C3

Created Diff never expires
116 removals
Words removed371
Total words669
Words removed (%)55.46
64 lines
119 additions
Words added361
Total words659
Words added (%)54.78
63 lines
“Sou~tarou~! Cùng nhau về nhà nhé!”
“Sou~tarou~! Về cùng nhau nào!”
Tan học, khi tôi sắp rời đi, Mitori gọi tôi. Mặc dù đó chỉ là nụ cười bình thường… nhưng có điều gì đó trong nụ cười đó khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau giờ học, khi tôi chuẩn bị rời đi thì Mitori đến gọi tôi. Dù chỉ với một nụ cười bình thường… nhưng vẫn có gì đó khiến tôi cảm thấy hơi lo.
“À, ừm… chắc chắn rồi.”
“Ah, ừ… được thôi”
“Được rồi, đi thôi!”
“Được rồi, chúng ta đi nào!”
“Whoa, này, đừng kéo tôi như thế!”
“Whoa, này, đừng có kéo tớ thế chứ!”
Cô ấy kéo tay tôi và cố gắng kéo tôi ra ngoài. Hay đúng hơn là cô ấy đã thành công. Không hiểu sao, tôi không muốn chống cựấy.
Cô ấy đã kéo tay tôi và cố gắng lôi tôi ra ngoài. Hay đúng hơn là cô ấy là làm được, chả hiểu sao, tôi lại không muốn chống lạiấy nữa.
“Này, vậy, hôm nay chúng ta đi đâu…?”
“Này, vậy hôm nay chúng ta sẽ đi đâu…?”
Tôi thận trọng hỏi.
Tôi thận trọng hỏi.
“Ể? Bí mật nhé.”
“Eh? Nó là bí mật”
“Ừm… Thôi được rồi.”
“Hmm… tốt thôi.”
Tôi đã từ bỏ hơn một nửa rồi. Tôi để Mitori kéo mình đi.
Tôi hơn nửa đã từ bỏ. Mặc kệ mình cho Mitori kéo đi.
“Chúng ta đến nơi rồi!”
“Ta đến rồi!”
Một ngôi nhà dân dụng bình thường, quen thuộc.
Một ngôi nhà bình thường trông quen thuộc.
Kiểu nhàbạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Là loạicó thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.
Đó là…
Kia là…
“Nhà tôi, phải không?!”
“Nhà của tớ, phải không?!”
“Hehe, đúng rồi~”
“Hehe, đúng rồi~”
Mitori vào nhà tôi và đi vào phòng khách.
Mitori vào nhà tôi và đi tới phòng khách.
Sao cô ấy lại vào nhà tôi như thể nhà của cô ấy vậy?
Sao cô ấy lại vào nhà tôi như thể đó là của cô ấy vậy?
“Tôi về rồi…!”
“Con về rồi đây…!”
“Chào mừng trở về. Ồ, nếu không phải Mitori thì lâu quá không gặp!”
“Mừng về nhà. Oh, đó không phải là Mitori sao, đã lâu rồi không gặp cháu!”
“Vâng, đã lâu rồi!”
“Vâng ạ, cũng được một thời gian rồi!”
Mẹ tôi, Satsuki, chào cô ấy. Tôi gọi bố mẹ mình bằng tên riêng. Hay đúng hơn là tôi bị bắt phải gọi như vậy.
Mẹ tôi, Satsuki, chào cô ấy. Tôi hay gọi bố mẹ bằng tên. Nói đúng hơn là họ bắt tôi phải làm thế.
“Mitori-chan, con vẫn dễ thương như ngày nào. Sotarou lúc nào cũng luộm thuộm thế này à?”
“Mitori-chan, cháu vẫn dễ thương như mọi khi. Còn Sotarou không phải luôn trông rất cẩu thả sao?”
Này, Satsuki-san, ý cô là sao?
Này, Satsuki-san, mẹ nói thế là có ý gì?
“Haha, cô ơi, Sotarou lúc nào cũng luộm thuộm thế này.”
“Haha, phải cô, Sotarou lúc nào cũng đều cẩu thả mà.”
“Các người đừng chế giễu tôi nữa!?”
“Hai người, có thôi ngay việc lấy con làm trò đùa đi không!?”
Aah…. Tôi bắt đầu muốn khóc rồi.
Aah… tôi bắt đầu thấy muốn khóc.
Tuy nhiên, Mitori vẫn tiếp tục mà không bận tâm đến điều đó.
Tuy nhiên, Mitori không bận tâm đến điều đó mà tiếp tục nói.
“Này, Sotarou, đưa tôi về phòng của cô nhé!”
“Nè, Sotarou, đưa tớ vào phòng cậu đi!”
“Tôi không muốn đưa anh đến phòng tôi; mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn thôi.”
“Tớ không muốn cho cậu vào phòng đâu, mọi thứ chỉ thêm rắc rối thôi”.
“Không sao đâu, Sotarou. Trước đây anh vẫn thường đưa cô ấy đến đó mà.”
