C6

Created Diff never expires
93 removals
Words removed157
Total words767
Words removed (%)20.47
49 lines
93 additions
Words added154
Total words764
Words added (%)20.16
49 lines
Họ nhìn tôi một lúc rồi lại nhìn nhau. Nếu tôi kể với họ về chị gái mình, sau này sẽ rất phiền phức (chủ yếu là các bạn cùng lớp), và tôi không biết tại sao Natsuki senpai lại ở đây. Không thể làm gì khác được, đúng không?
Họ nhìn tôi một lúc rồi lại nhìn nhau. Nếu tôi kể với họ về chị gái tôi, sau này sẽ rất phiền phức (chủ yếu là bạn cùng lớp), và tôi không biết tại sao Natsuki-senpai lại ở đây. Không thể làm gì khác được, đúng không?
"Tôi là chị gái của Yuuki, tên tôi là Nanase Shiori. Hôm nay tôi đến đây để ăn trưa với Yuuki."
“Tôi là chị gái của Yuuki, tên tôi là Nanase Shiori. Hôm nay tôi đến đây để ăn trưa với Yuuki.”
Chị gái tôi vừa nói vừa nhét hộp cơm trưa vào.
Chị gái tôi vừa nói vừa đẩy hộp cơm trưa của mình.
"Tôi sẽ không nói là ai, nhưng lớp này và những thằng khốn nạn lớp 1-4 còn lại đã làm Yuuki bị thương."
“Tôi sẽ không nói là ai, nhưng lớp này và những kẻ khốn nạn còn lại từ lớp 1 đến lớp 4 đã làm Yuuki bị thương.”
Chị gái tôi nói và trừng mắt nhìn Kagurazaka san.
Chị tôi nói và trừng mắt nhìn Kagurazaka-san.
Tại sao anh lại nói thế...? Thấy không, các bạn cùng lớp của tôi bắt đầu thì thầm với nhau.
Tại sao chị lại nói thế…? Nhìn kìa, các bạn cùng lớp của tôi bắt đầu thì thầm với nhau.
"Nếu anh định nói thế, thì tôi cũng vậy! Hôm qua tôi thấy Yuuki-kun bị thương. Đó là lý do tại sao tôi đến đây để động viên cậu ấy!"
“Nếu chị định nói thế thì em cũng vậy! Tôi thấy Yuuki-kun bị thương ngày hôm qua. Đó là lý do tại sao tôi đến đây để động viên thằng bé!”
Cô ấy nhìn thấy tôi sao? Hm, chắc chắn hôm qua là một cuộc tấn công một chiều. Tôi hơi xấu hổ.
Cô ấy nhìn thấy tôi à? Ừm, chắc chắn hôm qua là một cuộc tấn công một chiều. Tôi hơi xấu hổ.
“Ý tôi là, ngay cả khi đúng như vậy, tại sao cậu lại đến nhà Yuuki?”
“Ý chị là, ngay cả như vậy thì tại sao em lại đến chỗ Yuuki?”
Đúng vậy. Tôi không nghĩ có mối liên hệ nào giữa chúng ta.
Đúng vậy. Tôi không nghĩ có mối liên hệ nào giữa chúng ta.
Tôi gật đầu.
Tôi gật đầu.
“Tôi đã nhờ Yuuki-kun giúp trước đây.”
“Em đã nhờ Yuuki-kun giúp đỡ trước rồi.”
Tôi thực sự không nhớ mình đã làm thế.
Tôi thực sự không nhớ mình đã làm điều đó.
“Ừm…”
“Ừm…”
“Hmm. Thế thì sao? Cậu không cần phải đi cả chặng đường dài đến đây chỉ vì chuyện đó, đúng không?”
“Hmm. Thế thì sao? Em không cần phải đi cả quãng đường dài đến đây chỉ vì chuyện đó chứ?”
“Cậu biết đấy… Không quan trọng! Tại sao cậu lại tốt với anh trai mình như vậy khi cậu được gọi là “Công chúa băng giá”? Cậu là brocon à!”
“Chị biết đấy… Không quan trọng! Tại sao chị lại tốt với em mình như vậy khi được gọi là “Công chúa băng giá”, hay chị là brocon à!?”
“Này.”
"Này."
“Thế thì sao? Tôi yêu Yuuki. Không quan trọng, đúng không?”
“Thế thì sao? Chị yêu Yuuki. Điều đó không quan trọng, đúng không?”
Lớp học tràn ngập tiếng ồn.
Lớp học tràn ngập tiếng ồn.
“Này…”
"Này…"
Không ổn, cô ấy không nghe thấy tôi.
Không tốt, cổ không nghe thấy tôi.
Tôi sợ rằng nếu cô ấy cứ tiếp tục như thế này, cô ấy sẽ nói điều gì đó nghiêm trọng hơn (chủ yếu là về chị gái tôi. Tôi sẽ không thích nếu cô ấy nói điều gì đó về bồn tắm). Tôi định nắm tay họ và bước ra ngoài.
Tôi sợ rằng nếu chị cứ tiếp tục như thế này, cổ sẽ nói điều gì đó nghiêm trọng hơn (chủ yếu là về chị gái tôi. Tôi sẽ không thích nếu cô ấy nói điều gì đó về bồn tắm). Tôi định nắm tay họ và bỏ đi.
“Kyaa.”
“Kyaa.”
“Yuuki, cậu thật là…”
“Yuuki, em thật là…”
Cô ấy nói gì đó như thế, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi không muốn trở thành tâm điểm chú ý nữa.
