc.
Tuy nhiên, cô lại có thể cảm nhận được những miền đất xa xăm mỗi khi ngước mắt nhìn lên mặt trời rực lửa trên bầu trời; chỉ khi ngắm nhìn vầng thái dương đỏ rực ấy, cô mới cảm nhận được sự bao la của tạo hóa. Từ đó, cô dần yêu thích bầu trời không gợn mây này. Cô hiểu mặt trời và độ cao mà nó vươn tới – và nó đã trở thành sợi dây kết nối duy nhất của cô với thế giới bên ngoài. Cô luôn yêu ánh nắng ấm áp của nó,hơn hết, tóc của cô và mặt trời có chung một màu sắc.
Với tình yêu dành cho mặt trời, sự chán ghét bầu trời xám xịt là điều tự nhiên. Tiếng mưa khiến cô cảm thấy như thể sự tồn tại của mình đang bị xóa bỏ. Những tia nắng yêu dấu trước đây sưởi ấm cô đã bị chặn lại bởi bóng tối của những đám mây mưa, và mặc dù chắc chắn rằng cô sẽ không thích bất kỳ ngày mưa lớn nào, nhưng phần tồi tệ nhất là đêm sau đó.
Vì yêu mặt trời, nên việc ghét trời âm u cũng là điều dễ hiểu. Tiếng mưa khiến cô cảm thấy như thể sự tồn tại của mình đang bị xóa nhòa. Những tia nắng từng sưởi ấm cô giờ bị mây mù che khuất, và vốn dĩ cô chẳng ưa nổi những ngày mưa lớn, nhưng điều tồi tệ hơn đó là khi màn đêm buông xuống.
“Số 8, số 13! Bước lên!”
"Số 8, số 13! Bước lên trước!"
"Đúng."
"Vâng."
"Đúng."
"Vâng."
Theo hiệu lệnh của giáo viên, hai người đứng dậy với thanh kiếm gỗ nắm chặt trong tay.
Theo hiệu lệnh của giáo quan, cả hai cầm chặt thanh kiếm gỗ trong tay rồi bước ra đứng đối mặt nhau.
"Bắt đầu."
"Bắt đầu."
Khi có tín hiệu vô cảm, cả hai đồng thời bắt đầu luyện tập các thế chiến đấu của mình. Những đứa trẻ trong nhà thờ không được đặt tên; chúng tự chọn bạn đồng hành và các giáo viên sẽ chỉ định số cho chúng. Các giáo viên, để vinh danh Đức vua, sẽ đặt tên cho những đứa trẻ khi chúng đến tuổi trưởng thành. Có lần chúng hỏi về khả năng tự đặt tên cho mình, và nhận được phản ứng giận dữ đến mức không nhắc lại vấn đề này nữa. Tên ý nghĩa rất lớn, và với sự giúp đỡ của giáo lý nhà thờ, chúng nhanh chóng hiểu được tầm quan trọng của chúng.
Theo hiệu lệnh vô cảm, cả hai bắt đầu thủ thế. Những đứa trẻ trong nhà thờ không tên; chúng chọn bạn tập, và giáo quan thì gán cho mỗi người một con số. Vì danh dự của Bệ Hạ, các giáo quan sẽ đặt tên cho bọn trẻ khi chúng đủ tuổi trưởng thành. Có lần chúng từng hỏi liệu mình có thể tự đặt tên hay không, và câu trả lời là một cơn thịnh nộ dữ dội đến mức chẳng ai dám nhắc lại lần nữa. Tên gọi mang một ý nghĩa thiêng liêng, và nhờ giáo lý trong nhà thờ, chúng sớm hiểu được tầm quan trọng đó.
Kết quả phản ánh một tá trận đấu trước đó của cô, một cơn ngất xỉu nhẹ sẽ được theo sau bởi cô gái vung hết sức mình. Cô vung liên tục, mỗi lần đều chạm vào, và sượt qua đầu của cô gái trẻ số 8. Trong thời gian đó, chàng trai trẻ đá cô với lực rất mạnh và đánh ngã cô. Sau đó, thanh kiếm của anh ta nhanh chóng đâm vào cổ họng cô và theo sau là lệnh dừng lại.
Kết quả trận đấu diễn ra đúng như hàng chục trận trước: cô gái tung ra một cú nghi binh nhẹ rồi vung kiếm thật mạnh. Cô liên tục tấn công, nhiều lần trúng đích và sượt qua đầu cậu số 8. Ngay lúc đó, cậu dùng lực đá cô ngã xuống rồi lập tức chĩa mũi kiếm vào cổ cô. Lệnh dừng vang lên ngay sau đó.
“Số 8, làm tốt lắm.”
"Số 8, làm tốt lắm."
"Cảm ơn."
"Cảm ơn."
“Nhưng đối với số 13 ở đây, anh lại vô vọng lần nữa. Trí nhớ của anh không tốt, và chuyển động của anh thì chậm chạp. Tôi nói với anh điều này vì lợi ích của chính anh. Thật là một sự thất bại.”
"Còn số 13, lại vô vọng thêm lần nữa. Trí nhớ của ngươi tệ hại, động tác thì chậm chạp. Ta nói vậy là vì muốn tốt cho ngươi. Thật là một kẻ thất bại."
“Xin lỗi.”
"Xin lỗi."
“Ngươi quên rằng lý do duy nhất ngươi còn sống lòng tốt của ta sao? Theo mọi phương diện, nói rằng đã quá muộn để ngươi dọn dẹp hành động của mình cũng không có gì lạ.”
"Ngươi quên rồi sao? Ngươi sống được đến giờnhờ lòng tốt của ta. Thực tế mà nói, đã quá muộn để ngươi cải tà quy chính."
"Tôi hiểu."
"Em hiểu rồi."
Các giáo viên mặc áo choàng trắng khi dạy trẻ em, những đứa trẻ sẽ học và rèn luyện trong nhà thờ. Những đứa trẻ có lối sống khắc nghiệt, và đã có một số lượng học sinh không may gặp phải tai nạn nghiêm trọng. Cô gái ghét giáo viên của mình, nhưng vì ông dạy rất nhiều học sinh, nên chỉ cần nhận ra khuôn mặt của cô cũng là một điều khó khăn. Với ông, tất cả chúng đều trông giống nhau, và điều này càng tăng thêm bởi thực tếông không có lý do gì, cũng không có ý định tìm hiểu về học sinh của mình. Sâu thẳm bên trong ông, có một người đàn ông tốt, nhưng học sinh của ông không bao giờ phát hiện ra. Ông cần dạy chúng bằng nắm đấm, cú đá và những lời nói khắc nghiệt nên không có lợi ích gì trong việc gắn bó chặt chẽ. Phần nhàm chán nhất trong tất cả là lời khen ngợi hàng ngày của giáo viên vì chúng luôn lặp lại những từ giống nhau vào cuối bài học hoặc buổi đào tạo.
Các giáo quan mặc áo choàng trắng khi dạy bọn trẻ những người mà được rèn luyện trong khuôn khổ nghiêm khắc của nhà thờ. Cuộc sống của bọn trẻ thật khắc nghiệt, và đã có không ít đứa trẻ gặp tai nạn nghiêm trọng. Cô gái căm ghét giáo quan của mình, nhưng vì ông ta dạy quá nhiều học trò, nên đến cả việc nhớ mặt cô cũng là chuyện khó khăn. Với ông ta, tất cả bọn trẻ đều giống nhau – nhấtkhi ông chẳng có lý do hay ý định gì để tìm hiểu chúng. Ẩn sâu trong ông ta là một con người tốt bụng, nhưng học trò thì chẳng bao giờ biết đến điều đó. Vì phải dạy bằng những nắm đấm, cú đá và những lời cay độc, nên ông không thể có sự gắn bó tình cảm nào với chúng. Phần nhàm chán nhất chính là những lời ca tụng lặp đi lặp lại hằng ngày sau giờ học hoặc luyện tập:
“Chúng tôi xin gửi lời tôn vinh cao quý nhất và lòng biết ơn chân thành nhất tới Đức vua Befnam vĩ đại!”
"Chúng ta gửi lời tôn kính cao nhất và lòng biết ơn chân thành nhất tới Bệ Hạ Befnam vĩ đại!"
“Chúng tôi thề trung thành vô điều kiện với tổ quốc!”
"Chúng ta thề trung thành tuyệt đối với đế quốc!"
“Nguyện ngọn cờ Mặt trời không bao giờ bị vấy bẩn!”
"Nguyện cho lá cờ mặt trời sẽ không bao giờ bị vấy bẩn!"
