Trái trans, phải chatgpt
61 removals
Words removed | 1166 |
Total words | 1224 |
Words removed (%) | 95.26 |
87 lines
78 additions
Words added | 1240 |
Total words | 1298 |
Words added (%) | 95.53 |
104 lines
Đế quốc Gastoro. Một quốc gia lâu đời nhất trên lục địa, với lịch sử kéo dài hơn một nghìn năm.
Đế quốc Gastro—một quốc gia trưởng thành lâu đời nhất trên lục địa, với bề dày lịch sử hơn một thiên niên kỷ.
Nổi bật nhất trong đó là Thiên Cung sừng sững ngay trung tâm hoàng đô, vừa tráng lệ vừa tinh xảo. Nơi đây tập trung tất cả những gì xa hoa nhất: hoàng cung lộng lẫy, khu dân cư của các quý tộc cấp cao, khu hành chính nơi các quan chức hoàng gia làm việc, và khu vui chơi giải trí tập hợp tất cả những thú vui trên lục địa, nơi giao lưu của hoàng tộc, quý tộc và tiếp đón các quốc khách. Hầu hết mọi nền văn hóa và chức năng trọng yếu của đế quốc đều hội tụ tại đây.
Tại trung tâm đế đô sừng sững Thiên Không Cung Điện, một công trình lộng lẫy và hoa mỹ bậc nhất. Bao quanh cung điện là những khu vực xa hoa: hoàng cung tráng lệ dành riêng cho hoàng tộc, khu dân cư dành cho các quý tộc cấp cao, khu hành chính nơi các quan chức đế quốc xử lý chính sự, và cuối cùng là khu vực giải trí, nơi hội tụ những thú vui xa hoa nhất của lục địa, được thiết lập để đón tiếp khách quý, tạo dựng các mối giao hảo giữa hoàng gia và quý tộc.
Có lần, một quý tộc say sưa trong ánh trăng và men rượu đã thốt lên:
Tất cả tinh hoa văn hóa và quyền lực của đế quốc đều hội tụ tại nơi này.
"Kẻ nào không sống trong Thiên Cung thì không đáng gọi là con người."
Một đêm nọ, Dưới ánh trăng và men rượu, một quý tộc buột miệng thốt lên một câu nói đầy kiêu hãnh:
Chính tại sân khấu huy hoàng này, buổi lễ bổ nhiệm tân tướng lĩnh được tổ chức. Năm nay có 24 người được phong chức. Họ là những ứng viên tinh hoa, những nhân vật chủ chốt tương lai của đế quốc. Một cuộc sống xa hoa trong Thiên Cung, con đường thăng tiến được đảm bảo, các mối quan hệ xã hội lộng lẫy với những người thuộc tầng lớp danh giá, tất cả vẽ nên một viễn cảnh rực rỡ trước mắt các tân tướng lĩnh đang xếp hàng ngay ngắn.
“Kẻ không được sống trong Thiên Không Cung Điện, thì chẳng đáng gọi là con người.”
Giữa họ, một thanh niên tóc đen khẽ lẩm bẩm:
Và chính tại nơi huy hoàng ấy, buổi lễ bổ nhiệm tân sĩ quan đế quốc được cử hành.
"Hừ! Ở đây bốc mùi thật."
Năm nay, có tổng cộng 24 người được chọn. Họ là những nhân tài kiệt xuất, những cá nhân ưu tú sẽ gánh vác trọng trách tại trung tâm quyền lực của đế quốc. Một tương lai huy hoàng đang chờ đợi họ—cuộc sống xa hoa trong cung điện lộng lẫy, con đường thăng tiến rộng mở, những cuộc giao tế hào nhoáng giữa những con người thuộc tầng lớp thượng lưu.
"……!"
Giữa hàng ngũ tân sĩ quan đang xếp ngay ngắn trong buổi lễ, một chàng thanh niên tóc đen chợt thì thầm:
Câu nói quá mức lạc lõng ấy khiến cô gái đứng cạnh Emma Donera sững sờ. Cô lập tức đảo mắt kiểm tra xem có ai để ý không, rồi nín thở, trợn mắt nhìn chằm chằm chàng trai với vẻ giận dữ pha lẫn hoảng loạn.
“Có mùi thối rữa.”
"Cẩn thận lời nói của cậu đấy! Nếu có thể, tốt nhất cậu đừng nói thêm một lời nào nữa!"
