C2
297 removals
Words removed | 675 |
Total words | 3224 |
Words removed (%) | 20.94 |
447 lines
349 additions
Words added | 765 |
Total words | 3314 |
Words added (%) | 23.08 |
447 lines
Hệ thống chính trị của quốc gia 'Edsilla' là hệ thống nghị viện. Đây cũng là hệ thống bình đẳng, nhưng thực tế chỉ là bề ngoài, và hệ thống giai cấp mạnh mẽ vẫn tồn tại trong toàn xã hội.
Thể chế chính trị của quốc gia Edsilia là đại nghị.Đây là cũng là một thể chế theo chủ nghĩa bình đẳng nhưng thực tế đó chỉ là vỏ ngoài và sự phân chia giai cấp mạnh mẽ vẫn còn tồn tại trong xã hội hiện thời.
Vị trí quyền lực nhất ở Edsilla là 'Thượng nghị sĩ', có chín mươi chín ghế. Việc bầu ra các thành viên này thường được quyết định bởi chính trị, giao dịch hoặc đấu tranh giữa các gia đình quý tộc, hơn là bằng cách bỏ phiếu.
Chức vụ quyền lực nhất ở Edsilia chính là ‘Thượng nghị sĩ’ gồm 99 ghế. Việc bầu ra các thành viên này thường được quyết định bởi các chiêu trò chính trị, giao dịch hay các cuộc đấu đá giữa các gia đình quý tộc hơn là việc bỏ phiếu thông thường.
Do đó, mỗi Thượng nghị sĩ, người có thể được coi là đại diện của giới quý tộc, là trụ cột của quốc gia và là vinh quang của gia đình. 'Chủ tịch', người kiểm soát tất cả họ và nhìn xuống họ từ trên cao, là chủ nhân của quốc gia.
Vì vậy, mỗi thượng nghị sĩ, người được coi là bộ mặt của giới quý tộc chính là trụ cột của đất nước và là niềm vinh quang của gia tộc. ‘ Chủ tịch’, người kiểm soát và dõi ánh mắt xuống tất cả bọn họ từ trên cao chính là chủ nhân của đất nước này.
…Ngai vàng nhìn xuống biển và đất liền từ nơi cao nhất trên lục địa.
...Thứ ngai vàng nhìn khắp biển khơi và đất liền từ nơi cao nhất trên lục địa.
Gia đình Thiên niên kỷ Libra đang cố gắng giành lại vị thế đó.
Gia tộc của Thiên niên kỷ, Thiên Bình đang cố gắng giành lại vị trí đó.
“Hiệu quả chi phí của khách hàng đang giảm sút.”
“Tiền đầu tư từ khách hàng đang giảm sút”
Một bàn tay đeo găng tay lật trang tài liệu. Động tác sắc bén, không lãng phí, giọng điệu lạnh lùng thoải mái.
Một bàn tay đeo găng đang lật từng trang tài liệu.Những chuyển động sắc bén không thừa thãi và giọng điệu lạnh lùng thoải mái.
"Tôi xin lỗi."
“Tôi xin lỗi”
Ngược lại, người đàn ông đứng trước mặt anh ta thì lại lo lắng, anh ta liên tục khom lưng, nhìn người đàn ông có khả năng trở thành người đứng đầu tiếp theo của gia đình.
Mặt khác, người đàn ông đang đứng ở trước người kia lại đang lo lắng.Anh ta liên tục khom lưng đồng thời quan sát ứng cử viên có tiềm năng rất cao cho chiếc ghế trưởng tộc đời tiếp theo.
“Không phải lỗi của anh. Không dễ để tìm thấy một công cụ hữu ích trong thùng rác.”
“Không phải lỗi của anh.Thật không dễ để tìm được thứ công cụ hữu ích trong đống rác”
Libra đã điều hành các 'trại trẻ mồ côi' dưới tên của gia đình trong 200 năm.
Thiên Bình đã điều hành những trại mồ côi này dưới tên gia tộc được 200 năm.
Họ tập hợp những đứa trẻ mồ côi và con ngoài giá thú có dấu hiệu đánh thức 'Phổ' của họ, hoặc những đứa trẻ có khả năng có tài năng như vậy, và nuôi dưỡng, cung cấp nhà ở và đào tạo chúng bằng tiền của Thiên Bình để mài giũa chúng thành công cụ. Về cơ bản, đây là một dự án phúc lợi đốt tiền.
Họ tập hợp những đứa trẻ mồ côi và những đứa con ngoài giá thú có dấu hiệu thức tỉnh Spectrum hoặc những đứa có tài năng rồi cung cấp chỗ ăn ở đi kèm việc đào tạo bằng tiền của Thiên Bình nhằm mài dũa chúng thành những công cụ.Đó gần như là một dự án phúc lợi đốt rất nhiều tiền.
Nếu như bọn họ có tài năng sáng chói ngay từ đầu, thì sẽ có người cướp mất bọn họ trước khi bọn họ được mài giũa. Cuối cùng, tất cả những gì còn lại sẽ chỉ là rác rưởi và đá.
Nếu chúng biểu hiện tài năng rực rỡ, một ai đó sẽ chộp chúng ngay trước khi chúng được mài dũa. Sau cùng những gì còn lại sẽ chỉ còn là rác và đá.
“Chúng ta không thể nuôi dưỡng những kẻ vô dụng mãi được. Tốt hơn là kéo lạc đà trong sa mạc hoặc tìm ngọc trai trong biển.”
“Chúng ta không thể tiếp tục nuôi những đứa vô dụng mãi được.Thà làm việc gì đó có thể sinh tiền còn hơn.”