“Giết chết những kẻ chống đối Đế chế Horshiedo! Vì mục đích đó, chúng ta là thanh kiếm và tấm khiên của nó!”
"Giết hết những kẻ dám chống lại Đế quốc Horshiedo! Vì lý tưởng đó, chúng ta là thanh kiếm và tấm khiên của ngài!"
Bọn họ rốt cuộc nên biết ơn vì điều gì? Tại sao bọn họ phải thề trung thành? Cô gái không nhớ ra được một điều gì có thể khiến bọn họ phải cống hiến cả cuộc đời mình cho mục đích đó. Hầu hết mọi người đều không có lý do hay ý chí để trở thành thanh kiếm, và việc hy sinh làm lá chắn còn không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì cô gái không nghĩ ra được lời giải thích thỏa đáng nào, cô thành thật hỏi giáo viên của mình.
Họ phải biết ơn điều gì chứ? Vì sao phải thề trung thành với đế quốc? Cô gái chẳng thể nghĩ ra điều gì khiến mình phải dâng cả cuộc đời cho lý tưởng đó. Hầu hết mọi người đều không có lý do hay mong muốn trở thành "thanh kiếm", và chuyện phải hi sinh làm "tấm khiên" thì lại càng khó chấp nhận hơn. Không thể tự lý giải, cô thành thật hỏi giáo quan của mình.
“Bệ hạ Befnam, người thừa kế dòng máu của người cha lập quốc của chúng ta, Hoàng đế Bergis, là người được kính trọng nhất trong thời đại của chúng ta. Chính nhờ Bệ hạ mà chúng ta có thể tồn tại trong hòa bình và yên tĩnh; do đó, chúng ta phải thề trung thành bất diệt với Bệ hạ. Chúng ta nợ Bệ hạ một món nợ lớn, mà chúng ta phải cố gắng trả bằng tất cả sức mạnh của mình.”
"Bệ Hạ Befnam, người thừa hưởng huyết thống của người cha lập quốc Hoàng đế Bergis, là người đáng kính nhất thời đại chúng ta. Nhờ có Bệ Hạ mà chúng ta mới có thể sống trong hòa bình và yên ổn. Vì vậy, chúng ta phải thề trung thành bất diệt với ngài. Chúng ta mang một món ân huệ to lớn với Bệ Hạ, và phải cố gắng hết mình để trả ơn ngài."
Nếu cô tiếp tục cuộc sống như vậy,gái chắc chắn rằng sẽ không tìm thấy hạnh phúc. Rốt cuộc, cô hoàn toàn không biết anh ta đang nói về điều gì.
Nếu cuộc sống cứ tiếp tục như thế,chắc chắn rằng bản thân sẽ không bao giờ tìm thấy hạnh phúc. Rốt cuộc, cô vẫn hoàn toàn không biết ông ta đang nói về điều gì.
“Nghe cho kỹ, số 13. Việc chất vấn Đức vua, và do đó là Đế chế vĩ đại của chúng ta, luôn là hành vi không thể chấp nhận được. Ngươi, hỡi kẻ hỗn láo, phải tôn trọng Đức vua Befnam như thể ngươi tôn trọng cha mình, và Horshiedo, quê hương của chúng ta, như thể ngươi tôn trọng mẹ mình. Ngươi không bao giờ được quên điều này; hãy khắc ghi nó vào cái đầu rỗng tuếch của ngươi nếu ngươi phải làm thế!”
"Hãy lắng nghe kỹ, số 13. Việc nghi ngờ Bệ Hạ, tức là nghi ngờ Đế quốc vĩ đại của chúng ta, là hành vi không thể chấp nhận. Ngươi, hỡi kẻ hỗn xược, phải kính trọng Bệ Hạ Befnam như thể ngươi tôn trọng cha mình, và Horshiedo, quê hương của chúng ta, như thể ngươi tôn trọng mẹ mình. Điều này ngươi tuyệt đối không được quên. Hãy khắc sâu chúng vào cái đầu rỗng của ngươi đi!"
Vẫn không hiểu ý nghĩa của nó, cô gật đầu trước cơn giận dữ của anh. Đột nhiên, cô hỏi liệu có ổn không khi gọi Đức vua là 'bố'. Một người cha phải có gia đình, và nếu cô thực sự là gia đình đó, thì việc gọi ông là 'bố' là điều hiển nhiên phải làm. Nói xong, khuôn mặt của giáo viên đỏ bừng,anh ta nổi cơn thịnh nộ, hét lên khi đánh cô.
Dù vẫn không hiểu, cô vẫn gật đầu ngoan ngoãn trước cơn thịnh nộ của ông ta. Đột nhiên, cô hỏi rằng liệu mình có thể gọi Bệ Hạ là "cha" được không. Một người cha thì phải có gia đình, và nếu cô thực sự là gia đình đó, thì việc gọi ông là 'cha' là điều hiển nhiên phải làm. Tuy nhiên, mặt giáo quan bừng đỏ vì giận dữông ta lập tức nổi trận lôi đình, vừa la hét vừa đánh cô.
“Báng bổ!”
"Báng bổ!"
Anh ta lớn tiếng, liên tục đá cô gái bất lực đang co rúm người trên sàn. Từ ngày đó trở đi, cô đã nuôi dưỡng một nỗi oán hận sâu sắc đối với “Bệ hạ”. Trong đôi mắt mới của cô, tất cả những điều xấu xa đều đến từ “Bệ hạ”. Cô không thể hiểu được nhu cầu phải tôn trọng anh ta như một người cha.
Ông ta vừa gào lên, vừa đá liên tục vào cô gái đang cuộn tròn trên sàn. Kể từ ngày đó, cô mang trong lòng mối hận sâu sắc với "Bệ Hạ". Trong mắt cô lúc này, mọi điều xấu xa đều bắt nguồn từ ngài. Cô không thể hiểu nổi lý do gì khiến mình phải tôn kính ông ta như một người cha.
Sau khi suy nghĩ nhiều, cô phát hiện ra mình cũng không thể hiểu được những người phản đối biểu ngữ của Mặt trời. Biểu ngữ thậm chí còn không giống mặt trời. So với thứ thật, nó quá nhỏ và đầy rẫy những thiết kế phù phiếm. Nó hoàn toàn là đồ giả, không giống mặt trời chút nào.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, cô cũng không thể hiểu nổi những kẻ chống lại ngọn cờ mặt trời. Lá cờ ấy đâu có giống một mặt trời thật sự. So với mặt trời thật, nó quá nhỏ, lại còn bị phủ đầy họa tiết phù phiếm. Nó hoàn toàn là một sản phẩm giả mạo – chẳng hề giống mặt trời chút nào.
Nhìn vào đó, cô nghĩ: So với tôi, lá cờ của anh là một sự thất bại.
Khi nhìn nó, cô nghĩ: So với ta, cờ của các ngươi thật là một thất bại.
Khi cô chia sẻ ý kiến ​​của mình với chàng trai số 8, anh ấy đã khuyên, "Em sẽ lại làm anh ấy tức giận thôi, nên tốt nhất là nên im lặng."
Khi cô chia sẻ ý nghĩ đó với cậu bé số 8, cậu khuyên: "Cậu mà nói vậy, chỉ khiến ông ấy giận thêm thôi, tốt nhất là đừng nói ra."
Mặc dù số 8 là một người tóc đỏ, nhưng có vẻ như anh ta nghĩ khá khác cô. Cô thậm chí còn hỏi anh ta rằng anh tathực sự nhìn thấy mặt trời trên biểu ngữ đó không.
Mặc dù cậu số 8 cũng có mái tóc đỏ như cô, nhưng cách nghĩ của cậu hoàn toàn khác. Cô từng hỏi cậuthật sự nhìn thấy mặt trời trong lá cờ đó không.
“Vâng, và thực ra nó khá tốt; hãy xem những đường viền đó cho thấy các tia sáng như thế nào. Nó thực sự nắm bắt được bản chất của mặt trời, đúng không,” là những gì anh ấy trả lời.
"Có chứ, thật sự rất đẹp mà; cậu thấy những nét viền đó không, trông như tia nắng vậy. Nó thể hiện rất rõ bản chất của mặt trời mà," cậu đáp.
Tôi đoán là mỗi người có sở thích riêng. Cô nghĩ.
Mình đoán là mỗi người có một sở thích riêng - Cô nghĩ.