“……!”
"Ồ, xin lỗi. Tôi lỡ miệng thôi."
Câu nói quá mức lạc lõng ấy khiến cô gái đứng cạnh—Emma Donea—sửng sốt. Cô lập tức đảo mắt kiểm tra xung quanh, xác nhận rằng không ai nghe thấy, rồi quay sang lườm người vừa phát ngôn một cách đầy phẫn nộ, ánh mắt như sắp rưng rưng:
"Cậu đừng có thản nhiên buông ra một câu có thể gây đại họa, xong rồi chỉ nói là 'lỡ miệng' chứ!"
“Im ngay! Nếu có thể, tốt nhất đừng mở miệng thêm một lời nào nữa!”
"Sao cơ chứ? Thì tôi chỉ lỡ miệng thôi mà, nếu là lỡ miệng thì biết sao được chứ."
“Ồ, xin lỗi. Lỡ miệng thôi mà.”
"Vậy thì cậu làm ơn câm miệng suốt đời đi!"
“Cậu vừa buột miệng một câu có thể gây đại họa đấy! Đừng nói chuyện kiểu đó như thể không có gì nghiêm trọng vậy chứ!”
Mỗi khi tức giận, Emma lại vô thức chuyển sang giọng nói khó chịu. Nhưng trái ngược với sự bực dọc của cô, thanh niên tóc đen kia vẫn thản nhiên như không. Anh ta tên là Hazen Heim. Giống như Emma, anh cũng là một tân tướng lĩnh sắp được bổ nhiệm.
“Hả? Lỡ miệng rồi thì cũng đâu thay đổi được gì.”
Buổi lễ tiếp tục với hàng loạt bài phát biểu từ các quý tộc cấp cao.
“Vậy thì cậu câm lặng suốt đời đi!”
"…Haizzzz."
Emma càng tức giận, cách nói chuyện của cô càng trở nên kính cẩn một cách kỳ quặc. Trong khi đó, chàng trai tóc đen kia lại hoàn toàn thản nhiên, không có chút dao động nào.
Hazen thở dài ngán ngẩm. Anh không phủ nhận rằng nghi lễ có thể củng cố lòng trung thành và sự đoàn kết, nhưng số lượng bài phát biểu thì quá nhiều, thời gian quá dài, nội dung thì sáo rỗng. Một số người thậm chí chỉ đọc nguyên xi bài phát biểu đã được viết sẵn. Buổi lễ này không phải để vinh danh các tân tướng lĩnh, mà là để lấy lòng các cấp trên.
Tên của anh ta là Hazen Heim—một tân sĩ quan, một học viên xuất sắc mới tốt nghiệp.
Khi những bài phát biểu đã kéo dài hơn ba tiếng, cuối cùng cũng đến phần tuyên thệ của tân tướng lĩnh. Trên bục, thủ khoa Lezard Regler bước lên và bắt đầu phát biểu.
Buổi lễ vẫn tiếp tục, lần lượt từng vị quý tộc cấp cao bước lên phát biểu.
"Tôi cứ tưởng Hazen sẽ là thủ khoa chứ."
“Haa…”
Emma lẩm bẩm. Cô và Hazen từng học chung một học viện, luôn ở bên nhau trong các buổi giảng, bữa trưa và sự kiện khác, họ là bạn học thân thiết.
Hazen buông một tiếng thở dài đầy chán chường. Anh không phủ nhận ý nghĩa của những nghi lễ như thế này—chúng củng cố lòng trung thành và sự gắn kết giữa các thành viên trong quân đội. Nhưng số lượng người phát biểu quá nhiều, bài diễn văn thì nhạt nhẽo, đa phần chỉ đơn thuần đọc lại nội dung được chuẩn bị sẵn một cách vô hồn.
"Hạng ba là ổn với tôi rồi."
Từ đầu chí cuối, buổi lễ này dường như không phải vì tân sĩ quan, mà chỉ là một hình thức để bợ đỡ cấp trên.
"Nếu là người khác nói câu đó thì nghe như đang tự an ủi vậy."
Khi thời gian trôi qua hơn ba tiếng, phần quan trọng nhất của buổi lễ cũng đến: lời tuyên thệ của tân sĩ quan. Người đầu tiên được gọi lên sân khấu chính là Lazard Rigra, người đứng đầu trong kỳ tuyển chọn năm nay.
