C1

Created Diff never expires
162 removals
Words removed394
Total words1157
Words removed (%)34.05
72 lines
166 additions
Words added443
Total words1206
Words added (%)36.73
72 lines
“Chúng ta chia tay đi.”
“Chúng ta chia tay đi.”
Chính Saki là người bắt đầu cuộc trò chuyện.
Saki là người bắt đầu cuộc trò chuyện.
“Sao lại đột ngột vậy?”
“Sao đột nhiên thế?”
“Đối với tôi thì không hề đột ngột.”
“Với tôi, điều đó không đột ngột.”
Đó là một ngày trong tuần trước lễ hội trường.
Đó là một ngày trong tuần trước lễ hội trường.
Địa điểm gặp mặt là phía sau nhà thi đấu.
Địa điểm họp là phía sau phòng tập thể dục.
Đã ba tháng kể từ khi tôi tỏ tình và bắt đầu hẹn hò với cô ấy.
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi tôi tiếp cận cô ấy và bắt đầu hẹn hò.
Cô ấy có một gương mặt sắc sảo, dường như phản ánh tính cách cạnh tranh của mình. Tôi bị thu hút bởi vóc dáng nhỏ nhắn, đáng yêu cùng cách cư xử của cô ấy.
Cô ấy có khuôn mặt rõ nét, dường như phản ánh tính cách cạnh tranh của cô ấy. Tôi bị thu hút bởi vóc dáng nhỏ nhắn và quyến rũ cùng hành vi của cô ấy.
Mối quan hệ không hẳn là tệ. Chúng tôi đã có những khoảng thời gian vui vẻ, giống như bất kỳ cặp đôi nào khác.
Mối quan hệ này không hẳn là tệ. Chúng tôi đã có khoảng thời gian vui vẻ, giống như bất kỳ cặp đôi nào khác.
Thành thật mà nói, tôi vẫn chưa thể hiểu nổi mọi chuyện.
Thành thật mà nói, tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm về vấn đề này.
“Chỉ để chắc chắn, còn lễ hội trường thì sao?”
“Để chắc chắn, lễ hội trường thế nào rồi?”
“Cậu biết lời nguyền về điệu nhảy rồi đúng không? Không ích gì khi nhảy với người mà cậu muốn chia tay. Đó là lý do cậu nên nhảy với người mà cậu thực sự thích.”
"Bạn biết về jinx khiêu vũ, phải không? Không ích gì khi khiêu vũ với người mà bạn muốn chia tay. Đó là lý do tại sao bạn khiêu vũ với người mà bạn thực sự thích."
“Người mà cậu thực sự thích?”
“Người mà bạn thực sự thích?”
Saki cười nhẹ, rồi cười lớn.
Sau khi cười nhẹ, Saki cười lớn.
“Hắn là một người vô tư. Trong sáng và trung thực, đó là lý do cậu bị thua, Nagai Masatoshi-kun.”
“Anh ấy là người dễ tính. Trong sáng và trung thực, đó là lý do tại sao anh bị qua mặt, anh biết không, Nagai Masatoshi kun?”
Cô ấy đưa điện thoại của mình ra trước mặt tôi.
Cô ấy đưa điện thoại cho tôi.
Trên màn hình là hình ảnh của một chàng trai trông giống bạn cùng lớp. Tôi thấy vài tấm lướt qua, và ngay cả tôi, dù chậm hiểu, cũng nhận ra.
Trên màn hình là hình ảnh một người đàn ông trông giống bạn cùng lớp. Tôi thấy một vài người lướt qua, và ngay cả tôi, một người học chậm, cũng có thể nhận ra.
“Cậu đứng thứ ba. Trong số tất cả các chàng trai của tôi.”
“Anh là người thứ ba. Trong số tất cả những người của tôi.”
“Cậu đã lừa dối tôi.”
“Anh đã lừa dối em.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Ừ, ừ.”
Cô ấy trả lời nhẹ nhàng, không có vẻ gì là cảm thấy tội lỗi.