Những ngày tháng đơn điệu của bà trong nhà thờ vẫn tiếp diễn. Đối với những đứa trẻ cùng độ tuổi, “giáo dục” và “huấn luyện” vẫn tiếp diễn ngày này qua ngày khác; vào những ngày nắng, ngày mưa, ngày tuyết rơi; vào buổi sáng, buổi chiều và buổi tối; lặp đi lặp lại không ngừng. Đối với việc đọc và viết, việc nhồi nhét những từ khó vào đầu chúng để ghi nhớ là điều hiển nhiên. Chúng cũng học cách chào, cách xử với cấp trên cũng như cách sử dụng ngôn ngữ tôn trọng. Các giáo viên trở thành những sĩ quan cấp trên đưa ra hình phạt thể xác như một sự hướng dẫn đầy phước lành cho những người phạm lỗi.
Những ngày đơn điệu trong nhà thờ cứ thế tiếp diễn. Với lũ trẻ cùng trang lứa, cái gọi là "giáo dục" và "huấn luyện" diễn ra ngày này qua ngày khác; dù trời nắng, trời mưa hay có tuyết rơi; sáng, trưa, chiều tối; cứ thế lặp đi lặp lại không dứt. Việc học đọc, viết là điều hiển nhiên, nhưng những từ ngữ quá khó hiểu cũng bị nhồi nhét vào đầu bọn trẻ để học thuộc lòng. Chúng còn được dạy cách chào, cách hành xử trước cấp trên, và cả cách dùng ngôn ngữ trang trọng. Các giáo quan trở thành những sĩ quan cấp cao, những người áp dụng hình phạt thân thể như một sự hướng dẫn đầy phước lành cho những người phạm lỗi.
Từ đầu đến cuối, họ được dạy các chiến thuật chiến đấu chuẩn hóa nhằm mục đích tiêu diệt những kẻ ngốc muốn chống lại Đế chế của Bệ hạ.
Từ đầu đến cuối, bọn trẻ được dạy những chiến thuật chiến đấu tiêu chuẩn nhằm tiêu diệt lũ ngu ngốc dám chống lại Đế quốc của Bệ Hạ.
Họ đứng đó với mục đích gì? Cô gái sẽ hỏi và bị đánh vì điều đó.
"Chúng ta chiến đấu vì điều gì?" – cô gái từng hỏi, và ngay lập tức bị đánh vì câu hỏi ấy.
“Khi các ngươi đến tuổi trưởng thành, các ngươi sẽ gia nhập quân ngũ của Bệ hạ. Để đền đáp sự nuôi dạy của mình, các ngươi sẽ phải làm việc chăm chỉ. …. Ờ, không phải là ta mong đợi bất kỳ ai trong số các ngươi sẽ vượt qua được thử thách của mình.”
"Khi đến tuổi trưởng thành, các ngươi sẽ phục vụ cho Bệ Hạ. Để đền đáp công ơn nuôi dưỡng, các ngươi phải làm việc hết mình... Mà, ta cũng không mong đợi bất kỳ ai trong số các ngươi vượt qua được cuộc thử nghiệm này"
Tôi thực sự không muốn nhắc đến chuyện đó, nhưng giờ tôi phải đi đây, là điều cô muốn nói, mặc dù cuối cùng vẫn giữ lại. Một lần nữa cô ngồi trong phòng, nghĩ về việc sự phục tùng của mình thật kinh tởm. Trong những căn phòng không có dấu hiệu của ánh sáng, cô đã lặp đi lặp lại câu nói đó, "Tất cả vì lợi ích của Bệ hạ." Cô đã lặp đi lặp lại nó đến mức phát điên ngày này qua ngày khác. Giọng cô mệt mỏi và cổ họng cô khô khốc; tệ đến mức cô có thể chết. Ở nơi đau khổ tuần hoàn đó, cô gái đã căm ghét "Bệ hạ" đến chết. Cô bắt đầu nghĩ rằng cô thà giết người còn hơn tôn vinh ông ta nữa.
Tôi thực sự không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng bây giờ tôi phải rời khỏi đây – Đó là điều cô muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại. Một lần nữa, cô ngồi thẫn thờ trong căn phòng của mình, cảm thấy kinh tởm chính sự phục tùng của bản thân. Trong căn phòng tối tăm không ánh sáng, cô lặp đi lặp lại câu nói ấy: "Tất cả vì Bệ Hạ." Ngày này qua ngày khác, đến mức phát điên. Giọng cô khàn đặc, cổ họng khô rát, cảm giác như mình sắp chết. Trong cái vòng lặp khổ đau không dứt ấy, cô dần dần căm ghét "Bệ Hạ" đến tận xương tủy. Cô nghĩ, thà giết ông ta còn hơn là tôn thờ.
Trong những thời điểm khó khăn như vậy, niềm vui duy nhất của cô bé là giờ ăn, vì nụ cười dịu dàng của những đứa trẻ khác cũng đã phai nhạt. Cô bé, không cười, chia sẻ niềm vui của mình trong bữa ăn với những người khác. Tuy nhiên, một ngày mà từ đó trở đi, bữa ăn trở nên buồn tẻ.
Giữa những ngày tháng tối tăm đó, điều duy nhất mang lại chút niềm vui là giờ ăn. Dù những nụ cười hiền hòa của lũ trẻ cũng đã phai nhạt. Không còn tiếng cười, nhưng ít nhất cô vẫn có thể chia sẻ niềm vui khi được ăn cùng bọn trẻ. Tuy nhiên, đến một ngày nọ, cả bữa ăn cũng trở nên vô vị.
Bọn trẻ đều phải uống một thứ chất lỏng màu đen. Đó là một loại thuốc tăng cường sức khỏe, nhưng vẻ ngoài u ám của nó giống như nước bùn. Mặc dù những đứa trẻ khác ngoan ngoãn uống vào, nhưng không thể chịu đựng được. Không chỉ vẻ ngoài của nó rất kinh tởm, mà mùi của nó còn tệ hơn bất cứ thứ gì cô từng ngửi thấy trước đây. Nó có vị như gỉ sắt.
Bọn trẻ bị bắt uống một thứ chất lỏng đen ngòm. Đó là một loại thuốc dùng để cường hóa cơ thể – một loại thuốc với màu sắc đục ngầu chẳng khác gì nước bùn. những đứa trẻ khác ngoan ngoãn uống hết,gái không thể chịu nổi. Không chỉ ngoại hình ghê tởm, mùi của nó còn tệ hơn bất cứ thứ gì cô từng ngửi qua. Vị thì chẳng khác gì sắt gỉ.
Không chịu tiếp tục, lắc đầu, cô gái bị tát, và bị ép chất lỏng xuống cổ họng. Việc thở trở nên đau đớn, và cô đồng thời bị buồn nôn dữ dội.
Cô từ chối uống tiếp, lắc đầu dữ dội – và lập tức bị đánh, rồi bị ép phải nuốt hết thứ chất lỏng đó. Hô hấp trở nên khó khăn, kèm theo là cơn buồn nôn dữ dội.
“Còn quá sớm để từ chối. Nó đã được pha loãng đến nồng độ quy định chưa?”
"Thời gian khá nhanh để cơ thể phản ứng như vậy. Pha loãng đúng nồng độ chưa?"
“Đúng vậy, không có sai lầm gì cả. Những đứa trẻ khác đều ổn cả rồi.”
"Đã pha đúng liều lượng. Những đứa khác đều ổn cả."
“… Số lượng khác nhau tùy theo từng người, nên ngay cả khi chúng ta tính toán chính xác thì vẫn luôn có một số bất thường.”
"...Liều lượng còn tuỳ vào từng đứa, nên dù có tính toán chính xác thì cũng không thể tránh khỏi vài trường hợp bất thường."
“Tại sao cô ấy lại là người đặc biệt? Không phải là sẽ rất sốc nếu mất cô ấy… Bây giờ không lý do gì để giúp, vậy tại sao chúng ta không dọn dẹp luôn đi?”
"Tại sao lại là nó? Mà mất một đứa như vậy cũng chẳng đáng ngạc nhiên... Giờ không còn lý do gì để giúp nó nữa, dọn dẹp thôi chứ?"
“Chưa đâu. Chúng ta hãy điều trị cho cô ấy ngay bây giờ. Cô ấy có thể sẽ không sống sót cho đến khi thử nghiệm, nhưng điều này sẽ là một tài liệu tham khảo tốt cho 'Chiến dịch Bình minh' của chúng ta. Không lãng phí, không thiếu thốn.”
"Chưa được. Cứ điều trị tạm thời đi. Dù nó không sống sót được tới kỳ sát hạch, nhưng đây sẽ là một dữ liệu tham khảo tốt cho 'Chiến dịch Bình minh'. Không được lãng phí "
“Đã hiểu. Tách cô ấy ra và tiếp tục quan sát.”