Chải lại mái tóc xanh, gần như là biểu tượng của dòng dõi, người con trai cả, Derek, lật từng trang danh sách.
Chải mái tóc màu xanh dương của mình, thứ gần như được coi là biểu tượng của dòng dõi, người con trai cả Derek búng nhẹ vào những trang giấy của bảng kê tên.
[Shion Ascal…]
[Shion Ascal..]
Anh ta thậm chí không thèm liếc nhìn tên của những đứa trẻ mồ côi. Như thể chúng không đáng để anh ta dành một phút nào.
Anh ta còn không buồn liếc nhìn tên của những đứa trẻ mồ côi.Như thể chúng chẳng đáng một khắc của anh ta.
“Sớm trục xuất hết bọn họ đi.”
“Hãy sớm đào thải chúng”
Cấu trúc kế vị hiện tại của Thiên Bình tập trung nhưng căng thẳng. Người con trai cả, người con trai thứ và người con gái lớn đã chơi trò kéo co tẻ nhạt này trong nhiều năm.
Cơ chế thừa kế của Thiên Bình rất được chú tâm nhưng cũng không kém phần căng thẳng.Người con trai cả, người con trai thứ và người con gái lớn đã và đang chơi trò kéo co buồn tẻ này suốt nhiều năm.
Tất nhiên, thời gian và sự biện minh đứng về phía người con trai cả, Derek, nhưng sức mạnh bảo vệ người con trai thứ hai và cô con gái lớn cũng không thể bị đánh giá thấp.
Đương nhiên, thời gian và lý lẽ đều nghiêng về người con trai cả Derek nhưng nguồn lực trợ giúp người con trai thứ và người con gái lớn cũng rất đáng gờm.
Người duy nhất anh có thể tin tưởng, hoặc ít nhất là không phải đề phòng, chính là người trẻ nhất.
Người duy nhất anh ta có thể tin tưởng hoặc ít nhất là không phải đề phòng chính là người con út.
Ông ấy không thể lãng phí tài sản vào một thứ như trại trẻ mồ côi.
Anh ta không thể đáp ứng việc phung phí của cải vào nơi như là trại mồ côi.
“Tự mình lập luận đi. Đến lúc đó ta sẽ nói cho gia chủ.”
“ Hãy tự chuẩn bị lí do.Ta sẽ báo lại với lãnh đạo của gia tộc khi thời điểm đến”
Derek kết thúc cuộc họp trong phòng làm việc của người con trai cả. Anh ta xoay người ngồi xuống, như thể anh ta thậm chí không muốn nghe bất kỳ lời phản đối nào.
Derek kết thúc cuộc họp trong phòng làm việc của người con trai cả. Anh ta trở mình ngồi xuống như thể không muốn phải nghe bất kì lời phản đối nào.
“…Vâng. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ truyền đạt lại.”
“...Vâng.Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ truyền đạt lại”
Henry cúi chào ngay ngắn theo tư thế của một quản gia.
Henry cuối chào ngay ngắn trong phong thái của một quản gia.
* * *
* * *
“……Shion Ascal.”
“....Shion Ascal”
Tại phòng tư vấn của trại trẻ mồ côi Libra, thành phố Edsilla.
Tại phòng tư vấn của trại trẻ mồ côi Thiên Bình, thành phố Edsilia
Một hiệp sĩ cao cấp của gia tộc chính gọi tên tôi.
Một hiệp sĩ cao cấp thuộc gia đình dòng chính gọi tên tôi.
“Shion Ascal.”
“Shion Ascal.”
Tôi nhìn anh ấy với đôi mắt hơi choáng váng.
Tôi nhìn anh ấy với đôi mắt hơi choáng váng.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn cảm thấy điều đó có phần không thực.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn cảm thấy điều đó có phần không thực.
“Shion Ascal. Trả lời!”
“Shion Ascal. Trả lời!”
"Tại sao?"
"Làm sao mà?"
"……Tại sao?"
"……Làm sao mà?"
Hiệp sĩ nhíu mày. Sau đó, ông đọc to các tài liệu ghi chép chi tiết về lịch sử của tôi bằng giọng lớn.
Vị hiệp sĩ nhíu mày. Sau đó ông ta đọc to các tài liệu ghi chép chi tiết về quá khứ của tôi bằng giọng lớn.
“Được rồi. Vào trại trẻ mồ côi lúc bảy tuổi, u não lúc tám tuổi? Bệnh bạch cầu lúc mười ba tuổi, nhập học trường trung học Endex Magic lúc mười bốn tuổi… Đợi đã, bệnh bạch cầu à?”
“Được rồi. Vào trại trẻ mồ côi lúc bảy tuổi, u não lúc tám tuổi? Bệnh bạch cầu lúc mười ba tuổi, nhập học trường trung học Ma thuật Endex lúc mười bốn tuổi… Đợi đã, bệnh bạch cầu à?”
Giọng nói vang dội ban đầu của ông dần dần nhỏ lại.
Giọng nói vang dội ban đầu của ông ta dần dần nhỏ lại.
Vâng, cuộc sống như tôi không phải là điều phổ biến.
Vâng, hoàn cảnh của tôi không phải là điều phổ biến.
“Ừm……”
“Hmm……”
Người hiệp sĩ im lặng một lúc, dường như đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình và lên tiếng.
Vị hiệp sĩ im lặng một lúc, dường như đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình và lên tiếng.
“Thiên Bình đã cứu cô. Cô không phải chịu tất cả những chi phí y tế này chứ?”
