C40

Created Diff never expires
359 removals
Words removed856
Total words2564
Words removed (%)33.39
174 lines
424 additions
Words added1252
Total words2960
Words added (%)42.30
189 lines
Tối hôm đó, tôi thấy mình đang đợi Si-eun ở quán cà phê trong trường.
Tối hôm đó, tôi thấy chính mình đang ngồi đợi Si-eun ở quán cà phê của trường.
Si-eun, luôn say mê việc học, học nhiều lớp hơn tôi. Cô ấy đi sớm hơn và về muộn hơn tôi mỗi ngày - điều đó nói lên tất cả.
Si-eun, người luôn có một niềm đam mê với việc học chắc chắn sẽ có nhiều lớp hơn tôi. Cô ấy đi học sớm hơn và về muộn hơn tôi mỗi ngày, điều đó đã nói lên tất cả.
Hôm nay, như thường lệ, Si-eun có thêm một bài giảng so với tôi.
Hôm nay, vẫn như thường lệ, Si-eun có nhiều hơn tôi một buổi giảng.
Bình thường, tôi sẽ không đợi cô ấy sẽ đi thẳng về nhà. Lý do tôi giết thời gian ở quán cà phê là vì một lời hứa mà chúng tôi đã hứa trong lớp qua vở.
Bình thường, tôi sẽ không đợi cô ấy sẽ đi thẳng về nhà trước. Lý do lúc này đây tôi lại giết thời gian ở quán cà phê này là vì một lời hứa mà tôi đã nói với Si-eun trong lớp học thông qua cuốn sổ tay.
"Chúng ta cùng đi mua kính nhé?" là lời đề nghị.
‘Chúng ta cùng đi mua kính nhé?’
"Đây sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta kể từ khi chúng ta bắt đầu hẹn hò", là câu trả lời.
Tôi đã đề nghị như thế với Si-uen
Chúng tôi đã lên kế hoạch đến một cửa hàng kính mắt gần cổng chính của trường. Tôi tự hỏi liệu đó có thực sự có thể được gọi là một buổi hẹn hò không. Nhưng đó là một cặp đôi đi chơi cùng nhau. Nếu đó là một buổi hẹn hò, thì đó là một buổi hẹn hò.
‘Đây sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta kể từ khi bắt đầu hẹn hò đấy.’
Đúng lúc cô ấy kết thúc bài giảng, tôi đã đến gặp Si-eun trước tòa nhà của cô ấy.
Và rồi cô ấy đã trả lời tôi như thế.
Khi tôi đứng đó chờ đợi, các sinh viên bắt đầu đổ xô ra ngay lập tức.
Chúng tôi dự định sẽ đến một cửa hàng mắt kính gần cổng chính của trường.
Tôi cảm thấy một số ánh nhìn hướng về phía tôi. Họ có thắc mắc liệu tôi có phải là bạn trai của Yoo Si-eun không? Danh hiệu 'bạn trai của Yoo Si-eun' chắc chắn có sức nặng.
Tôi tự hỏi liệu có thể gọi đây là một buổi hẹn hò không?
Ngay sau đó, mắt tôi chạm mắt Si-eun.
Cơ mà đây là một cặp đôi đi chơi cùng nhau. Vậy nên nếu nói đó là một buổi hẹn hò, thì đó là một buổi hẹn hò.
Si-eun, người đang lê bước với chiếc túi đeo trên vai, bước nhanh hơn khi nhìn thấy tôi.
Khi lớp học của Si-eun vừa kết thúc, tôi nhanh chóng đến gặp Si-eun trước tòa nhà nơi diễn ra lớp học của cô ấy.
"Bạn đợi có lâu không?"
Trong lúc tôi đang đứng đó chờ đợi, những sinh viên bên trong bắt đầu ùa ra.
"Không, không hẳn thế."