Emma bật cười khổ.
Emma khẽ thì thầm bên tai Hazen:
Mỗi năm, hàng trăm nghìn nhân tài từ khắp nơi trong đế quốc đều tham gia kỳ thi tuyển tướng lĩnh. Việc đỗ đã là một kỳ tích, chứ chưa nói đến chuyện đạt thứ hạng cao. Trên danh nghĩa, kỳ thi đánh giá hoàn toàn dựa trên năng lực, không phân biệt quý tộc hay dân thường. Nhưng thực tế, suốt 300 năm qua, chưa từng có một thủ khoa nào xuất thân từ dân thường. Á khoa cũng không, và thứ hạng cao nhất mà một thường dân từng đạt được là hạng ba. Nói cách khác, hệ thống này không chấp nhận một tướng lĩnh xuất thân từ dân thường có thể vượt qua giới quý tộc.
“Tớ cứ nghĩ cậu sẽ là thủ khoa cơ đấy.”
Tuy nhiên, với Hazen, đây là điều hiển nhiên. Nếu muốn sống sót và vươn lên trong trung tâm quyền lực của đế quốc, đặc biệt là Thiên Cung, nơi giới thượng lưu tranh đấu gay gắt, thì cần phải có chiến lược. Đứng thứ ba, thứ hạng cao nhất mà một thường dân có thể đạt được là bước đệm lý tưởng để bắt đầu con đường tướng lĩnh.
Cô và Hazen từng là bạn học cùng học viện, thường xuyên cùng nhau tham gia các bài giảng, dùng bữa trưa, thậm chí sát cánh trong những kỳ thi quan trọng.
Sau phần tuyên thệ, bước tiếp theo là phân bổ công tác, sự kiện quan trọng nhất quyết định sự nghiệp tương lai của các tân tướng lĩnh. Người đầu tiên được gọi chính là Lezard, thủ khoa của khóa này.
“Hạng ba là đủ rồi.”
"Lezard Regler. Bộ Cảnh vệ Thiên Cung."
“Nếu là người khác thì câu đó chẳng khác gì một lời biện minh vì thất bại.”
"Rõ!"
Emma khẽ cười, nhưng nụ cười ấy pha lẫn chút chua chát.
Giọng dõng dạc của Lezard vang lên, khiến mọi người đều xì xào.
Mỗi năm, hàng trăm nghìn cá nhân ưu tú trên khắp đế quốc đều đổ xô tham gia kỳ thi tuyển chọn sĩ quan—một cánh cửa hẹp đến mức chỉ cần đỗ thôi đã là một kỳ tích.
"Quả nhiên, anh ta được phân vào quân cảnh trung ương."
Kết quả thi luôn được công khai rộng rãi. Nội dung thi gồm thực chiến ma pháp và bài thi viết, không phân biệt thân phận, giai cấp. Bề ngoài, nó được tuyên bố là một kỳ thi công bằng tuyệt đối, chỉ đánh giá năng lực thuần túy.
Emma khẽ cười khổ. Bộ Cảnh vệ Thiên Cung là đơn vị chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng tộc và các quý tộc cấp cao, được xem là con đường thăng tiến lý tưởng. Cha của Lezard, Gazaria, là tộc trưởng của gia tộc Regler, một dòng dõi quý tộc danh giá bậc nhất. Ông ta giữ vị trí thứ ba trong hàng ngũ thượng quý tộc, với danh hiệu "Đại Đông". Do đó, việc Lezard được phân công vào vị trí này không chỉ dựa trên thành tích mà còn chịu ảnh hưởng lớn từ xuất thân của anh ta.
Nhưng đó chỉ là trên giấy tờ.
Nhưng Hazen không hề để tâm.
Nếu tra cứu kỹ danh sách thủ khoa trong 300 năm qua, ta sẽ thấy một điều: chưa từng có một sĩ quan xuất thân bình dân nào đứng đầu. Không chỉ vậy, ngay cả á khoa cũng chưa bao giờ là người ngoài tầng lớp quý tộc. Vị trí cao nhất mà một thường dân đạt được chỉ là… hạng ba. Và như một lẽ hiển nhiên, các danh hiệu thủ khoa và á khoa luôn thuộc về các gia tộc danh giá.