“Thiên Bình đã cứu cậu. Cậu không phải chịu tất cả những chi phí chữa trị này đúng chứ?”
Một quan niệm sai lầm phổ biến.
Một quan niệm sai lầm phổ biến.
Mười hai năm trước, tôi cũng nghĩ vậy và tôi trung thành với gia đình đập này.
Mười hai năm trước, tôi cũng nghĩ giống vậy và tôi đã trung thành với cái gia tộc chết tiệc này.
“Tôi đã trả tiền điều trị bằng tiền lương của bố tôi, tiền hưu trí và tiền bồi thường tử vong.”
“Tôi đã trả tiền điều trị bằng tiền lương của cha tôi, tiền hưu trí và tiền bồi thường tử vong.”
“Cha của cậu?”
"Cha của cậu?"
“Đúng vậy. Ông ấy là một hiệp sĩ. Của Libra.”
“Đúng vậy. Ông ấy là một hiệp sĩ của Thiên Bình.”
“……”
“……”
Gương mặt của hiệp sĩ trở nên phức tạp.
Gương mặt của vị hiệp sĩ trở nên phức tạp.
Tôi thêm một điều nữa.
Tôi thêm một điều nữa.
“Một hiệp sĩ trẻ.”
“Một hiệp sĩ sơ cấp.”
“Anh ấy không tốt nghiệp đại học à?”
“Ông ta chưa tốt nghiệp đại học à?”
"Đúng."
"Đúng vậy."
Sau đó, anh gật đầu như thể thừa nhận điều gì đó. Có vẻ như anh đã nhẹ nhõm.
Sau đó, ông ta gật đầu như thể nhìn nhận được điều gì đó. Có vẻ như ông ta thấy nhẹ nhõm.
Dù sao thì anh ấy cũng là một Hiệp sĩ đã tốt nghiệp đại học.
Dù sao thì ông ta cũng là một Hiệp sĩ đã tốt nghiệp từ đại học.
“Dù sao thì. Năm nay em 18 tuổi đúng không? Cuối cùng em cũng đã khỏi bệnh rồi, đúng không?”
“Dù sao thì năm nay cậu 18 tuổi đúng không? Cuối cùng cậu cũng đã khỏi bệnh rồi phải không?”
“Của những căn bệnh đó.”
“Khỏi những căn bệnh đó.”
Vẫn còn một ca bệnh nghiêm trọng hơn nữa, nhưng tất cả các ca còn lại đều đã được tuyên bố là đã khỏi hoàn toàn.
Vẫn còn một căn bệnh nghiêm trọng hơn nữa, nhưng tất cả các căn bệnh còn lại đều được tuyên bố là đã khỏi hoàn toàn.
“Được rồi. Spectrum của bạn đã nở hoa chưa?”
“Được rồi. Spectrum của cậu đã thức tỉnh chưa?”
Khi hỏi về 「Spectrum」, cuối cùng nó cũng có vẻ chân thực.
Khi hỏi về「Spectrum」, cuối cùng nó cũng có cảm giác chân thực.
Bây giờ là năm 2013.
Bây giờ là năm 2013.
Không phải năm 2025, thậm chí còn không gần, mà là năm 2013.
Không phải năm 2025, thậm chí còn không gần, mà là năm 2013.
Tôi đã quay ngược về mười hai năm trước, quay trở lại cái thời đáng nguyền rủa này.
Tôi đã quay ngược về mười hai năm trước, quay trở lại cái thời điểm đáng nguyền rủa này.
"Trả lời."
"Trả lời."
Hiệp sĩ thúc giục tôi, vuốt ve bộ ria mép.
Vị hiệp sĩ thúc giục tôi, vuốt ve bộ ria mép.
"KHÔNG."
"Không."
Tôi lắc đầu. Tôi đã trả lời như vậy cách đây 12 năm, trước khi có sự thoái triển.
Tôi lắc đầu. Tôi đã trả lời y như vậy cách đây 12 năm, trước khi hồi quy.
Trên thực tế, nó đã nở hoa rồi.
Trên thực tế, nó đã thức tỉnh rồi.
Không phải năm 2012 mà là năm 2010.
Không phải năm 2012 mà là năm 2010.
"Vẫn?"
"Vẫn chưa?"
Tôi không thể nói điều đó vì nó quá xấu hổ.
Tôi không thể nói ra điều đó vì nó quá xấu hổ.
Spectrum của tôi là một cuốn sổ tay! Tôi có thể viết nhật ký! Tôi có thể ghi chép mọi thứ để không quên, Chết tiệt.
Spectrum của tôi là Notepad! Tôi có thể viết nhật ký! Tôi có thể ghi chép mọi thứ để không quên, Chết tiệt.
“Ngươi vô dụng.”
"Cậu là thứ vô dụng."
“Đúng vậy.”
"Phải."
Thở dài.
Sigh.
Hiệp sĩ thở dài và đổi vẻ mặt sang nghiêm nghị.
Hiệp sĩ thở dài và đổi sang vẻ mặt nghiêm nghị.
“Gia đình chính rất thất vọng về cô. Cô nhi viện này không phải xây để cô vui chơi ăn uống. Học phí, tiền ăn, tiền sách vở, tiền giáo dục, tiền tiêu vặt của trẻ em, tiền lương giáo viên, v.v., tất cả cộng lại thành 60-70 triệu nhân dân tệ một năm. Cô chưa trả một xu nào, đúng không?”