Tôi cảm thấy có vài ánh nhìn hướng về phía mình. Chắc họ đang thắc mắc liệu tôi có phải là bạn trai của Yoo Si-eun hay không?
"Vậy thì tốt."
Cái danh hiệu 'bạn trai của Yoo Si-eun' chắc chắn là có một sức nặng rất lớn.
Nói xong, Si-eun đứng cạnh tôi.
Ngay sau đó, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của Si-eun.
Vẫn còn ngại ngùng khi nói chuyện thoải mái với Si-eun trong khuôn viên trường. Chúng tôi đã tuyên bố mối quan hệ của mình là công khai, vì vậy không có gì phải giữ lại. Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi kháng cự.
Si-eun, người đang lê bước với chiếc túi đeo trên vai, bỗng bước nhanh hơn khi nhìn thấy tôi.
"Đi thôi."
"Anh đợi có lâu không?"
vậy, tôi nói với giọng hơi căng thẳng.
"Cũng không lâu lắm."
Si-eun, thấy hành vi của tôi buồn cười, chỉ mỉm cười bên cạnh tôi.
"Vậy thì tốt rồi."
"Bạn có thích đeo kính không?"
Nói xong, Si-eun đi đến bên cạnh tôi.
Trên đường đến cổng chính, Si-eun hỏi tôi khi tôi vừa đi vừa nhìn thẳng về phía trước.
Tôi vẫn còn có chút ngại ngùng khi nói chuyện thoải mái với Si-eun ở trường như thế này.
"Không hẳn thế."
Nhưng vì chúng tôi đã công khai mối quan hệ của mình, vậy nên lẽ ra sẽ không có gì bị kìm hãm lại mới đúng, cơ mà… Tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó hơi gượng gạo…
"Đ-đi thôi."
ngượng ngùng nên tôi đã nói với giọng hơi căng thẳng.
Thấy vậy, Si-eun mỉm cười và bước đi bên cạnh tôi.
"Anh có thích kính không?"
Si-eun hỏi tôi câu này khi cả hai đang trên đường đi đến cổng chính.
"Không hẳn."
"Tại sao?"
"Tại sao?"
"Người ta nói rằng kính sẽ mờ đi khi bạn ăn mì ramen."
"Người ta thường nói rằng kính sẽ bị mờ khi ăn ramen mà."
Si-eun, người có vẻ hơi ngơ ngác trước lời nói của tôi, nhanh chóng nở một nụ cười gượng gạo.
Si-eun có vẻ hơi bối rối trước lời nói của tôi, nhanh chóng nở một nụ cười gượng gạo và giải thích.
"Không, ý tôi là anh có thích phụ nữ đeo kính không."
"Không, ý em là anh có thích phụ nữ đeo kính không?"
"Ồ, ý anhvậy à?"
"Ồ, ý emthế à?"
"Ừ."
"Ừm."
"Ờ..."
"Chà..."
Tôi suy nghĩ một lúc.
Tôi suy nghĩ một lúc.
Không phải là tôi có sở thích đeo kính. Tôi cũng không ghét kính đến mức phản đối chúng.
Tôi không có sở thích đó, nhưng cũng không ghét đến mức phản đối nó một cách mạnh mẽ.
Và trên hết.
Và trên hết là...
"Tôi nghĩ anh sẽ trông ổncó đeo hay không."
"Anh nghĩ em trông vẫn rất đẹpcho có đeo chúng hay không."
"Anh chỉ trả lời hời hợt vì nó phiền phức thôi, đúng không?"
"Anh chỉ trả lời hời hợt vì nó phiền phức thôi, đúng không?"
"Tôi nghiêm túc đấy."
"Anh nghiêm túc đấy."
Si-eun khịt mũi trước lời nói của tôi, mặc dù tôi đã nói là tôi nghiêm túc.
Si-eun khịt mũi trước lời nói của tôi, mặc dù tôi đã nói là đang nghiêm túc về chuyện ấy.