Cô ấy nhẹ nhàng đáp lại. Cô ấy dường như không cảm thấy chút tội lỗi nào.
“Tôi muốn hỏi một câu đơn giản, tại sao cậu chấp nhận lời tỏ tình của tôi khi đã có người đứng đầu?”
“Tôi muốn hỏi anh một câu hỏi đơn giản, tại sao anh lại chấp nhận lời tỏ tình của tôi khi anh đã có số một?”
“Không có lý do gì để tôi từ chối. Nagai-kun có gương mặt ưa nhìn, điềm tĩnh và tính cách tốt. Điều đó không tệ chút nào.”
“Tôi không có lý do gì để từ chối. Nagai-kun có khuôn mặt đẹp trai, tính tình điềm đạm, khí chất tốt. Không tệ chút nào.”
“Đó không phải điều tôi muốn hỏi. Tôi không hiểu nổi suy nghĩ của một cô gái bắt cá hai tay.”
“Đó không phải là ý tôi muốn nói. Tôi không hiểu được suy nghĩ của một cô gái hai mang.”
Ban đầu, tôi bị cơn giận chi phối. Nhưng bây giờ, sự bàng hoàng đang tăng lên.
Lúc đầu, tôi bị cơn giận dữ chế ngự. Nhưng bây giờ, tỷ lệ thất vọng đang tăng lên.
tôi không phải là người đầu tiên ngay từ đầu, cô ấy vẫn cư xử như thể tôi là duy nhất. Cô ấy lừa dối tôi mà không hề xin lỗi. Và rồi chia tay tôi vào thời điểm tệ nhất.
Mặc dù tôi không phải là người đầu tiên ngay từ đầu, cô ấy đã cư xử theo cách khiến tôi cảm thấy như vậy. Cô ấy đã lừa dối tôi mà không xin lỗi. Và sau đó cô ấy chia tay tôi vào thời điểm tồi tệ nhất có thể.
Tôi không hiểu. Tôi muốn biết điều gì trong tâm lý đã thúc đẩy Kisaki Saki làm vậy.
Tôi không hiểu. Tôi muốn biết phần tâm lý nào đã thúc đẩy Kisaki Saki.
“Tôi nghĩ thật tuyệt khi được nhiều người đàn ông yêu quý. Sẽ thật lãng phí nếu chỉ dừng lại ở một tình yêu đích thực, vì tôi quá được yêu thích.”
“Tôi nghĩ thật tuyệt khi được mọi loại đàn ông yêu mến. Thật đáng tiếc nếu chỉ một tình yêu đích thực, vì tôi quá nổi tiếng.”
“Nói ngắn gọn, càng nhiều người yêu cậu, càng tốt – đó là điều cậu tin tưởng.”
“Tóm lại, càng nhiều người yêu mến bạn thì càng tốt – đó là điều tôi tin tưởng.”
“Đúng vậy. Chẳng phải điều đó thật tuyệt sao?”
“Vâng. Thật tuyệt vời phải không?”
Tôi chỉ biết cười.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc cười.
Khi bóc lớp vỏ bên ngoài, tôi phát hiện ra một con quái vật khủng khiếp ẩn bên trong. Tôi không có chút cảm thông nào cho loài quỷ dữ.
Khi tôi lột lớp da của con quái vật, tôi thấy một con quái vật khủng khiếp ẩn núp bên trong. Tôi không có thiện cảm với quỷ dữ.
“Thật lạ khi chúng ta đã có thể hòa hợp với nhau lâu đến vậy.”
“Thật ngạc nhiên khi chúng ta có thể hòa hợp với nhau đến vậy.”
“Nếu có cơ hội, tôi không ngại nếu chúng ta tiếp tục mối quan hệ như cũ. Chỉ là bây giờ không tiện, nhưng nếu cậu muốn quay lại, chúng ta luôn có thể–”
“Tôi không ngại nếu chúng ta có cùng mối quan hệ từ bây giờ, nếu có cơ hội. Chỉ là hiện tại không tiện, nhưng nếu anh muốn quay lại với nhau, chúng ta luôn có thể–“
“Đủ rồi.”