“Dòng chính rất thất vọng về cậu. Cô nhi viện này không phải được dựng lên để cậu vui chơi ăn uống. Học phí, tiền ăn, tiền sách vở, tiền giáo dục, tiền tiêu vặt của trẻ em, tiền lương giáo viên, v.v., tất cả cộng lại thành 60-70 triệu Ren một năm. Cậu chưa từng trả một xu nào, đúng không?”
Tôi không nhớ tên của hiệp sĩ có ria mép, nhưng tôi vẫn nhớ những gì anh ta nói tiếp theo.
Tôi không nhớ tên của hiệp sĩ mang ria mép, nhưng tôi vẫn nhớ những gì ông ta nói tiếp theo.
Điều đó thực sự gây sốc cho trái tim non nớt của tôi.
Điều đó thực sự gây sốc cho trái tim non nớt của tôi.
“Trại trẻ mồ côi sắp đóng cửa.”
“Trại trẻ mồ côi sắp đóng cửa.”
Lúc đó, tôi của ngày xưa sẽ mở to mắt. Tôi gần như khóc, nắm chặt mép ria mép của ông.
Lúc đó, tôi của kiếp trước sẽ mở to mắt. Tôi gần như đã khóc và nắm chặt mép ria mép của ông ta.
Rốt cuộc, có vẻ như người đàn ông có ria mép đã lường trước được phản ứng như vậy.
Rốt cuộc, có vẻ như người đàn ông có ria mép đã lường trước được phản ứng như vậy.
“……Ừ, cậu ổn chứ?”
“……Chà, cậu ổn chứ?”
"Đúng."
"Phải."
Nhưng bây giờ thì điều đó không còn quan trọng nữa.
Nhưng bây giờ thì điều đó không còn quan trọng nữa.
“À… Đúng rồi. Đừng tuyệt vọng quá. Vẫn còn cơ hội. Ngài Derek Libra là người rất hào phóng.”
“À… Đúng rồi. Đừng tuyệt vọng quá. Vẫn còn một cơ hội. Ngài Derek Libra là người rất hào phóng.”
Chúa ơi. Cách chọn từ đó thật buồn cười. Người đứng đầu thực sự của gia đình có lẽ thậm chí còn không thèm để ý đến anh ta.
Chúa ơi. Cách chọn từ đó thật buồn cười. Người đứng đầu thực sự của gia đình có lẽ thậm chí còn không thèm để ý đến anh ta.
Hiệp sĩ có ria mép vuốt ria mép trong khi nói.
Vị hiệp sĩ có ria mép vuốt nó trong khi nói.
“Tôi nghe nói trong trại trẻ mồ côi có khoảng mười người có tiềm năng, bao gồm cả anh?”
“Tôi nghe nói trong trại trẻ mồ côi có khoảng mười người có tiềm năng, bao gồm cả cậu?”
"Tôi?"
"Tôi?"
"Cậu đang tham dự Endex, đúng không? Tôi thậm chí còn không thể vào đó. Dù sao thì, chúng ta sẽ có một 'trận đấu'."
"Cậu sẽ vào Endex, đúng không? Tôi thậm chí còn không thể vào đó. Dù sao thì, chúng ta sẽ có một 'trận đấu'."
“À…”
"Ah…"
Tôi gật đầu.
Tôi gật đầu.
Tất nhiên là tôi biết câu chuyện này. Đó là tương lai mà tôi đã trải nghiệm.
Tất nhiên là tôi biết câu chuyện này. Đó là tương lai mà tôi đã trải nghiệm.
“Nếu các bạn chứng minh được tài năng của mình, trại trẻ mồ côi này có thể tồn tại.”
“Nếu các cô cậu chứng minh được tài năng của mình, trại trẻ mồ côi này có thể tồn tại.”
Đó là lời nói dối.
Đó là một lời nói dối.
Trại trẻ mồ côi sẽ không thể tồn tại được.
Trại trẻ mồ côi sẽ không thể tồn tại được.
Không thể được.
Không thể được.
“Đây là một loại kiểm tra kỹ năng. Nếu bạn đã làm việc đủ chăm chỉ cho đến bây giờ, chúng tôi sẽ sắp xếp cho bạn thi đấu với một người mà bạn có thể đánh bại. Như vậy được chứ?”
“Đây là một bài kiểm tra kỹ năng. Nếu cô cậu đã làm việc đủ chăm chỉ cho đến bây giờ, chúng tôi sẽ sắp xếp cho các cô cậu thi đấu với một người mà cô cậu có thể đánh bại. Như vậy được chứ?”
“Đúng vậy. Nghe có vẻ công bằng đấy.”
“Phải. Nghe rất công bằng một cách chết tiệt đấy.”
Tôi trả lời ngay và đứng dậy. Ở lại lâu hơn nữa sẽ chỉ lãng phí thời gian.
Tôi trả lời ngay và đứng dậy. Ở lại lâu hơn nữa sẽ chỉ lãng phí thời gian.
“…chết tiệt? Anh vừa nói chết tiệt à?”
“…Chết tiệt?Cậu vừa nói chết tiệt à?”
Bỏ qua gã hiệp sĩ có ria mép đang cố túm lấy đuôi tôi, tôi quay người và bỏ đi.
Lơ đi vị hiệp sĩ có ria mép đang cố túm lấy tôi, tôi quay người và bỏ đi.
* * *
* * *
「Trại trẻ mồ côi Libra」.
「Trại trẻ mồ côi Thiên Bình」.
Không xa trung tâm thành phố Edsilla, nơi có luồng gió trong lành từ khu rừng và dòng suối thổi vào, là một cơ sở phúc lợi có truyền thống 150 năm.