Sau đó, cô ấy bắt đầu nhìn lên hồ sơ của tôi. Từ khóe mắt, tôi có thể thấy Si-eun đang suy nghĩ sâu xa điều gì đó.
Sau đó cô ấy bắt đầu nhìn lên góc nghiêng của tôi. Nhìn từ khóe mắt của mình, tôi có thể thấy Si-eun đang suy nghĩ sâu xa điều gì đó.
"Nghĩ lại thì."
"Nghĩ kỹ thì..."
"Hử?"
"Hửm?"
"Thật ngạc nhiên là em không đeo kính, vì em lúc nào cũng dùng máy tính."
"Thật ngạc nhiên là anh không đeo kính đấy, mặc dù anh luôn dùng máy tính mọi lúc."
"À."
"À."
Giờ nghe lại thì thấy khá kỳ lạ.
Bây giờ khi nghe điều đó, tôi mới cảm thấy nó khá kỳ lạ.
Như Si-eun đã nói, tôi dành cả ngày để nhìn chằm chằm vào màn hình. Từ sau bữa sáng cho đến khi tôi đi học. Trong suốt các bài giảng ở trường. Và cuối cùng, từ khi tôi về nhà cho đến khi đi ngủ.
Như Si-eun đã nói, tôi dành cả ngày để sử dụng máy tính của mình. Từ sau bữa sáng cho đến khi tôi đi học. Trong suốt các bài giảng ở trường. Và cuối cùng là từ khi tôi trở về nhà cho đến khi tôi đi ngủ.
Tôi đã sống lối sống này không tốt cho mắt mình trong nhiều năm nay. Nhưng trong các lần kiểm tra sức khỏe định kỳ, cả hai mắt đều ở mức khoảng 1.0.
Tôi đã sống cái lối sống không tốt cho mắt này trong nhiều năm nay. Nhưng trong các lần kiểm tra sức khỏe định kỳ, cả hai mắt tôi đều ở mức khoảng 1.0.
Tự hỏi tại sao lại như vậy, sau một hồi suy ngẫm:
Tại sao lại như vậy nhỉ?
"Có lẽ là do tôi làm những việc khác theo định kỳ?"
"Có lẽ là do thỉnh thoảng anh lại làm những việc khác chăng?"
"Những thứ khác?"
"Những việc khác?"
"Như nhìn xa xăm, đứng dậy lấy nước, hay đi vệ sinh."
"Giống như việc thỉnh thoảng lại nhìn vào khoảng không vô định, hay đứng dậy đi lấy nước hoặc đi vệ sinh."
"Không thể thế được. Tôi cũng làm thế, nhưng thị lực của tôi ngày càng kém đi."
"Không thể như vậy được, em cũng làm như vậy suốt, nhưng thị lực của em chỉ ngày càng kém đi thôi."
Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi đoán thị lực của tôi vốn đã tốt rồi.
Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi đoán là do thị lực của tôi vốn đã tốt rồi.
"Nhưng mà, khi công việc công ty trở nên bận rộn, tôi lại dán mắt vào màn hình hàng giờ liền. Vậy nên tôi đoán là nó không thực sự quan trọng."
"Nhưng khi công việc trong công ty trở nên bận rộn hơn, anh cũng thường nhìn chằm chằm vào màn hình hàng giờ liền. Vì vậy nên, anh đoán điều đó không thực sự quan trọng lắm."
Khi tôi nói xong, kết thúc cuộc trò chuyện, Si-eun đột nhiên nghiêng đầu.
Khi tôi kết thúc cuộc trò chuyện, Si-eun đột nhiên nghiêng đầu nhìn tôi.
"Công ty?"
"Công ty?"
"À."
"À..."
Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra mình đã lỡ lời.
Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra mình đã lỡ lời…
Tôi chưa bao giờ đề cập đến công ty ngay cả với bạn bè. Do khoảng cách tâm lý giữa Si-eun và tôi ngày càng thu hẹp, nên tôi đã lỡ lời.