“Có sao đâu, Sotarou. Con đã từng thường xuyên dẫn con bé đến đây trước kia mà.”
Ừ thì đúng là vậy, nhưng… mọi chuyện giờ đã khác rồi. Hãy xem xét tuổi tác của tôi, Satsuki-san.
Ừ, đúng thật, nhưng… bây giờ thì khác. Nghĩ đến độ tuổi của con đi chứ, Satsuki-san.
“…Được thôi, nhưng tôi sẽ đi pha trà. Đợi tôi với.”
“...Được rồi, để tớ đi lấy trà đã. Chờ tớ xíu.”
“Yay! Cảm ơn, Sotarou♪”
“Yay! Cảm ơn cậu nhé, Sotarou♪”
Nói xong, Mitori đi lên lầu.
Nói xong, Mitori đi lên trên lầu.
“Thở dài… Satsuki-san, chúng ta có trà và đồ ăn nhẹ không?”
“Haiz… Satsuki-san, nhà mình còn trà và đồ ăn vặt không?"
“Tôi nghĩ là có yokan trong tủ.”
“Mẹ nghĩ là có yokan trong tủ.”
(Tl/n: Yokan: món tráng miệng dạng thạch làm từ đậu đỏ, thạch agar và đường)
“Con cám ơn.”
“Cảm ơn.”
Tôi bưng cái khay ấm, cốc trà với một đĩa yokan, và hướng tới phòng mình.
Tôi cầm khay đựng ấm trà, tách trà một đĩa yokan rồi đi về phòng mình.
…Khoan đã, bây giờ tôi mới để ý, đây chả phải là kịch bản chúng tôi sẽ ở với nhau một mình với nhau sao?
…Khoan đã, giờ tôi mới nhận ra, đây hoàn toàn là tình huống chúng ta sẽ ở một mình, đúng không?
“...Được rồi, chuồn thôi.”
“…Được rồi, trốn thôi.”
Tôi thấy nó rõ là nguy hiểm.
Tôi cảm thấy chắc chắn là nguy hiểm.
Tuy nhiên, ngay khi nghĩ vậy, tôi nghe được một giọng nói bên kia cánh cửa như thể đang đọc tâm trí tôi.
Tuy nhiên, ngay khi tôi nghĩ vậy, tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau cánh cửa như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
“Sotarou? Nhanh lên… vào đi.”
“Sotarou? Nhanh lên… vào đi.”
Ồ, cô ấy đã nhận ra!
Oh, cô ấy nhận ra rồi!
Ồ, ngay cả khi cô ấy không nhận ra, tôi có thể trốn đi đâu?
Thì, kể cả khi cô ấy không nhận ra, tôi sẽ trốn đi đâu chứ?
“…”
“...”
Cuối cùng, tôi đành cam chịu và bước vào phòng.
Cuối cùng, tôi đành từ bỏ và vào trong phòng.
“Fufu, chào mừng♪”
“Fufu, chào mừng♪”
“Đây là phòng của tôi, bạn biết đấy… Vậy, có chuyện gì thế?”
“Đây là phòng của tớ, cậu biết mà…. Vậy, có chuyện gì sao?”
“Hửm? Không có gì nhiều~. Nếu phải nói, tôi chỉ đến để ngửi mùi của bạn thôi.”
“Hmm? Không có gì đặc biệt đâu~. Nếu phải nói thì tớ chỉ đến ngửi mùi của cậu thôi.”
Ồ, thật đáng sợ.
Ew, nó thật ghê tởm.
Cô gái này bị sao vậy? Cô ta không phải là một kẻ biến thái cực độ sao?
Cô ấy làm sao vậy? Chẳng phải rất biến thái sao?
“…Này, vừa rồi anh thấy em ghê tởm lắm à?”
“...Nè, lúc này cậu có thấy mình ghê tởm không?”
“…”
“...”
Em yêu anh nhiều lắm!
Thật đáng sợ!
“Vâng.”
“Đúng vậy.”
“Sự trung thực luôn được trân trọng.”
“Thành thật là tốt.”
…Đúng như tôi nghĩ, cô ấy có thể nhận ra.
… Như tôi nghĩ, rốt cuộc cô ấy vẫn nhận ra.
ấy có thể hiểu được suy nghĩ của tôi vì một lý do nào đó kể từ khi chúng tôi còn là những đứa trẻ.
Vì lý do nào đó mà cô ấy có thể hiểu được suy nghĩ của tôi từ khi chúng tôi còn nhỏ.
Lúc đó tôi không bận tâm lắm, nhưng bây giờ thì có một chút... Tôi đã đến độ tuổi mà tôi quan tâm đến sự riêng tư.
Trước kia thì tôi không bận tâm lắm, nhưng giờ đây, nó có chút…. Thì tôi đang ở độ bắt đầu để ý đến sự riêng tư mà.
"Vậy, thực ra anh đến đây để làm gì?"
“Vậy, thật ra cậu đến đây để làm gì?"