Không xa trung tâm thành phố Edsilla, nơi có luồng gió trong lành từ khu rừng và dòng suối thổi vào, là một cơ sở phúc lợi có truyền thống 150 năm.
Vì được điều hành bởi gia đình Libra nên trường khá rộng. Khuôn viên trường bao gồm ký túc xá, phòng ăn, sân chơi, sân thể thao, công viên và các tiện nghi khác mà bạn mong đợi ở một ngôi trường tử tế.
Vì được điều hành bởi gia đình Libra nên nó khá rộng.Cơ sở vật chất bao gồm các ký túc xá,một phòng ăn, sân chơi, sân thể thao, công viên và đủ mọi thứ vật chất khác mà bạn mong sẽ đợi ở một ngôi trường tử tế.
“Bây giờ thực sự là năm 2012.”
“Bây giờ thực sự là năm 2012.”
Bây giờ, sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn vô nghĩa tại phòng tư vấn của trại trẻ mồ côi trong ký ức của tôi.
Bây giờ, sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn vô nghĩa tại phòng tư vấn của trại trẻ mồ côi trong ký ức của tôi.
Tôi đang ngồi trên băng ghế công viên, nhìn về phía đường chân trời tối đen.
Tôi đang ngồi trên băng ghế công viên, nhìn về phía đường chân trời tăm tối .
“Thật tuyệt vời.”
"Ngạc nhiên."
Thật tuyệt vời khi tôi có thể ngắm bầu trời đêm này. Thật tuyệt vời khi tôi có thể cử động bàn tay của mình.
Thật tuyệt vời khi tôi có thể ngắm bầu trời đêm này. Thật tuyệt vời khi tôi có thể cử động bàn tay của mình.
Thật tuyệt vời khi tôi vẫn còn sống và thở.
Thật tuyệt vời khi tôi vẫn còn đang sống và thở.
Tôi chắc chắn rằng khi tôi chết, đó là năm 2025, không phải năm 2013, mà chỉ mới một tuần trước. Cơ thể tôi hẳn đã bị biến thành một xiên que bởi những móng vuốt giống như móng vuốt của người sói.
Tôi chắc chắn rằng khi tôi chết, đó là năm 2025, không phải năm 2013, chỉ mới một tuần trước thôi. Cơ thể tôi hẳn đã bị biến thành một cái xiên que bởi những móng tay tựa móng vuốt của tên người sói.
“Tôi có nên vui không?”
“Minh có nên vui mừng không?”
Tôi tò mò.
Tôi hoài nghi.
Tôi có thực sự thoái lui không?
Tôi có thực sự hồi quy không?
Không, ngay cả khi tôi làm vậy, thì sự thoái lui này có tốt cho tôi không?
Không, ngay cả khi tôi thực sự đã hồi quy, thì việc này có tốt cho tôi không?
Tôi vẫn còn một căn bệnh trong người và không chắc liệu tình trạng của tôi có thể được chữa khỏi bằng công nghệ y tế hiện tại hay không.
Tôi vẫn còn một căn bệnh trong người và không chắc rằng liệu tình trạng của tôi có thể được chữa khỏi bằng công nghệ y tế hiện tại hay không.
Đó chẳng phải là sự lặp lại của nỗi đau không thể chữa khỏi sao?
Chẳng phải nó chỉ là sự lặp lại của nỗi đau không thể được chữa khỏi sao?
“Tại sao lại là bây giờ, trong mọi thời điểm?”
“Tại sao lại là lúc này,trong vô vàn thời điểm ?”
Vì lý do đó, tôi không thể không phàn nàn, mặc dù tôi đã được hồi sinh.
Vì lý do đó, tôi không thể không càu nhàu, mặc dù tôi đã được hồi sinh.
Anh đã cứu tôi khỏi chết đuối, nhưng tại sao anh lại cứu tôi muộn thế?
Ai đó đã cứu tôi khỏi bị chết chìm, nhưng tại sao người lại cứu tôi muộn thế?
…Thời điểm này thật kỳ lạ.
…Việc canh thời điểm này thật kỳ lạ.
Tôi khẽ nhấc áo lên. Có một vết sẹo giống như vết bỏng.
Tôi khẽ nhấc áo lên. Ở đó có một vết sẹo giống như vết bỏng.
Bắt đầu ngay phía trên rốn và kéo dài lên ngực, bằng chứng của một vết thương ung thư. Căn bệnh ung thư tồi tệ nhất cần được điều trị cho đến lúc chết—Ung thư của Lõi Ma thuật.
Bắt đầu ngay phía trên rốn và kéo dài lên ngực, bằng chứng của một vết thương gây ra do ung thư.Căn bệnh ung thư tồi tệ nhất cần phải được điều trị cho đến khi nhắm mắt—Ung thư Lõi Ma thuật.
Căn bệnh ung thư này không xuất hiện cách đây đúng một năm.
Căn bệnh ung thư này không xuất hiện cách đây đúng một năm.
Giá như nó đến sớm hơn một năm.
Giá như nó đến sớm hơn một năm.
Chết tiệt.
Chết tiệt.
“Này, Shion!”
“Này, Shion!”
Đột nhiên, tên tôi vang lên bên tai. Trên sân thể thao của trại trẻ mồ côi, một người đàn ông cởi trần đang gọi tôi.
Đột nhiên tên tôi vang lên bên tai. Trên sân thể thao của trại trẻ mồ côi, một người đàn ông cởi trần đang gọi tôi.
“Các người không luyện tập sao?! Các người không nghe tin tức sao?! Nếu chúng ta không thể đánh bại lính đánh thuê trong một trận đấu, trại trẻ mồ côi của chúng ta sẽ bị đóng cửa!”