Tôi chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến công ty ngay cả với tên bạn tôi. Do khoảng cách giữa Si-eun và tôi đang ngày càng thu hẹp, nên tôi đã lỡ bỏ qua chọn lọc lời nói và tiết lộ ra chuyện ấy.
Nhưng, dù sao thì chúng tôi cũng đang hẹn hò. Có lẽ không cần phải giữ bí mật.
Nhưng thôi, dù sao thì chúng tôi cũng đang hẹn hò, vậy nên có lẽ cũng không cần phải giữ bí mật nữa.
Tôi gãi đầu, giải thích với Si-eun, người đang đòi giải thích chi tiết bằng đôi mắt to của cô ấy.
Nghĩ vậy, tôi gãi đầu và giải thích với Si-eun, người đang đòi hỏi một lời giải thích chi tiết bằng đôi mắt to tròn của mình.
"Thực ra, vài tháng trước, tôi đã bán một chương trình phân tích cổ phiếu mà tôi tạo ra cho một công ty khởi nghiệp."
"Thực ra, vài tháng trước, anh đã bán một chương trình phân tích cổ phiếu do anh tạo ra cho một công ty vừa khởi nghiệp."
Vai của Si-eun giật lên, có vẻ khá ngạc nhiên về điều này.
Vai Si-eun có hơi giật lên khi nghe điều ấy, có vẻ cô ấy khá ngạc nhiên với điều này.
"Anh đã bán một chương trình cho một công ty?"
"Anh đã bán chương trình cho một công ty sao?"
"Nó không ấn tượng lắm, nhưng dù sao thì, giờ tôi cũng giống như một nhân viên ở đó vậy."
"Cũng không ấn tượng lắm đâu, nhưng dù sao thì bây giờ anh cũng giống như một nhân viên ở đó vậy."
"Không tuyệt sao?"
"Không phải nó rất tuyệt vời sao?"
Tôi cố phủ nhận, xua tay, nhưng Si-eun có vẻ thực sự ấn tượng.
Tôi cố phủ nhận bằng cách xua tay, nhưng Si-eun có vẻ thực sự ấn tượng với nó.
Mặc dù tôi đã bán một chương trình, nhưng nó không quá phi thường. Đó chỉ là một trong nhiều chương trình dự đoán cổ phiếu sử dụng học sâu để dự đoán giá cổ phiếu.
Mặc dù tôi đã bán một chương trình cho một công ty, nhưng nó không quá đặc biệt. Nó chỉ là một trong nhiều chương trình dự đoán chứng khoán ngoài kia sử dụng học sâu để dự đoán giá cổ phiếu thôi.
Tuy nhiên, tôi là một nhà phát triển cá nhân và là sinh viên đại học không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Có lẽ tôi đã dễ dàng được tuyển dụng với giá rẻ. Tôi có lẽ là nhân tài hoàn hảo cho một công ty mới thiếu vốn.
Tuy nhiên, tôi là một nhà phát triển cá nhân và là sinh viên đại học không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Vậy nên chắc chắn rồi, tôi đã dễ dàng được tuyển dụng với một mức giá rẻ. Tôi có lẽ là một người tài năng hoàn hảo cho một công ty mới thành lập còn đang thiếu vốn.
"Tôi tự hỏi tại sao lúc nào anh cũng viết code khi anh nói anh đang đầu tư... Thì ra đó là những gì anh đã làm..."
"Em luôn tự hỏi tại sao anh lại luôn viết code trong khi anh nói rằng anh đang đầu tư... Thì ra đó là những gì anh đã làm..."
"Ờ, tôi cũng đầu tư, nên đó không phải là lời nói dối."
"Ừm, anh cũng đầu tư, nên đó không phải là lời nói dối đâu."