"Rõ. Cách ly nó và tiếp tục theo dõi."
Cô gái đã đi trên ranh giới của sự sống và cái chết trong ba ngày, luôn luôn gần đến vực thẳm. Nhờ một phép màu nào đó, cô đã sống sót, và kể từ ngày đó, việc sử dụng thuốc đen không còn khiến cô nôn ra máu nữa.
Cô gái giằng co giữa sống và chết suốt ba ngày, tưởng như bất cứ lúc nào cũng chực rơi xuống vực thẳm. Bằng một phép màu nào đó, cô đã sống sót. Từ ngày đó trở đi, việc uống thứ thuốc đen kia không còn khiến cô nôn ra máu nữa.
Thật không may, cô không cảm nhận được bất kỳ lợi ích nào của nó. Thay vào đó, cô gái bị khiếm khuyết và được mệnh danh là "kẻ thất bại số một". Cô không còn có thể nhận ra khuôn mặt của mọi người mà không cần nỗ lực lớn. Ít nhất thì cậu bé số 8 đã giúp cô giảm bớt gánh nặng theo bất kỳ cách nào có thể.
Thật không may, cô chẳng cảm nhận được lợi ích nào từ nó. Thay vào đó, cơ thể cô bị tổn hại và cô bị gắn mác "kẻ thất bại số một". Giờ đây, để nhận diện gương mặt người khác, cô phải cực kỳ tập trung mới phân biệt được. Ít ra thì, cậu bé số 8 luôn cố gắng giúp cô hết sức có thể.
Cô không biết mình đã dành bao nhiêu năm trong nhà thờ tẻ nhạt đó. Trẻ em biến mất, và thay vào đó, những người mới đến tăng lên đều đặn. Ban đầu có hơn một trăm người, họ đã giảm đi một nửa, chỉ để được tăng cường bởi những khuôn mặt mới. Số lượng của họ thậm chí đã tăng lên đến 200 mà cô không nhận ra.
Cô không biết mình đã trong nhà thờ tẻ nhạt ấy bao nhiêu năm. Những đứa trẻ dần biến mất, thay vào đó là người mới. Ban đầu có hơn một trăm người, rồi giảm đi một nửa, nhưng sau đó lại có thêm nhiều gương mặt mới hơn. Lúc cô nhận ra thì số lượng đã tăng lên đến hai trăm người.
Những người mới đến đã có tên thay vì số, nhưng trong nhà thờ, họ bị cấm sử dụng chúng. Những người nổi loạn bị nhốt vào căn phòng mà cô gái ghét nhất,trong một thời gian, khi đến giờ đi ngủ, những tiếng khóc không ngừng vang vọng trong hành lang. Một âm thanh như vậy khiến cô gái rất đau buồn; tuy nhiên, cuối cùng, những người mới đến dần dần thích nghi. Tiếng khóc ban đêm dần dần chuyển thành tiếng cười kìm nén. Cô gái cũng tìm thấy một chút hạnh phúc. Những đứa trẻ mới biết nhiều điều về thế giới bên ngoài. Những câu chuyện của chúng luôn thú vị để lắng nghe, và cô gái đã làm việc hết sức mình để khắc ghi mọi chi tiết của chúng vào ký ức của mình.
Những đứa trẻ mới đến vốn đã có tên, nhưng trong nhà thờ, chúng bị cấm dùng. Những ai chống đối sẽ bị đưa vào căn phòng mà cô gái ghét nhất –suốt một thời gian dài, vào mỗi tối, hành lang vang vọng tiếng khóc không ngừng. Âm thanh đó khiến cô vô cùng đau lòng; nhưng rồi, lũ trẻ mới dần thích nghi. Tiếng khóc đêm chuyển thành tiếng cười rúc rích kìm nén. Cô gái cũng tìm thấy chút niềm vui. Những đứa trẻ mới biết rất nhiều điều về thế giới bên ngoài. Câu chuyện của chúng luôn thú vị, và cô cố hết sức để ghi nhớ từng chi tiết trong đầu.
Cậu bé số 123 là người giỏi nhất trong số họ; với kiến ​​thức sâu rộng của mình, những câu chuyện của cậu luôn những câu chuyện thú vị nhất. Khi các giáo viên không nhìn, cậu sẽ kể những câu chuyện tuyệt vời, thú vị. Qua những câu chuyện của mình,có thể hiểu rõ hơn về thế giới bên ngoài. không thể nhận ra khuôn mặt của cậu, nhưng cô có thể nói rằng cậu là một chàng trai trẻ khỏe mạnh với nụ cười như mặt trời.
Cậu bé số 123 là người kể chuyện hay nhất trong số đó; với vốn hiểu biết phong phú, cậu luôn kể những câu chuyện đầy mê hoặc. Khi các giáo quan không để ý, cậu sẽ kể cho cô những câu chuyện hấp dẫn đến lạ kỳ. Qua lời kể của cậu,dần hình dung được về thế giới bên ngoài. không nhìn rõ mặt cậu, cô vẫn nhận ra đó là một chàng trai khoẻ mạnh, với nụ cười rạng rỡ như mặt trời.
Số 123, chỉ trong nửa năm, đã héo mòn và chết. Cho đến tận phút cuối cùng, tất cả những gì anh ta có thể làm là rên rỉ trong đau đớn. Một lần nữa không thể nghe được một câu chuyện hay. Cô gái cảm thấy kiệt sức.
Chỉ sau nửa năm, số 123 đã lụi tàn rồi chết. Cho đến phút cuối, cậu chỉ còn biết rên rỉ trong đau đớn. Kể từ đó, chẳng còn ai kể cho cô những câu chuyện hay nữa. Cô thấy trống rỗng.
Số 150, người chuyển đến phòng cũ của số 123 là cô gái đã trở thành bạn thân của cô ấy. Với giọng nói run rẩy và khuôn mặt lúc nào cũng như sắp khóc, chính trong thời gian này,ấy đã cố gắng tươi tỉnh trở lại. Trước khi đi ngủ, số 150 sẽ đọc một cuốn sách tranh mà cô ấy đã lén mang vào.
Người chuyển đến phòng cũ của số 123 là cô bé số 150 – người sau này trở thành bạn thân nhất của cô. Với giọng nói run rẩy và gương mặt lúc nào cũng như sắp khóc, thế nhưng chính trong khoảng thời gian ấy, đã dần nở nụ cười. Mỗi đêm trước khi ngủ, số 150 sẽ lén đọc cho cô một quyển truyện tranh mà cô lén mang theo.
Cuốn sách cô mang theo có một con mèo có cái tên lạ: Noel. Câu chuyện xoay quanh việc nó rời khỏi nhà và đi khắp thế giới. Vì cô gái không nhận ra chữ viết trong đó, nên con mèo số 150 sẽ lẻn vào phòng cô để đọc cho cô nghe mỗi đêm. Cô chui vào futon của mình, và cả hai sẽ đọc cho đến khi quá mệt không thể đọc tiếp được nữa và ngủ thiếp đi.
Cuốn sách kể về một con mèo có cái tên lạ – Noel. Chuyện kể rằng, Noel rời khỏi nhà và chu du khắp thế giới. Vì không đọc được chữ trong sách, cô gái luôn háo hức đợi số 150 lẻn vào phòng mình mỗi tối để kể. Hai người chui vào chăn, đọc đến khi kiệt sức rồi ngủ thiếp đi.
Cuốn sách tranh thực sự thú vị, nhưng điều khiến cô bé tò mò nhất là mặc dù chỉ có một cuốn sách, nhưng câu chuyện lại thay đổi mỗi lần. Một ngày nọ, những người và động vật mà Noel gặp đã thay đổi, và địa điểm cũng vậy; một lần Noel thậm chí còn đánh bại được một con quỷ khủng khiếp. Từ những gì cô bé được phép chạm vào, cuốn sách dường như không đủ dày cho tất cả những điều đó.
Dù chỉ có một cuốn sách, câu chuyện mỗi lần lại khác nhau – điều này làm cô vô cùng thích thú. Có lúc Noel gặp những người và động vật khác nhau, có khi nơi chốn cũng thay đổi; thậm chí có một lần Noel đánh bại một con quỷ khủng khiếp. Cô từng cầm cuốn sách lên xem, nhưng nó không dày đến mức có thể chứa nhiều câu chuyện như vậy.