“Cậu không luyện tập sao?! Cậu không nghe tin gì sao?! Nếu chúng ta không thể đánh bại những người lính đánh thuê trong một trận đấu, trại trẻ sẽ bị đóng cửa!”
"…Ồ vậy ư."
"…Ồ vậy sao."
Không cần phải đào tạo.
Luyện tập, điều đó là không cần thiết.
Trong 'trận đấu' đó, các hiệp sĩ tích cực cải trang thành lính đánh thuê sẽ tham gia.
Trong 'trận đấu' đó, các hiệp sĩ đang hoạt động sẽ cải trang thành các lính đánh thuê tham gia.
Chúng ta không thể chiến thắng, ngay cả khi chúng ta chết khi cố gắng.
Chúng ta không thể thắng, ngay cả khi chúng ta cố gắng đến chết.
Trại trẻ mồ côi sẽ bị đóng cửa, và khoảng 700 trẻ em từng lớn lên ở đây sẽ tản đi khắp nơi….
Trại trẻ mồ côi sẽ bị đóng cửa, và khoảng 700 trẻ em từng lớn lên ở đây sẽ tản đi khắp nơi….
Điều gì sẽ xảy ra với 'tôi'?
Điều gì sẽ xảy ra với tôi'?
Trước khi hồi quy, có lẽ tôi đã tự trách mình. Tôi coi việc đóng cửa trại trẻ mồ côi, những thất bại tiếp theo, thậm chí cả Ung thư của Lõi Ma thuật, là lỗi của tôi.
Trước khi hồi quy, tôi hẳn đã tự trách bản thân mình. Tôi coi việc đóng cửa trại trẻ mồ côi, những thất bại theo sau đó, thậm chí cả bệnh Ung thư của Lõi Ma thuật, là lỗi của tôi.
Tôi đổ lỗi cho tài năng thảm hại của mình, thứ không thể giúp được Thiên Bình, và sự xui xẻo chết tiệt của tôi khi mang trong mình một căn bệnh, tất cả là do bản thân 'xui xẻo' của tôi. Mặc dù vậy, tôi vẫn muốn sống, vì vậy tôi vẫn cố gắng kiếm tiền bằng cách làm những công việc như giao hàng và lái xe, tự đưa mình vào bệnh viện và chiến đấu với căn bệnh——
Tôi đổ lỗi cho tài năng thảm hại của mình, thứ không thể giúp được Thiên Bình, và sự xui xẻo chết tiệt của tôi khi mang trong mình một căn bệnh, tất cả là vì bản thân 'xui xẻo' của tôi. Dù vậy, tôi vẫn muốn được sống nên tôi cố gắng kiếm tiền bằng cách làm những công việc như giao hàng và lái xe, tự mình nhập viện và chiến đấu với căn bệnh——
Rồi tôi nhận ra một điều.
Rồi tôi nhận ra một điều.
Cái gia đình mang tên 'Thiên Bình' thực ra là nguyên nhân gốc rễ đã làm hỏng toàn bộ cuộc đời tôi.
Cái gia tộc mang tên 'Thiên Bình' thực ra là nguyên nhân gốc rễ đã phá hỏng toàn bộ cuộc đời tôi.
“À, quên đi. Chỉ cần những người khác thắng là được. Shion, tên khốn này, dạo này vô trách nhiệm quá!”
“Thôi quên đi. Chỉ cần những người khác thắng là được. Shion, tên khốn này, dạo cậu vô trách nhiệm quá đấy!”
Nhưng tên của ông ấy là gì nhỉ?
Nhưng tên của anh ấy là gì nhỉ?
Dù sao thì anh ấy cũng chạy. Nhưng thế giới này lạnh lẽo. Chạy tốt không giải quyết được vấn đề gì. Nếu bạn ngã khi chạy, bạn chỉ làm tổn thương chính mình.
Dù sao thì anh ấy cũng tiếp tục chạy. Nhưng thế giới này thật lạnh lẽo. Chạy bộ giỏi cũng không giải quyết được điều gì hết. Nếu bạn ngã khi đang chạy, bạn chỉ làm tổn thương bản thân.
Tôi chìm vào băng ghế.
Tôi đắm người vào băng ghế.
Tôi vô tình mở 「Notepad」 ra.
Tôi vô thức mở 「Notepad」 ra.
Trang đầu tiên có một cuốn nhật ký.
Trang đầu tiên có một cuốn nhật ký.
“…Thật sự là vì thế sao?”
“…Thật sự là vì nó sao?”
Một cuốn nhật ký giải thích sơ bộ lý do 'tại sao tôi lại quay về năm 2013-'.
Một cuốn nhật ký giải thích sơ bộ lý do 'tại sao tôi lại quay về năm 2013-'.
[Ngày 14 tháng 2 năm 2013]
[Ngày 14 tháng 2 năm 2013]
Tôi sẽ bắt đầu viết nhật ký từ hôm nay. Tôi sẽ ghi lại cuộc sống hàng ngày của mình. Tại sao vậy? Hôm qua, tôi chỉ cảm thấy đau bụng và nôn, nên đã đến bệnh viện, nhưng họ nghi ngờ tôi bị Ung thư Lõi Ma thuật và bảo tôi đến một bệnh viện danh tiếng hơn……
Tôi sẽ bắt đầu viết nhật ký từ hôm nay. Tôi sẽ ghi lại cuộc sống hàng ngày của mình. Tại sao ư? Hôm qua, tôi chỉ bị đau bụng và nôn mửa nên đã đến bệnh viện, nhưng họ chẩn đoán tôi bị Ung thư Lõi Ma thuật và bảo tôi đến một bệnh viện danh tiếng hơn……
Ngày 14 tháng 2 năm 2013, Thứ Hai.