Khi tôi nói, gãi gần cổ vì xấu hổ, Si-eun nghiêng người vàonói:
Khi tôi gãi cổ mình và nói với giọng điệu hơi xấu hổ, Si-eun nghiêng người về phía tôinói.
"Bạn trai tôi hóa ra ngầu hơn tôi nghĩ."
"Bạn trai em hóa ra lại còn tuyệt vời hơn em nghĩ nhỉ."
Ờ, ừm...
Ờm...
Mặt tôi nóng bừng. Mặt khác, được Si-eun gọingầu khiến tôi thấy dễ chịu, và khóe miệng tôi cứ cong lên.
Sau khi nghe những lời đó, mặt tôi trở nên nóng bừng.
Chắc hẳn lúc này tôi đang làm một biểu cảm rất khó coi.
Cơ mà, được Si-eun khenrất ngầu lại khiến tôi rất vui… Và khóe miệng tôi cứ cong lên không ngừng nghỉ.
Tôi không muốn cho Si-eun thấy mặt này của mình.vậy, trong một lúc, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay mặt đi.
Chắc hẳn biểu cảm lúc này của tôi đang trông rất khó coi đây...
Tiệm kính gần cổng chính thì im ắng.
Tôi không muốn cho Si-eun thấy vẻ mặt này của tôi.vậy nên trong một khoản thời gian dài, tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc quay mặt đi hướng khác.
Ngoài ra còn có một tiệm kính nhỏ bên trong trường, vì vậy học sinh trường tôi thường đến đó. Nhưng đây là lần đầu tiên Si-eun đi mua kính, đúng không? Tôi nghĩ một nơi lớn hơn sẽ tốt hơn.
Cửa hàng kính mắt gần cổng chính trường tôi rất yên ắng.
Từ đó trở đi, mọi thứ diễn ra mà không cần tôi tham gia.
Trong trường tôi cũng có một cửa hàng bán kính mắt nhỏ, nên những sinh viên trường chúng tôi thường lui tới cửa hàng đó hơn.
Si-eun nói cô ấy sẽ lấy cả kính và kính áp tròng. Tôi đoán cô ấy định đổi giữa chúng tùy thuộc vào tình hình.
Nhưng đây là lần đầu tiên Si-eun đeo kính đúng không?
Sau đó, Si-eun vào phòng khám và kiểm tra tình trạng mắt của mình bằng nhiều máy móc khác nhau. Cô ấy cũng trải qua quá trình hỏi đáp với bác sĩ nhãn khoa.
Tôi nghĩ nên chọn một nơi rộng rãi có lẽ sẽ tốt hơn.
Khi tôi đứng đó quan sát, Si-eun bước ra sau một lúc.
Và từ đó trở đi, mọi việc diễn ra mà không cần tôi tham gia.
"Bạn đã xong chưa?"
Si-eun nói cô ấy sẽ mua cả kính và kính áp tròng. Tôi đoán cô ấy định sẽ đổi chúng qua lại tùy theo tình huống.
"Được. Bây giờ tôi chỉ cần chọn gọng kính thôi."
Sau đó, Si-eun vào phòng khám và kiểm tra tình trạng mắt của mình bằng nhiều máy móc khác nhau. Cô cũng trải qua quá trình hỏi đáp với bác sĩ nhãn khoa.
Nói xong, Si-eun đi đâu đó.
Khi tôi đứng đó nhìn, một lúc sau Si-eun mới bước ra.
Đi theo cô ấy, tôi thấy mình đang đứng trước vô số gọng kính được trưng bày. Màu sắc và kiểu dáng hơi khác nhau, mang đến nhiều lựa chọn. Có vẻ như chúng tôi đã đưa ra lựa chọn đúng đắn khi đến một tiệm kính lớn hơn.
"Em xong chưa?"
Si-eun đưa ngón tay lên môi và di chuyển sang trái và phải, chọn gọng kính.
"Xong rồi, bây giờ em chỉ cần đi chọn khung thôi."