Dù là câu chuyện gì thì tất cả đều có một điểm chung. Dù thế nào đi nữa, luôn có một kết thúc có hậu. Cô gái luôn có thể lắng nghe một cách bình thản, dù sao thì những câu chuyện buồn cũng rất nhàm chán.
Dù là câu chuyện nào, điểm chung luôn là kết thúc có hậu. Nhờ vậy, cô luôn lắng nghe trong bình yên – bởi lẽ, những câu chuyện buồn thật mệt mỏi.
Điều hấp dẫn nhất là người bạn quạ của Noel bay về phía mặt trời trong một câu chuyện. Đúng lúc nó gần đến mặt trời, nó bị bao phủ trong ngọn lửa và bị nấu chín đến chết. Ngay sau khi chết trong ngọn lửa, con quạ đã trở thành một ngôi sao trên bầu trời. Trong thâm tâm, cô có chút ghen tị với con quạ vì mặc dù không còn cơ thể, nó vẫn có thể ở lại bên những tia nắng ấm áp của mặt trời. Cô chắc chắn rằng con quạ đã tìm thấy hạnh phúc. Với những lời đó, số 150 tạo ra một tiếng động khó hiểu. Dòng suy nghĩ đó không bình thường.
Chuyện khiến cô hứng thú nhất là khi con quạ bạn của Noel bay đến gần mặt trời. Khi nó gần như chạm đến mặt trời, nó bốc cháy và bị thiêu chết. Nhưng sau khi chết, con quạ biến thành một ngôi sao trên bầu trời. Trong lòng, cô thầm ghen tị với con quạ ấy – vì dù đã mất đi thân xác, nó vẫn có thể ở lại gần ánh sáng ấm áp của mặt trời. Cô tin rằng con quạ đó đã tìm thấy hạnh phúc. Khi nghe vậy, số 150 có vẻ bối rối – vì cách suy nghĩ đó không bình thường chút nào.
Một buổi tối, cô bé tò mò hỏi: "Tại sao chỉ có một cuốn sách tranh mà luôn có những câu chuyện khác nhau?"
Một buổi tối, vì quá tò mò, cô hỏi:
“… Bởi vì… đó là một quyển sách bí ẩn. Mỗi lần tôi bắt đầu đọc nó, nó lại tạo ra một câu chuyện mới. Quả thực là một quyển sách tuyệt vời,” số 150 mỉm cười trả lời.
"Tại sao chỉ có một quyển sách mà mỗi lần đọc lại có câu chuyện khác nhau?"
Cô gái định khen cuốn sách là báu vật tuyệt vời, nhưng đã dừng lại khi cô nhận thấy khuôn mặt của số 150 trông buồn bã. Cô muốn biết tại sao lại như vậy, nhưng không thể biết vì cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy. Mỗi lần được đọc câu chuyện, cô gái bắt đầu ôm lấy giấc mơ của mình. Giống như chú mèo Noel, cô muốn tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Cô hỏi số 150 cách tìm thấy hạnh phúc.
"...Đó là vì... đây là một cuốn sách kỳ diệu. Mỗi lần mình bắt đầu đọc, nó lại tạo ra một câu chuyện mới. Thật là một cuốn sách tuyệt vời," số 150 vừa mỉm cười vừa trả lời.
“Tôi cũng không biết nữa. Tuy nhiên, nếu chúng ta sống đủ lâu để thoát khỏi nơi này, hãy cùng nhau tìm kiếm nó,” và những hình hài nhỏ bé của họ ôm chặt lấy nhau.
Cô gái định khen rằng cuốn sách ấy thật kỳ diệu, nhưng rồi khựng lại – vì cô nhận thấy nét buồn man mác trên gương mặt số 150. Cô muốn hỏi lý do, nhưng không thể – bởi cô chẳng nhìn rõ được khuôn mặt cô gái ấy.
Cô gái thì thầm, gật đầu mạnh mẽ, "Đó là một lời hứa", và số 150 mỉm cười yếu ớt. Ngày hôm sau, số 150 đã chết. Khi cô cố gắng đánh thức cô ấy vào buổi sáng, cô phát hiện cơ thể của số 150 đã lạnh ngắt. Cho dù cô có lay cô ấy bao nhiêu lần, mắt của số 150 vẫn không mở. Khi cô vội vã đến gặp giáo viên, cô nghe nói rằng gần đây, số 150 đã không ăn bất kỳ thức ăn nào của cô.
Mỗi lần nghe kể truyện, cô lại nuôi lớn một giấc mơ: giống như chú mèo Noel, cô muốn tự mình đi tìm hạnh phúc. Cô hỏi số 150: "Làm sao để tìm thấy hạnh phúc?"
“Là lỗi của anh. Anh bắt cô ấy uống thứ chất đen kỳ lạ đó.”
"Mình cũng không biết nữa. Nhưng nếu chúng ta sống đủ lâu để thoát khỏi nơi này, hãy cùng nhau đi tìm nó, được chứ?" – rồi cả hai ôm nhau thật chặt.
“… Khôngthử nghiệm nào có thể tránh khỏi thất bại. Đôi khi, phải hy sinh vì lợi ích lớn hơn.”
Cô gái gật đầu mạnh mẽ, thì thầm: "Hứa nhé." Số 150 đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.
“… … … Lúc đó ngươi hẳn phải chết rồi…”
Sáng hôm sau, số 150 qua đời. Khi cô cố đánh thức bạn mình dậy, cơ thể của số 150 đã lạnh ngắt. Dù có lắc bao nhiêu lần, đôi mắt ấy cũng không mở ra nữa. Khi cô chạy đi gọi các giáo quan, họ chỉ lạnh lùng nói rằng dạo gần đây số 150 không chịu ăn gì.
“……………”
"Là lỗi của các người. Các người ép cô ấy uống thứ chất đen quái quỷ đó."
Cô gái trừng mắt nhìn anh ta với ý định giết người.mong đợi bị đánh như thường lệ, nhưng giáo viên của cô đã bỏ đi mà không nói một lời.
"...Khôngthí nghiệm nào mà không thất bại. Đôi khi, phải hy sinh cho đại nghĩa."
Đêm đó, khi đang đi vào nhà vệ sinh, từ căn phòng có khe hở ánh sáng dưới cánh cửa, cô nghe thấy một giọng nói.
"... ... ... Giá mà người chết là các người..."
“Bệ hạ muốn báo cáo đầy đủ về thí nghiệm và điều tra chính thức. Với tư cách là người kiểm toán, tôi sẽ ban hành báo cáo.”
"..............."
“Tôi sẽ nộp lại bài của mình nên anh không cần phải lo lắng về điều đó.”
Cô gái trừng mắt nhìn hắn với ánh nhìn như muốn giết chết.đã nghĩ mình sẽ lại bị đánh như mọi khi, nhưng thầy giáo chỉ lặng lẽ rời đi mà không nói một lời.
“Tôi muốn biết tại sao anh cứ can thiệp vào báo cáo của tôi. Rõ ràng đây là hành vi lạm dụng quyền lực.”
Đêm hôm đó, khi đang đi vệ sinh, cô nghe thấy tiếng nói phát ra từ một căn phòng có ánh sáng rò rỉ từ khe cửa.
“Đừng nói vậy; chúng ta đang đúng tiến độ nên tôi biết báo cáo sẽ có kết quả khả quan.”
"Bệ hạ muốn có một báo cáo đầy đủ về thí nghiệm và một cuộc điều tra chính thức. Với tư cách là kiểm toán viên, tôi sẽ đưa ra báo cáo."
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Đừng làm tôi cười. Vài tháng gần đây, số ca tử vong tăng lên đáng kể. Ồ, nhưng mặt khác, anh cũng có một số kết quả khá đáng xấu hổ !”
"Tôi sẽ nộp lại bản của mình, nên ông không cần lo về chuyện đó."
“Tôi e rằng chúng ta không đồng ý, kiểm toán viên. Daybreak của tôi rất đúng tiến độ. Kỳ vọng của Bệ hạ sẽ không bị phản bội. Nếu chúng ta tận dụng những gì mình có, chúng ta có thể dễ dàng đạt được mục tiêu tiếp theo.”
"Tôi muốn biết tại sao ông cứ can thiệp vào báo cáo của tôi. Đây rõ ràng là một hành vi lạm dụng quyền lực."
“Tôi xin lỗi, nhưng điều đó có lẽ là không thể. Tôi có thể không nhận thấy một số sai sót trong một cuộc kiểm tra ngắn, nhưng một trong những cấp dưới của anh đã cung cấp bằng chứng.”
"Đừng nói vậy; mọi thứ vẫn đúng tiến độ nên tôi biết báo cáo sẽ thuận lợi."