Ngày 14 tháng 2 năm 2013, Thứ Hai.
Ngày đầu tiên tôi viết nhật ký trong 「Notepad」, cho đến lúc đó chỉ chứa những thứ như danh sách việc cần làm, danh sách các mục chuẩn bị và các tờ hướng dẫn. Đó cũng là ngày tôi nhận được chẩn đoán rằng bệnh nhân tại bệnh viện nghi ngờ mắc Ung thư Lõi Ma thuật.
Ngày đầu tiên tôi viết nhật ký trong 「Notepad」, thứ cho đến bây giờ chỉ chứa những thứ như danh sách việc cần làm, danh sách các vật cần chuẩn bị và phao gian lận. Đó cũng là ngày tôi nhận được chẩn đoán bị Ung thư Lõi Ma thuật từ bệnh viện.
Đúng ngày đó là thời điểm tôi quay trở lại sau khi thoái lui.
Đó cũng chính là ngày mà tôi hồi quy trở lại.
“Vậy, Notepad có phải là nguyên nhân gây ra sự thoái triển không?”
“Vậy, Notepad có phải là nguyên nhân gây ra sự hồi quy không?”
Tiềm năng của 「Notepad」 có lớn đến vậy không?
Tiềm năng của 「Notepad」 có lớn đến vậy không?
Thật khó tin.
Thật khó tin.
“Ồ.”
“Ugh.”
Tôi tắt nhật ký. Sau đó màn hình chuyển sang [Danh sách tệp].
Tôi tắt nhật ký. Sau đó màn hình chuyển sang [Danh sách tệp].
[30 / 100]
[30 / 100]
■ Nhật ký
■ Nhật ký
■ Bộ nhớ
■ Ký ức
Đây là cách sắp xếp. 「Notepad」 của tôi có giới hạn về dung lượng, vì vậy nếu tôi không sắp xếp thường xuyên, nó sẽ đầy.
Đây là cách tôi sắp xếp nó. 「Notepad」 của tôi có giới hạn về dung lượng, vì vậy nó sẽ bị đầy nếu tôi không sắp xếp thường xuyên.
Tất nhiên, nó chưa bao giờ đầy. Chỉ là một đống văn bản-
Tất nhiên, nó chưa bao giờ đầy. Chỉ là một đống văn bản-
“…30 là gì thế, hả? Đó là gì vậy?”
“…30 là gì nhỉ, hả? Đó là gì vậy?”
Nhưng dung lượng đã quá đầy và có một thư mục trước đó không có ở đó đã thu hút sự chú ý của tôi.
Nhưng dung lượng đã bị chiếm quá nhiều và có một thư mục trước đó không có ở đó đã thu hút sự chú ý của tôi.
■ Bộ nhớ
■ Bộ nhớ
Ký ức.
Ký ức.
Tôi không nhớ mình đã tạo thư mục như vậy.
Tôi không nhớ mình đã tạo thư mục như vậy.
Nó đột nhiên xuất hiện từ đâu vậy?
Nó đột nhiên xuất hiện từ đâu vậy?
“Ký ức… đây là gì?”
“Ký ức… đây là gì?”
Ký ức? Ký ức về cái gì? Có gì bên trong?
Ký ức? Ký ức về cái gì? Có gì bên trong?
Vậy nên tôi mở thư mục đó ra.
Vậy nên tôi mở thư mục đó ra.
└Không có tiêu đề.
└Không có tiêu đề.
Có một tập hồ sơ bên trong.
Có một tập file bên trong.
Tôi cũng mở cuốn 'Untitled' đó ra.
Tôi cũng mở 'Không tiêu đề' đó ra.
Quy trình rất đơn giản. Chỉ cần nghĩ 'Mở-' trong đầu. Vì Spectrum đơn giản nên ứng dụng của nó cũng đơn giản.
Quy trình rất đơn giản. Chỉ cần nghĩ 'Mở-' trong đầu. Vì Spectrum đơn giản nên cách dùng của nó cũng vậy.
'Mở-'.
'Mở-'.
Khoảnh khắc tôi nghĩ như vậy.
Khoảnh khắc tôi nghĩ như vậy.
“—Hả?!”
"-Huh?!"
Đột nhiên, mana của tôi phản ứng. Phần sâu nhất trong cơ thể tôi run rẩy.
Đột nhiên, mana của tôi phản ứng. Nơi sâu nhất trong cơ thể tôi run rẩy.
“Kuk!”
“Kuk!”
Một luồng mana dữ dội bùng nổ. Từ bụng dưới trào lên, lan đến mạch máu… cảm giác khuếch đại khắp cơ thể?
Một luồng mana dữ dội bùng nổ. Từ bụng dưới trào lên, lan đến mạch máu… cảm giác khuếch đại lan khắp cơ thể?
Tôi nhanh chóng chặn mana lại.
Tôi nhanh chóng chặn mana lại.
“Cái gì thế này.”
"Cái gì."
Nhưng mà, thân thể của ta đã nóng lên, mạch máu đỏ bừng, tựa hồ sắp vỡ ra. Ta cảm thấy choáng váng, giống như chung quanh hết thảy đều đang quay cuồng.
Dù vậy, cơ thể của tôi nóng bừng lên, mạch máu đỏ tấy lên giả như sắp vỡ ra. Tôi cảm thấy choáng váng, giống như xung quanh hết thảy đều đang quay cuồng.