"Đủ."
Tôi nói rõ ràng. Sự kiên nhẫn cũng có giới hạn.
Tôi đã nói rõ rồi. Sự kiên nhẫn cũng có giới hạn.
Như dự đoán, biểu cảm của Saki cũng cứng lại.
Đúng như dự đoán, biểu cảm của Saki cũng trở nên cứng rắn hơn.
Không có dấu hiệu nào cho thấy cơn giận của tôi sẽ dịu đi. Cơn giận đã vượt qua sự bàng hoàng.
Không có dấu hiệu nào cho thấy cơn giận của tôi sẽ dịu đi. Cơn giận của tôi còn lớn hơn cả sự thất vọng.
“Tôi không thể tiếp tục với cậu. Tôi sẽ rút lại mong muốn của mình. Mục tiêu của chúng ta quá khác biệt.”
“Tôi không thể đối phó với anh. Tôi sẽ rút lại yêu cầu của mình. Mục tiêu của chúng ta quá khác nhau.”
“...Tôi hiểu rồi. Tôi muốn nói rõ rằng tôi không ghét Nagai-kun. Tôi đã rất vui trong những buổi hẹn hò của chúng ta. Cảm ơn tất cả.”
“…..Tôi hiểu rồi. Tôi muốn nói rõ rằng tôi không ghét Nagai-kun. Tôi rất thích buổi hẹn hò của chúng ta. Cảm ơn anh mọi thứ.”
Cái gì mà “cảm ơn” chứ?
Chuyện cảm ơn ở đây là sao?
Điều Saki cần bây giờ không phải là lời cảm ơn.
Điều Saki cần bây giờ không phải là lời cảm ơn.
Tuy nhiên, ngay cả khi tìm kiếm những lời khác, chúng cũng không đủ. Chẳng ích gì. Saki bị chi phối bởi một triết lý không thể cứu vãn, và mọi chuyện đã quá muộn.
Tuy nhiên, ngay cả khi bạn đang tìm kiếm những từ khác, thì những từ đó vẫn chưa đủ. Không ổn chút nào. Saki bị chi phối bởi một triết lý không thể cứu vãn, và đã quá muộn rồi.
“Cũng vậy thôi. Tôi đã dành thời gian quý giá của mình cho cậu, người đã lừa dối tôi.”
“Cũng vậy. Tôi đã có thể dành thời gian quý báu của mình cho anh, người đã lừa dối tôi.”
“Cậu không thành thật chút nào.”
“Anh không trung thực.”
“...Tôi sẽ giả vờ rằng mọi thứ ổn. Tôi sẽ cho mọi người thấy rằng cậu là người tệ nhất.”
“…..Tôi nhất định sẽ giả vờ ổn, tôi sẽ cho mọi người thấy anh là người tệ nhất.”
“Cậu đang lãng phí thời gian. Tôi có nhiều mối quan hệ. Tôi rất giỏi trong việc thao túng thông tin, cậu biết không? Có một lý do rất rõ ràng tại sao tôi đã ở bên nhiều người đàn ông cùng lúc không hối hận. Đừng làm điều gì ngu ngốc.”
“Anh đang lãng phí thời gian của mình. Tôi có nhiều mối quan hệ. Tôi giỏi thao túng thông tin, anh biết không? Có một lý do rất chính đáng tại sao tôi lại ở bên nhiều người đàn ông cùng một lúc không hề hối hận. Đừng thử bất cứ điều gì ngu ngốc.”
“Kuh.”
“Ờ.”
Tôi thật ngu ngốc khi nghĩ rằng mình có thể trả thù cô ấy.
Tôi thật ngốc khi nghĩ rằng mình có thể trả thù cô ấy.
Chỉ còn một điều duy nhất để làm, đó là khóc cho qua chuyện.
Chỉ một điều duy nhất có thể làm, đó là khóc cho đến khi ngủ thiếp đi.