"Emma Donera. Bộ Nông nghiệp Thiên Cung."
Kỳ thi này, trên thực tế, không hề dành cho những người như Hazen.
"V-Vâng!"
Tuy nhiên, điều đó chẳng làm anh bất ngờ.
Emma khẽ run nhưng không giấu nổi sự vui mừng. Cô luôn muốn trở thành quan văn, nên rất nhẹ nhõm khi được bổ nhiệm vào bộ phận hành chính.
Nếu muốn tồn tại giữa tầng lớp quý tộc của Thiên Không Cung Điện, nếu muốn vươn tới trung tâm quyền lực của đế quốc, anh cần có một chiến lược thận trọng. Đạt hạng ba—vị trí cao nhất mà một người bình dân có thể chạm tới—chính là nước cờ hoàn hảo để đặt chân vào ván cờ quyền lực.
Lần lượt, từng tân tướng lĩnh được gọi tên. Hazen liếc nhìn họ rời đi và thì thầm:
Sau khi phần tuyên thệ kết thúc, bước tiếp theo là công bố nơi phân công công tác—một sự kiện có ảnh hưởng vô cùng lớn đến tương lai của mỗi tân sĩ quan. Người đầu tiên được gọi tên chính là thủ khoa:
"Thật thảm hại."
“Lazard Rigra—Bộ Tổng Quản Vệ Binh Thiên Không Cung Điện.”
Rõ ràng, thứ tự gọi tên phản ánh thứ bậc xã hội. Những người có tước vị cao được gọi trước và được phân vào các bộ phận quan trọng. Ban đầu, điều này không quá lộ liễu, nhưng những năm về sau, thứ tự càng trở nên quá rõ ràng. Điều này phản ánh thực trạng của đế quốc: mọi thứ đều xoay quanh hoàng tộc và giới quý tộc thượng lưu.
“Rõ!”
Cuối cùng, chỉ còn xót lại một người vẫn chưa được gọi.
Giọng đáp lại đầy khí khái của Lazard vang lên, khiến các tân sĩ quan xung quanh xôn xao.
"Hazen Heim. Vùng biên giới Bắc Garuna. Đồn biên phòng."
Emma lẩm bẩm: “Cậu ta đúng là được sắp xếp vào quân đội trung ương.”
"Rõ."
Bộ Tổng Quản Vệ Binh là đơn vị chuyên trách bảo vệ hoàng tộc và quý tộc cấp cao—một tuyến đường thăng tiến hoàn hảo. Nhưng điều này không có gì bất ngờ, bởi cha của Lazard—Gazaria Rigra—là tộc trưởng gia tộc Rigra, một trong ba gia tộc quyền lực nhất đế quốc. Với xuất thân như vậy, sự sắp xếp này gần như là điều tất yếu.
Giọng đáp của chàng trai tóc đen vang lên một cách vô cảm.
Trong khi Emma vẫn còn đang suy ngẫm, đến lượt cô được gọi tên:
Nhưng phản ứng xung quanh lại hoàn toàn khác. Những tiếng xì xào, cười nhạo lan khắp hội trường. Hazen không được điều vào trung ương, mà bị đày đến tuyến đầu nơi biên giới xa xôi. Đây chẳng khác nào một hình thức lưu đày.
“Emma Donea—Bộ Nông Nghiệp Thiên Không Cung Điện.”
“V-vâng!”
Dù hơi lúng túng, nhưng cô đáp lại với vẻ mặt vui mừng. Vì vốn có nguyện vọng trở thành văn quan, Emma cảm thấy nhẹ nhõm khi được sắp xếp vào một bộ phận phù hợp.
Từng tân sĩ quan lần lượt được gọi tên. Hazen quan sát mọi thứ từ bên lề và thì thầm một câu:
“Lố bịch.”
Chẳng cần quá tinh ý cũng có thể nhận ra một quy luật rõ ràng: những sĩ quan xuất thân danh gia vọng tộc được gọi trước, và tất cả bọn họ đều được phân vào những bộ phận trọng yếu của trung tâm đế quốc.
Ngay cả kẻ ngây thơ nhất cũng nhận ra rằng đây là một vở kịch sắp đặt sẵn.
Và rồi, cái tên cuối cùng vang lên.
“Hazen Heim—Khu vực biên giới phía Bắc, Đồn Trấn Giữ Garna.”