Ngay sau đó, Si-eun đến trước mặt tôi và giới thiệu những gọng kính cô ấy đã chọn bằng cách thử chúng.
Nói xong, Si-eun cất bước đi đâu đó.
"Thế nào? Đẹp chứ?"
Theo sau cô ấy, tôi thấy mình đang đứng trước vô số gọng kính được trưng bày trên kệ. Màu sắc và kiểu dáng có đôi chút khác biệt, mang đến nhiều lựa chọn khác nhau.
Có vẻ như tôi đã đúng khi đến một cửa hàng kính mắt lớn hơn.
Si-eun đưa ngón tay lên môi và di chuyển từ bên này sang bên nọ để chọn gọng kính phù hợp với bản thân.
Ngay sau đó, Si-eun đến trước mặt tôi và cho tôi xem những gọng kính cô ấy đã chọn bằng cách thử chúng.
"Thế nào? Nó đẹp chứ?"
"Rất đẹp."
"Vậy cái này thì sao?"
"Đẹp lắm."
"Đẹp lắm."
"Thế còn cái này thì sao?"
"...Vậy cái này?"
"Đẹp."
"Anh nghĩ nó khá đẹp đấy."
"...Còn cái này?"
Mặc dù tôi đã trả lời một cách trung thực, nhưng má Si-eun lại phồng lên vì lý do nào đó. Khuôn mặt cô ấy trông hơi giận dữ, điều này chỉ khiến tôi càng thêm bối rối.
"Tôi nghĩ là đẹp."
"Chuyện gì vậy?"
Mặc dù tôi trả lời trung thực, nhưng má Si-eun lại phồng lên vì một lý do nào đó. Khuôn mặt cô ấy trông giận dữ, điều đó chỉ khiến tôi bối rối hơn.
"Đừng trả lời cho qua nữa, hãy cho em một câu trả lời thỏa đáng đi, được chứ?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Hểhh?"
"Đừng chỉ lờ đi, hãy cho tôi một câu trả lời thỏa đáng."
Nhưng nãy giờ tôi toàn đưa ra những câu trả lời thật lòng mà...
"Cái gì?"
Nghiêng đầu nhìn Si-eun, tôi đáp lại.
Nhưng tôi đang trả lời thỏa đáng ngay bây giờ.
"Không, chỉ là em đeo gì nhìn cũng đẹp thôi, vậy nên anh biết phải chọn sao đây?"
Nghiêng đầu, tôi đáp trả.
"Không, chỉ là cô trông đẹp bất kể cô mặc gì, vậy tôi có thể làm gì?"
"...?"
"...?"
Si-eun, nghe thấy lời tôi nói, nghiêng đầu một lúc. Tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, tôi lặng lẽ chờ đợi. Ngay sau đó, Si-eun che miệng và cười.
Si-eun nghiêng đầu một lúc sau khi nghe thấy lời tôi nói.
"Cô đang nói gì vậy? Tôi đang hỏi xem gọng kính có đẹp không."
Tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, tôi lặng lẽ chờ đợi. Ngay sau đó, Si-eun che miệng và bật cười.
"À."
"Anh đang nói gì thế? Em đang hỏi xem những chiếc gọng này có đẹp không mà."
Giờ thì tôi hiểu ra đã xảy ra hiểu lầm gì rồi. Cuối cùng, tôi chỉ toàn khen ngợi mà không có ngữ cảnh nào cả. Có hơi ngượng ngùng.
"À..."
Thấy tôi bối rối, Si-eun cong môi nói:
Tôi hiểu rồi... Đã có sự hiểu lầm xảy ra giữa hai chúng tôi. Và cuối cùng thì nãy giờ tôi chỉ toàn tụng kinh ca ngợi mà không có một ngữ cảnh cụ thể nào.
"Nhưng vì anh nói tất cả đều xinh, nên em đoán là tất cả đều ổn."
Thật xấu hổ...
"Ờ, ừm."