“Nói vậy, tôi có hẹn với tình yêu đích thực của mình. Tạm biệt.”
“Nói vậy thôi, tôi có hẹn với tình yêu đích thực của mình rồi. Tạm biệt.”
Với một nụ cười và cái vẫy tay chào, cô ấy biến mất. Tôi không đủ lịch sự để vẫy tay đáp lại.
Với một nụ cười và cái vẫy tay tạm biệt, cô ấy biến mất. Tôi không có đủ duyên dáng để vẫy tay đáp lại.
“Thật là, tôi chỉ là một kẻ ngu ngốc.”
“Cái quái gì thế, tôi chỉ đang tỏ ra ngu ngốc thôi.”
Tôi đoán mình sẽ phải tìm kiếm một tình yêu mới.
Tôi đoán tôi lại phải tìm một tình yêu mới thôi.
Không phải là tôi sẽ có cảm giác đó một lần nữa.
Không phải là tôi sẽ có lại cảm giác đó lần nữa.
Tôi đã yêu Kisaki Saki cho đến khi biết được bản chất thật của cô ấy. Vì vậy, tình huống hiện tại là không thể chấp nhận được.
Tôi đã yêu Kisaki Saki cho đến khi tôi phát hiện ra bản chất thực sự của cô ấy. Do đó, tình hình hiện tại là không thể chấp nhận được.
Tôi đã bị một người phụ nữ phản bội –
Tôi đã bị một người phụ nữ phản bội–
Tôi đã bị phản bội.
Tôi đã bị phản bội.
“Chỉ là giống như trước đây thôi.”
“Vẫn giống như trước thôi.”
Cả đời tôi đã bị phản bội cho đến khi bước vào cấp ba.
Tôi đã bị phản bội suốt cuộc đời cho đến khi tôi vào trung học.
Tôi thường bị vu oan và bị mắng vì những lời buộc tội sai sự thật. Những người tôi nghĩ là tốt đã rời bỏ tôi sau khi gây ra đủ loại rắc rối.
Tôi thường bị vu cáo là gây rắc rối và bị mắng vì vu cáo. Những người tôi nghĩ là tốt đã rời xa tôi sau khi gây ra đủ thứ rắc rối.
Những người tôi tin tưởng đều lần lượt rời bỏ tôi. Cuối cùng, tất cả họ đều là những người xấu đội lốt người tốt.
Những người tôi tin tưởng đều bỏ rơi tôi ở mọi ngã rẽ. Cuối cùng, họ đều là những người xấu nhưng lại hành động như người tốt.
Sau khi lên cấp ba, tôi nghĩ rằng cuối cùng mình đã gặp được người mà tôi có thể tin tưởng.
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng đã gặp được người mà tôi có thể tin tưởng.
Một lần nữa, tôi lại bị phản bội.
Một lần nữa, tôi lại bị phản bội.
“Cuộc đời tôi thật hỗn loạn.”
“Cuộc sống của tôi mất kiểm soát rồi.”
Tôi ngước nhìn lên bầu trời.
Tôi nhìn lên bầu trời.
Bầu trời bị bao phủ bởi mây, và màu sắc trông thật u ám.
Bầu trời bị mây đen bao phủ, màu sắc bầu trời không được đẹp.
Mắt tôi ngày càng cay. Tầm nhìn trở nên mờ đi.
Mắt tôi ngày càng nóng hơn. Tầm nhìn của tôi trở nên mờ đi.
“Không ổn rồi, khóc cũng chẳng ích gì.”
“Không tốt, khóc cũng chẳng ích gì.”
Khi tôi đang lau nước mắt, trời bắt đầu mưa lất phất.
Khi tôi đang lau nước mắt thì trời bắt đầu mưa phùn.
Mưa bất ngờ nặng hạt. Đáng tiếc, tôi không mang theo ô.
Trời mưa to ngay lập tức. Thật không may, tôi không có ô trong tay.
Tôi quyết định chạy thẳng về nhà.
Tôi quyết định chạy nhanh về nhà.