“… Thật xin lỗi, nhưng chúng tôi không cần giữ anh lại nữa. Đây là kết thúc cho sự can thiệp tùy tiện của anh.”
"Đang tiến triển tốt à? Đừng làm tôi cười. Mấy tháng gần đây, số ca tử vong tăng vọt. À, nhưng mặt khác thì cũng có một số kết quả thật ...đáng xấu hổ!"
“Ngươi đang lãng phí sinh mạng của những đứa trẻ này, hơn nữa, sự lừa dối của bệ hạ phải chấm dứt. Ngươi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về việc này.”
"Tôi e chúng ta không cùng chung tiếng nói, kiểm toán viên à. Dự án Bình Minh của tôi vẫn đang tiến hành đúng kế hoạch. Kỳ vọng của Bệ hạ sẽ không bị phản bội. Nếu tận dụng tốt những gì ta có, mục tiêu tiếp theo sẽ dễ dàng đạt được."
“Đừng nghĩ rằng ngươi có thể thoát khỏi chuyện này, đồ đạo đức giả. Lũ khốn nạn các ngươi cũng giống như chúng ta. Có bao nhiêu đứa trẻ đã bị cướp mất mạng sống ở đây? Ngươi sẽ giáng đòn kết liễu bằng cách khiến sự hy sinh của chúng trở nên vô nghĩa, nên ta không thể hiểu được logic của ngươi. Bất kể ngươi làm gì, bất kể ngươi hỏi ai, tất cả bọn họ đều sẽ nói với ngươi rằng thí nghiệm phải được hoàn thành.”
"Xin lỗi, nhưng điều đó là bất khả thi. Tôi có thể không nhận ra một vài sự giả mạo trong lần kiểm tra ngắn hạn, nhưng một cấp dưới của ông đã cung cấp bằng chứng."
“Dù thế nào đi nữa, anh cũng đã bị bắt. Xin đừng chống cự, nếu không sẽ dùng đến biện pháp bạo lực…”
"... Xin lỗi, nhưng chúng tôi không cần ông ở đây nữa. Sự can thiệp tùy tiện của ông đến đây là chấm dứt."
“… Bình minh của ta, kế hoạch tuyệt vời của ta sẽ không bị gián đoạn vào lúc muộn thế này đâu!”
"Ông đang phí phạm sinh mạng của những đứa trẻ này, hơn nữa, việc lừa dối Bệ hạ phải chấm dứt. Ông sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cho việc này."
Mặc dù giọng nói giận dữ của anh ta có thể nghe thấy từ phòng giáo viên, nhưng không ai trong số họ trả lời. Một cơn bão âm thanh tiếp theo, sau đó là tiếng một thứ gì đó vỡ tan, tất cả theo sau là một số tiếng hét, cho đến khi cuối cùng, những âm thanh đó dừng lại.
"Đừng tưởng các người có thể thoát khỏi chuyện này, đồ đạo đức giả. Các người cũng giống bọn ta thôi. Đã có bao nhiêu đứa trẻ bị cướp đi mạng sống ở đây? Các người sẽ kết thúc tất cả bằng cách khiến sự hy sinh của chúng trở nên vô nghĩa. Tôi không thể hiểu nổi logic của các người. Dù các người có làm gì, hỏi ai đi nữa, họ cũng sẽ nói rằng thí nghiệm phải được hoàn tất."
"Dù sao đi nữa, ông đang bị bắt giữ. Xin đừng chống cự, nếu không chúng tôi sẽ dùng đến biện pháp mạnh..."
Để không bao giờ quên số 150, cô gái giữ cuốn sách tranh của mình như một kỷ niệm. Đó là một báu vật quan trọng mà cô dự định sẽ không bao giờ mất. Chỉ cần có nó, số 150 sẽ sống mãi trong tâm trí cô. Không có gì sẽ bị cuốn trôi trong mưa.
"... Dự án Bình Minh của tôi, kế hoạch tuyệt vời của tôi, sẽ không bị gián đoạn vào thời điểm này!"
Nói như vậy, trong một thời gian sau đó, cô gái không còn tinh thần để làm bất cứ điều gì. Đó là điều đau đớn nhất đã xảy ra với cô trong cuộc đời. Cô không còn một người bạn để đọc sách cho cô nghe mỗi tối, và cô không còn có thể cùng cười với bạn mình nữa. Tuy nhiên, cô không có ý định từ bỏ lời hứa của mình với số 150; lời hứa mà số 150 không thể giữ. Nếu chú mèo Noel gặp rắc rối khi không thể thực hiện lời hứa, gái quyết tâm bảo vệ lời hứa của mình với số 150. Tuy nhiên, trước khi cô có thể tìm kiếm hạnh phúc ở thế giới bên ngoài, trước tiêncần phải rời khỏi môi trường quen thuộc của mình.
Mặc dù tiếng gào thét giận dữ của ông ta vang vọng từ khu giáo viên, nhưng không một ai đáp lại. Tiếng động ầm ầm tiếp nối, rồi âm thanh thứ gì đó vỡ vụn, và sau đó là những tiếng hét chói tai, cho đến khi cuối cùng, tất cả chìm vào im lặng.
Mỗi khi có cơ hội, đều hỏi các giáo viên, những người lính đồn trúthậm chí cả những đứa trẻ khác: “Làm thế nào để tìm thấy hạnh phúc?”
...
Những đứa trẻ khác thực sự không biết, và dễ bị bối rối. Các giáo viên tỏ ra khoa trương và tuyên bố rằng, "Nếu bạn tận tụy với Đức vua, chỉ có phước lành sẽ đến với bạn", và, "Khi Chiến dịch Bình minh hoàn thành, bạn sẽ có thể đi lại với niềm tự hào lớn lao".
Để không bao giờ quên số 150, cô giữ lại quyển sách tranh như một kỷ vật. Đó là một báu vật quan trọng mà cô quyết không bao giờ để mất. Chỉ cần có nó, số 150 sẽ luôn sống mãi trong ký ức của cô, không gì có thể xóa nhòa.
Thật là một lũ vô dụng, cô gái nghĩ, nhưng vẫn lịch sự gật đầu với câu trả lời của họ. Cô không có thời gian để suy nghĩ về tất cả những điều đó trong phòng mình vì tình cờ là lúc đó rất bận rộn.
Tuy vậy, trong một thời gian sau đó, cô không còn tinh thần để làm bất cứ việc gì. Đó là biến cố đau đớn nhất trong đời cô. Cô không còn người bạn đọc truyện cho mỗi đêm, không còn người cùng cô chia sẻ tiếng cười. Tuy nhiên, cô không có ý định từ bỏ lời hứa với số 150 – lời hứa mà số 150 đã không thể thực hiện được. Nếu chú mèo Noel gặp rắc rối khi không thể giữ lời hứa, thì quyết tâm giữ vững lời hứa với số 150. Trước khi có thể tìm kiếm hạnh phúc bên ngoài kia,phải rời khỏi nơi quen thuộc này trước đã.
Bất kể cô nghe được bao nhiêu câu chuyện thú vị, không đứa trẻ nào khác biết câu trả lời cho câu hỏi của cô. Tuy nhiên, điều cô nhận ra là nhiều đứa trẻ trong số chúng sẵn sàng chia sẻ nguyện vọng của cô.
Bất kỳ lúc nào có cơ hội, đều hỏi các giáo viên, binh lính đồn trú,cả những đứa trẻ khác: "Làm sao để tìm được hạnh phúc?"
“Nếu như ta đi ra ngoài, ta nhất định muốn cùng nhau tìm kiếm hạnh phúc. Nếu như ngươi đồng ý, ta đi cùng ngươi có được không?”
Những đứa trẻ khác thật sự không biết, và thường tỏ ra bối rối. Các giáo viên thì làm ra vẻ hiểu biết và nói rằng: "Nếu con cống hiến cho Bệ hạ, thì phước lành sẽ đến với con," và "Khi Chiến dịch Bình Minh hoàn thành, các con sẽ có thể bước đi với lòng tự hào."
Sau khi cậu bé số 8 nói vậy, nhiều đứa trẻ khác cũng làm theo khi chúng bắt đầu kéo đến chỗ cô bé, người đã chấp nhận tất cả chúng với một nụ cười. Bất kể có bao nhiêu người bạn đồng hành tham gia cùng cô, cô không bao giờ cảm thấy khó chịu. Cô xử lý tình huống một cách tích cực. Cuối cùng, số lượng của họ giảm xuống còn 50, nhưng những đứa trẻ ở lại với cô đã trở thành những người đồng chí thực sự. Từ tận đáy lòng, cô bé thực sự biết ơn.