Cô ấy nói điều gì đó như thế, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi không muốn trở thành tâm điểm chú ý nữa.
Tôi đưa họ lên sân thượng cùng tôi.
Tôi đã mang hai người lên sân thượng cùng tôi.
Trường tôi mở cửa sân thượng vào giờ nghỉ trưa.
Trường chúng tôi mở cửa sân thượng vào giờ nghỉ trưa.
May mắn thay, không có nhiều người ở đó, vì vậy tôi cho cả hai ngồi xuống một chiếc ghế dài ở phía sau phòng, nơi chúng tôi ít bị chú ý hơn.
May mắn thay, không có nhiều người ở đó nên tôi cho cả hai ngồi xuống một chiếc ghế dài ở phía sau phòng, nơi chúng tôi ít bị chú ý hơn.
“Dù sao thì, bỏ qua chị gái tôi, Natsuki Senpai. Tại sao anh lại đến nhà tôi?”
“Dù sao thì, bỏ qua chị gái, Natsuki-senpai. Tại sao chị lại đến chỗ em?”
“À, nhà tôi ở gần nơi Yuuki-kun bị đánh hôm qua. Tôi đang nhìn ra ngoài và thấy Yuuki-kun và những người khác. Tôi xin lỗi. Nếu tôi ngăn cản, mọi chuyện có thể đã không tệ như vậy…”
“À, nhà chị ở gần nơi Yuuki-kun bị đánh hôm qua. Chị nhìn ra ngoài và thấy Yuuki-kun và những người khác. Tôi xin lỗi. Nếu chị ngăn cản, có lẽ mọi chuyện đã không tệ như vậy…”
Thì ra là vậy. Nhưng anh không hiểu phần quan trọng đó, phải không?
Thì ra là vậy. Nhưng chị không hiểu phần quan trọng phải không?
“Tôi không bận tâm đến điều đó. Nhưng ý anh là gì khi anh nói trong lớp rằng em đã cứu anh, Natsuki senpai?”
“Em không bận tâm. Nhưng ý chị là gì khi nói trong lớp rằng em đã cứu chị, Natsuki-senpai?”
“Hm, anh không nhớ sao?”
“Ừm, em không nhớ sao?”
“Em xin lỗi, em không nhớ gì cả.”
“Em xin lỗi, thật sự không nhớ gì cả.”
“Em hiểu rồi….”
"Chị hiểu rồi…."
Tôi cảm thấy hơi thương cô ấy. Cô ấy trông buồn bã.
Tôi cảm thấy hơi tội nghiệp cho cô ấy. Cô ấy trông có vẻ chán nản.
“Được thôi, nếu hai người thấy ổn thì sao chúng ta không ăn trưa luôn đi? Sắp hết giờ rồi.”
“Được rồi, nếu hai người thấy ổn thì sao chúng ta không đi ăn trưa luôn đi? Chúng ta sắp hết thời gian rồi.”
[[Yeah !]]
""Được""
Họ năng nổ quá.
Họ thật tràn đầy năng lượng.
“Và, em muốn hỏi Natsuki senpai về những gì anh đã nói trước đó, nếu anh không phiền.”
“Và, em muốn hỏi Natsuki-senpai về những gì chị đã nói lúc trước, nếu chị không phiền.”
“Không. Không sao đâu.”
“Không, ổn mà.”
Sau khi nói vậy, ba chúng tôi bắt đầu ăn trưa, và Natsuki senpai bắt đầu nói chuyện.
Nói xong, ba chúng tôi bắt đầu ăn trưa, và Natsuki-senpai bắt đầu nói chuyện.
☆☆☆
☆☆☆☆
??? bên
Góc nhìn của ???
Khi tôi đến lớp, một người phụ nữ khác đến chỗ Yuuki. Nhìn đồng phục của cô ấy, tôi nghĩ cô ấy là học sinh năm 3. (Ở trường này, mỗi khối có một đồng phục khác nhau.)
Khi tôi đến lớp, một đứa con gái khác đến chỗ Yuuki. Nhìn vào đồng phục của cô ấy, tôi nghĩ cô ấy là học sinh năm 3. (Trong trường này, mỗi khối có một bộ đồng phục khác nhau.)
Chúng tôi cãi nhau một chút, nhưng sau đó Yuuki-kun nắm tay tôi và kéo chúng tôi đi. Đó là lần đầu tiên tôi một chàng trai nắm tay mình.
Chúng tôi cãi nhau một chút, nhưng rồi Yuuki-kun nắm lấy tay tôi và kéo chúng tôi đi. Đó là lần đầu tiên tôi được một chàng trai nắm tay.
Tôi lên sân thượng và nói chuyện với Yuuki-kun, và có vẻ như anh ấy không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Có chút buồn.
Tôi lên sân thượng và nói chuyện với Yuuki-kun, và có vẻ như em ấy không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Thật buồn.
Nhưng tôi vui vì anh ấy đã hỏi tôi về điều đó. Tôi hy vọng điều này sẽ giúp anh ấy nhớ ra điều gì đó.
Nhưng tôi vui vì nhóc đã hỏi tôi về điều đó. Tôi hy vọng điều này sẽ giúp em ấy nhớ ra điều gì đó.
Với suy nghĩ đó, tôi, Nakano Natsuki, bắt đầu nói.
Với suy nghĩ đó, tôi, Nakano Natsuki, bắt đầu nói.