"Cái quái gì vậy…"
"Cái quái gì vậy…"
Tôi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, xương sống tôi lạnh ngắt. Một số cảnh tượng vụt qua tâm trí tôi như một buổi trình chiếu.
Tôi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, xương sống tôi lạnh ngắt. Một số cảnh tượng vụt qua tâm trí tôi như một trang trình chiếu.
Khoảnh khắc trước khi tôi thoái lui - nói cách khác, là 'khoảnh khắc trước khi chết'.
Khoảnh khắc trước khi tôi hồi quy - nói cách khác, là 'khoảnh khắc trước khi cái chết ập xuống'.
“…Perion?”
“…Perion?”
Vào thời điểm đó, tôi đã nuốt chửng Perion. Nói chính xác hơn, đó là một tinh thể 100g chỉ tách và nén 'tinh túy' của Perion, 'Tử cung'.
Vào thời điểm đó, tôi đã nuốt xuống viên Perion. Nói chính xác hơn, đó là một tinh thể 100g được tách rồi cô đọng lại chỉ những cái 'tinh túy' của Perion, 'Womb'.
Ngay sau khi ăn xong, cổ tôi bị móng vuốt sói đâm vào, và khi tôi mở mắt ra thì đã là năm 2013.
Ngay sau khi nuốt nó, cổ tôi bị móng vuốt sói xé toạc, và khi tôi mở mắt ra thì đã là năm 2013.
Vậy thì hiện tượng vừa rồi là gì?
Vậy thì hiện tượng vừa rồi là cái gì?
Tại sao lại có hiện tượng này, cảm giác như viên Perion tôi nuốt trước khi thoái lui đang được "đưa" vào cơ thể tôi vậy?
Tại sao lại có tác dụng này, cảm giác như viên Perion tôi nuốt trước khi hồi quy đang được "đưa" vào cơ thể tôi vậy?
"Ký ức…."
"Ký ức…."
Thư mục '■Memory' trong 「Notepad」.
Thư mục '■Ký ức' trong 「Notepad」.
Nếu tôi suy ra từ thư mục bộ nhớ mà tôi không nhớ đã tạo.
Nếu tôi suy luận từ thư mục Ký ức mà tôi không nhớ đã tạo.
“Notepad… nhớ.”
“Notepad… ghi nhớ.”
Có thể là 「Notepad」 của tôi nhớ lại viên Perion mà tôi đã nuốt trọn trước khi chết không?
Liệu có thể là 「Notepad」 của tôi đã ghi nhớ lại viên Perion mà tôi đã nuốt trọn trước khi chết không?
Giống như việc lưu một tập tin trong 「Notepad」, liệu Perion cũng có thể được cứu không?
Giống như việc lưu một tập tin trong 「Notepad」, liệu Perion cũng có thể được lưu lại không?
[30 / 100]
[30 / 100]
■ Nhật ký
■ Nhật ký
■ Bộ nhớ
■ Ký ức
└Không có tiêu đề
└Không có tiêu đề
“Đây là cái gì vậy.”
"Chuyện gì đây."
「Notepad」 lúc nào cũng có vẻ ngớ ngẩn, mà tôi nghĩ là ngớ ngẩn. Có vẻ như nó chưa bao giờ… hoàn toàn chưa bao giờ giúp ích cho cuộc sống của tôi.
「Notepad」 lúc nào cũng trông có vẻ ngu ngốc, mà tôi nghĩ nó ngu ngốc thật. Có vẻ như nó chưa bao giờ… hoàn toàn chưa bao giờ giúp ích cho cuộc sống của tôi.
Thành thật mà nói, có những lúc tôi sử dụng nó khá nhiều, nhưng nó không làm thay đổi cuộc sống của tôi đáng kể.
Thành thật mà nói, có những lúc tôi sử dụng nó khá nhiều, nhưng nó chưa bao giờ làm thay đổi đáng kể cuộc đời tôi.
Mọi chuyện đột nhiên thay đổi.
Mọi chuyện đột nhiên thay đổi.
Nhưng tại sao?
Nhưng tại sao?
Có phải nó cũng được khuếch đại do ảnh hưởng của Perion mà tôi đã ăn trước khi chết không?
Có phải nó cũng được tăng cường do ảnh hưởng của viên Perion mà tôi đã ăn trước khi chết không?
Hay chỉ là đột nhiên muốn thay đổi tâm trạng?
Hay chỉ là đột nhiên vì lí do nào đó?
…Dù đó là gì đi nữa.
…Bất kể đó là gì.
Tôi lẩm bẩm trong khi vuốt cằm.
Tôi lẩm bẩm trong khi vuốt cằm.
“Notepad ghi nhớ.”
“Notepad ghi nhớ….”
Sau đó, chúng ta hãy thêm một câu nữa.
Hãy thêm một câu nữa.
“Nếu nó nhớ, nó có thể được triệu hồi bất cứ lúc nào….”
“Nếu nó ghi nhớ, nó có thể được gợi lại tại bất kỳ thời điểm nào….”
Sau khi suy nghĩ trong khi vuốt cằm, tôi đã đổi tên tệp [.Untitled].
Sau khi suy tư trong khi vuốt cằm, tôi đã đổi tên tệp [.Không tiêu đề].
[30 / 100]
[30 / 100]
■ Nhật ký
■ Nhật ký
■ Bộ nhớ
■ Ký ức
└Perion
└Perion
Bây giờ trông có vẻ thú vị hơn một chút.
Bây giờ trông nó có vẻ thú vị hơn một chút.