Một lũ vô dụng, cô nghĩ, nhưng vẫn lễ phép gật đầu trước câu trả lời. Cô không có thời gian để ngẫm nghĩ trong phòng, vì đó là khoảng thời gian rất bận rộn.
Ngày cuối cùng đã đến: ngày mà cuộc thử nghiệm kết thúc, những đứa trẻ sống sót sẽ được nhận tên để vinh danh Đức vua. Cậu bé số 8, với sự tuyệt vọng để sống sót, nắm chặt tay cô. Tất nhiên, cô gật đầu đồng ý. Nhìn ra ngoài, tất cả những học sinh khác cũng đang trấn an những người xung quanh.
nghe được bao nhiêu câu chuyện thú vị, không ai trong số các đứa trẻ biết câu trả lời cho câu hỏi của cô. Nhưng điều cô phát hiện ra là rất nhiều đứa trẻ cũng khao khát điều đó như cô.
“Tất cả mọi người chú ý! Cho đến hôm nay, các bạn đã chịu đựng rất tốt. Giai đoạn cuối cùng của Chiến dịch Bình minh cuối cùng cũng sắp được thực hiện. Những người sống sót sau thử thách cuối cùng này sẽ là số ít người vượt qua được nhân tính của họ. Sẽ không ngoa khi gọi những người sống sót sau điều này là: hiện thân của mặt trời,” với khuôn mặt mệt mỏi, giáo viên bắt đầu bài phát biểu của mình.
"Nếu tôi được ra ngoài, chắc chắn tôi cũng muốn đi tìm hạnh phúc. Nếu được, cậu có thể cho tôi đi cùng không?"
Cô không biết từ khi nào mà người thầy đã trở nên mệt mỏi như vậy. Lúc đầu có rất nhiều người, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình ông. Khuôn mặt ông nhăn nheo, tóc tai bù xù. Đôi mắt ông trũng sâu, và cơ bắp của ông đã suy yếu đến mức chỉ còn da bọc xương. Chiếc áo choàng của ông từng trắng tinh, giờ đây đã nhuốm một màu đỏ thắm ở đây và đó.
Khi cậu bé số 8 nói vậy, nhiều đứa trẻ khác cũng nối bước, tụ tập quanh cô gái – người luôn mỉm cười chào đón tất cả. Dù có bao nhiêu người đi chăng nữa, cô không hề phiền lòng. Cô đối đãi với tất cả bằng sự tích cực. Số lượng giảm dần chỉ còn 50 người, nhưng những đứa trẻ ở lại thực sự đã trở thành đồng đội. Từ tận đáy lòng, cô gái biết ơn điều đó.
“Chiến dịch Bình minh không phải là thất bại. Đừng để những hy sinh của anh chị em các ngươi cho đến hôm nay trở nên vô ích; các ngươi phải sống sót. Kế hoạch của ta… kế hoạch của ta không phải là thất bại, và các ngươi là minh chứng cho chân lý này. Bình minh của ta đã đến!”
Ngày cuối cùng cũng đến: ngày thí nghiệm khép lại, những đứa trẻ sống sót sẽ được nhận tên để tưởng nhớ Bệ Hạ. Cậu bé số 8, khao khát sống sót đến cùng, siết chặt tay cô. Dĩ nhiên cô gật đầu đồng ý. Nhìn quanh, bao bạn học cũng đang vỗ về, động viên nhau.
Thầy giáo, trong cơn phấn khích, đã rót một cốc chất lỏng màu đen. Vẫn là màu đen vô song; bóng tối chân thực nhất đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng, ngay cả với cô gái có thị lực ngày càng giảm sút.
"Tất cả chú ý ! Cho đến hôm nay các ngươi đã kiên cường chịu đựng. Giai đoạn cuối của Chiến dịch Bình Minh sẽ được tiến hành. Ai sống sót sau thử thách cuối cùng này sẽ là số ít vượt lên trên nhân tính. Không ngoa khi gọi những kẻ đó là hiện thân của mặt trời," thầy giáo với khuôn mặt tiều tụy, bắt đầu bài diễn văn.
“Cuối cùng, tôi sẽ cùng mọi người nâng ly. Với tinh thần chung, tôi xin dành tặng điều này cho 'máu của mặt trời', và đây là vinh dự lớn nhất của tôi khi được tận mắt nếm thử.”
Cô không biết thầy đã kiệt sức từ khi nào. Ban đầu còn nhiều người, nbưng giờ chỉ còn mỗi ông. Khuôn mặt ông nhợt nhạt, mái tóc bù xù, đôi mắt sâu hoắm, cơ bắp teo tóp đến lộ xương da. Áo choàng trắng tinh giờ bị vấy vết đỏ loang lổ.
Giáo viên, nhăn mặt cười toe toét, nâng chiếc ly thủy tinh đọng lại. Lũ trẻ cũng nâng ly của mình lên.
"Chiến dịch Bình Minh không hề thất bại. Đừng để hy sinh của anh chị em các ngươi trở nên vô ích; các ngươi phải sống sót. Kế hoạch... kế hoạch của ta không thất bại, và các ngươi chính là minh chứng cho điều đó. Bình Minh của ta đã đến!"
“Để ăn mừng thành công của Chiến dịch Bình minh và cầu nguyện cho danh dự tiếp theo của Đế chế Horsheido… Chúng ta hãy uống!”
Thầy hưng phấn rót một ly chất lỏng đen ngòm. Nó đen thăm thẳm, đen đến mức cô, dù thị lực đã giảm, vẫn nhìn rõ được.
Giáo viên là người đầu tiên uống, mắt nhắm nghiền để chuẩn bị, và tương tự như vậy, bọn trẻ cũng làm theo.gái lẩm bẩm một tiếng 'chúc mừng' chậm rãi, và miễn cưỡng uống, tự nhủ rằng đây sẽ là lần cuối cùng. Trên bờ vực tự do, cô đã chịu đựng.
"Cuối cùng, ta xin nâng ly cùng các ngươi. Với tinh thần đồng lòng, ta xin dâng chén này cho 'huyết nhục mặt trời', và thật vinh dự khi được nếm thử."
“… ờ…”
Thầy nở nụ cười gượng, giơ ly lên; bọn trẻ cũng hô to, rồi tất cả đồng loạt uống.
Lý do tại sao cô không muốn uống nó ngay lập tức trở nên rõ ràng. Cô cảm thấy nóng rát ở dạ dày, và ngay sau đó, không chỉ dạ dày, mà toàn bộ cơ thể cô bắt đầu nóng rát. Cô giáo đã ngã sấp mặt xuống, và hét lên trong đau đớn. Những đứa trẻ cũng vậy, tất cả đều ngã gục. Cô gái cũng đã cố gắng hét lên, nhưng cơn đau quá lớn, không có tiếng động nào phát ra. Cô ho ra thứ gì đó màu đỏ, và những chất lỏng bí ẩn chảy ra từ mắt và mũi cô.
"Chúc mừng thành công của Chiến dịch Bình Minh, và cầu nguyện vinh quang mãi thuộc về Đế quốc Horshiedo... Cạn ly!"
Nàng nghe được một tiếng động lớn, trước mắt nàng, một ngọn lửa màu đỏ bùng nổ, khác hẳn với ánh mặt trời, không hề dễ chịu chút nào.
Thầy là người đầu tiên uống, mắt nhắm chặt; bọn trẻ theo sau.thì lẩm bẩm "cheers" chậm trễ, miễn cưỡng nuốt chén thuốc, tự dặn sẽ là lần cuối cùng. Ngay trước ngưỡng cửa tự do, cô đã nhẫn nhịn.
Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô gái ngay lập tức nhận ra. Cảm giác như là kết thúc. Cô cảm thấy cái chết đang lờ mờ hiện ra trước mắt khi ý thức của cô mờ dần. Trước khi bóng tối buông xuống, một thứ gì đó màu đỏ sẫm ―― lóe sáng như tia chớp, nhưng giác quan của gái đã quá kém để có thể hiểu hết.
"...ah..."
Với một chút gì đó lạnh lẽo áp vào má, đôi mắt của cô gái mở ra. Khu vực tối đen như mực, và cô không biết mình đang ở đâu. Có thể nghe thấy tiếng vo ve chói tai và tiếng nước nhỏ giọt. Trong khi cố gắng di chuyển, có thứ gì đó mềm mại, và thứ gì đó cứng rắn cản trở nỗ lực của cô. Vì không còn cách nào khác, cô đẩy chúng ra xa nhất có thể, và bò bên dưới chúng về phía một ánh sáng mờ. Có thứ gì đó dính vào tay cô, và phát ra một tiếng động khó chịu. Giống như một con kiến ​​bò ra khỏi tổ của nó, bằng cách nào đó cô đã trượt ra khỏi bất cứ nơi nào cô đã ở. Trong khi thở hổn hển, cô ngã xuống vì kiệt sức tại chỗ.
Lý do khiến cô ngần ngại uống thuốc liền lộ rõ: cô cảm thấy lửa cháy rực trong dạ dày, rồi ngọn lửa lan khắp người. Thầy ngã úp mặt, gào thét trong đau đớn; bọn trẻ ngã gục hàng loạt. Cô cố gắng hét lên một tiếng, nhưng đau đớn đến mức không phát ra được âm thanh. Cô ho ra thứ dịch đỏ tươi, chất lỏng kì lạ chảy ra từ mắt và mũi.
Trong cơn mưa lớn, mặt đất trở nên lầy lội, và những tảng đá sắc nhọn đâm vào da thịt cô đau đớn. Mưa đá từ trên cao rơi xuống, lấy đi hơi ấm của cơ thể cô. Trong khoảnh khắc đó, cô đứng dậy để tránh mưa, và khi quan sát xung quanh, cô phát hiện ra chính xác mình đang ở đâu. Thứ cô đã bò ra không chỉ là một cái hố. Đó là một ngôi mộ, và nó không phải là ngôi mộ duy nhất vì có những ngôi mộ khác rải rác khắp cảnh quan gần đó.
Cô nghe một tiếng nổ lớn, trước mặt bùng lên ngọn lửa đỏ. Nó không phải ánh nắng mặt trời, và trông thật ghê rợn.
Lúc đầu cô không hiểu, nhưng trong hố có một số xác chết. Nhìn kỹ, cô thấy một số khuôn mặt quen thuộc.
Không ai hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cô thấy rõ: đây là kết thúc. Cô cảm nhận cái chết vây lấy khi ý thức mờ dần. Trước khi bóng tối nuốt chửng, một thứ đỏ thẫm lóe lên như tia chớp, nhưng đã quá mệt mỏi để nhận ra.
Những đứa trẻ trong nhà thờ có được chôn ở đây không?
Một cảm giác lạnh buốt chạm vào má cô, rồi cô mở mắt. Xung quanh tối om, cô không biết mình đang ở đâu. Tiếng vo ve chói tai và tiếng nước nhỏ giọt vang lên. Khi cố gắng di chuyển, có thứ gì đó mềm và thứ cứng vướng chân. Hết cách, cô đành lần theo chỗ ánh sáng yếu ớt, đẩy hết chướng ngại và bò ra ngoài. Một thứ dính vào tay tạo âm thanh ghê rợn. Như kiến chui ra khỏi tổ, cô bò được ra rồi thở dốc, ngã quỵ tại chỗ.
Những xác chết cũ đã trở thành bộ xương, nhưng những xác chết mới vẫn chưa mất đi hình dạng ban đầu. Đống xác chết đầy giòi, và tiếng vo ve mà cô nghe thấy là từ những con ruồi trưởng thành.
Trong cơn mưa nặng hạt, mặt đất đầy những hố bùn, đá nhọn cứa vào da thịt. Mưa lạnh buốt từ trên giội xuống, rút cạn hơi ấm cơ thể. Cô đứng dậy, nhìn quanh và phát hiện nơi mình vừa chui ra không chỉ là một cái hố — đó là một ngôi mộ, và không chỉ có một mà là hàng chục cái hố rải rác khắp nơi.
“…”
Lúc đầu cô không hiểu, nhưng nhìn kỹ trong mộ là xác người. Có vài gương mặt thân quen.
Cô gái sợ hãi, lùi lại, chân cô bị kẹt vào một ngôi mộ khác. Cảm thấy có thứ gì đó mềm nhũn, cô bất giác nhảy dựng lên. Thứ cô dẫm phải là xác một đứa trẻ gái. Khuôn mặt đã sụp đổ một nửa, nhưng cô đã từng thấy trước đó; đó là số 150.
Phải chăng những đứa trẻ trong nhà thờ đã bị chôn ở đây?
Khuôn mặt duy nhất cô có thể nhận ra rõ ràng là số 150 vì chúng quá gần. Mọi chuyện không ổn khi cô nhấc chân lên vì một số phần thịt của xác chết bong ra khỏi cánh tay trái của nó. Đó là một mảng nhầy nhụa của bàn tay và da cô và nó mang theo một cảm giác kỳ lạ, nhưng cô không thể tự mình phủi nó đi.
Xác khô đã hóa thành xương, nhưng mấy thi thể mới chỉ vừa cứng đơ, vẫn còn hình dáng. Xác chất đống, đầy giòi trắng, tiếng vo ve là từ bầy ruồi.
"Có vẻ như chúng ta không thể rời đi cùng nhau", cô gái lẩm bẩm trong khi phủi bàn tay đang tan nát.
"..."
Chất lỏng ấm áp tr
Cô lùi lại, mắt đã mờ nhưng vẫn thấy chân vướng phải hố khác. Cảm giác dính nhớp nháp làm cô giật mình. Cô nhấc chân lên, và thấy mình vừa dẫm phải xác một cô bé. Khuôn mặt bị sụp một nửa, nhưng cô nhận ra... số 150.
Chỉ có gương mặt số 150 cô nhớ rõ vì đây là người cô thân thiết nhất. Khi cô nhấc chân lên, thịt từ cái xác tróc ra và dính vào chân cô. Miếng da nhầy nhớp, gợi cảm giác rùng mình, nhưng cô không nỡ gạt nó đi.
"Có lẽ chúng mình không thể cùng nhau rời đi," cô lầm bầm, gạt miếng da nhão nhoét đó ra; nó vỡ vụn ngay lập tức.
Nước mắt ấm nóng trào ra.
Mình sẽ đi tìm hạnh phúc mà cậu không thể .
Với suy nghĩ ấy khắc sâu ấy, cô quỳ xuống cạnh mộ bạn, khóc lóc, la hét trong mưa gió. Tiếng khóc vang vọng trong cơn mưa như xé gió.
Khóc đến cạn kiệt sức lực, cô dần lấy lại bình tĩnh. Lau nước mưa trên mặt, cô đứng dậy..
"Mình đã sống sót. Mình là người duy nhất sống sót."
Cô gái vừa khóc vừa cười, nụ cười vượt lên trên cả sợ hãi và đau thương — đó là niềm vui.
Mình sống sót để tìm con đường đến hạnh phúc; để giữ trọn lời hứa của mọi người. Giờ chỉ còn mình mình có thể.
"..............."
Cô rút cuốn sách tranh quan trọng nhất từ áo. Mưa và bùn đã làm nó rách nát. Cô nhìn xác số 150. Thay vì để lại sách ở đây, cô quyết định mang theo.
"... Tên. Vậy mình sẽ lấy tên gì?"
Thầy giáo được cho là sẽ đặt cho cô một cái tên khi cô sống sót, nhưng thầy ấy cũng có lẽ đã chết. Cô không buồn cho ông ta. Cô không thể dung thứ cho bất cứ ai bỏ bạn mình xuống mồ.
Người không giữ lời hứa là rác rưởi — lời nói của họ không còn giá trị. Ai mà lại đi phục vụ tên Hoàng đế chứ?
Cô hét lên từ tận đáy lòng.
Khóc thêm một lúc, cô đắp đất lên mộ các bạn. Cái xác phải được chôn lại, không thể để trơ trọi giữa cánh đồng nbư vậy. Trong lúc cô làm việc, mưa ngừng rơi, và mặt trời — hình tròn yêu dấu của Noel — lại bắt đầu ló rạng.
Noel mệt mỏi, trong hơi ấm của mặt trời, cô quyết định ngủ luôn tại chỗ.
"Những ngày trời quang thật là những ngày tớ thích nhất. Chúng sưởi ấm cả thân xác lẫn tâm hồn, vì vậy tớ chắc rằng mọi người đều thích nó."
Noel mỉm cười, khẽ nhắm mắt.
Mình sẽ đi tìm cách để trở nên hạnh phúc, và mang đến cho họ một trái tim yên bình Rồi mọi người sẽ được yên nghỉ. Hãy đợi mình thêm chút nữa nhé.
Cô lặp đi lặp lại câu đó vài lần nữa, và cuối cùng Noel cũng chìm vào giấc ngủ bình yên.