Nhìn thấy bộ dạng bối rối của tôi, Si-eun mỉm cười và tiếp tục.
ấy đang trêu chọc tôi. Đến muộn rồi, tôi cảm thấy ngượng ngùng. Thật khó để đối mặt trực tiếp với Si-eun, vì vậy tôi hướng mắt về một nơi nào đó xa xăm.
"Nhưng vì anh nói tất cả đều đẹp nên em đoán là tất cả chúng đều ổn."
Nhưng Si-eun, như thể không cho phép điều đó, nói với giọng trêu chọc:
"Ừm..."
"Sao anh lại nhìn đi chỗ khác thay vì nhìn em xinh thế?"
Giờ thì cô ấy đang hoàn toàn trêu chọc tôi, một cảm giác ngượng ngùng dâng lên trong lòng tôi...
Tôi vừa trả lời vừa xoa gáy.
Thật khó để đối mặt trực tiếp với Si-eun vào lúc này, vậy nên tôi chỉ đành dời mắt của mình đi một nơi nào đó xa xăm ở phía khác.
"... Em đang nhìn một thứ gì đó xa xăm để tránh thị lực của em kém đi."
Nhưng Si-eun như thể không cho phép điều đó, tiếp tục nói với một giọng điệu trêu chọc.
"Thế à?"
"Sao anh lại nhìn đi chỗ khác thay vì nhìn một cô nàng xinh đẹp như em chứ?"
Tôi lại nghe thấy tiếng cười khúc khích từ bên cạnh mình.
"...Anh đang nhìn một vật ở xa để tránh thị lực của anh bị kém đi thôi…"
Đường về nhà tự nhiên đi qua trường học.
"Là vậy sao?"
Cho đến khi đến cổng sau, Si-euntôi lặng lẽ đi bộ qua khuôn viên trường.
Tôi trả lời trong khi xoa xoa gáy, rồi lại nghe thấy tiếng cười khúc khích bên cạnh mình một lần nữa.
Mùa hè chắc sắp đến rồi, vì trời vẫn còn sáng mặc dù trời đã tối. Khi gió thổi qua những hàng cây trồng dọc đường, tôi có thể thấy những cành cây đung đưa nhẹ.
Con đường về nhà đương nhiên phải đi qua trường học.
Tôi nghe nói có khá nhiều lối đi bộ đẹp trong trường. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là một trong số đó không.
Để có thể đến được cổng sau, TôiSi-eun phải đi bộ qua khu viên trường để đến đó.
Sự mộng đó chỉ kéo dài trong thời gian ngắn. Khi chúng tôi chỉ lặng lẽ đi bộ, tôi cảm thấy hơi ngột ngạt, vì vậy tôi quyết định bắt chuyện.
Mùa hè đã sắp đến rồi, vì bầu trời vẫn còn sáng mặc dù bây giờ đã khá muộn. Khi gió thổi qua những hàng cây trồng dọc trên đường đi, tôi có thể thấy những cành cây hơi đung đưa nhẹ trong gió.
"Tôi tò mò về một điều."
Tôi nghe nói có khá nhiều nơi đi bộ đẹp trong trường. Vậy nên tôi đang tự hỏi liệu đây có phải là một trong số đó không?
"Cái gì?"
Sự thơ mộng đó chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn. Và vì chúng tôi chỉ đi bộ một cách im lặng, tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngột ngạt với tình huống này, thế nên tôi quyết định sẽ bắt đầu một cuộc trò chuyện với cô ấy.
Tôi hỏi Si-eun, cô ấy trả lời nhẹ nhàng, một điều mà tôi vẫn thắc mắc.
"Anh đang tò mò về một điều."
"Tại sao đến giờ bạn mới đeo kính?"
"Hửm?"
"Hmm~ Ờ..."
"Sao đến bây giờ em mới bắt đầu đeo kính vậy?"
Si-eun suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.
"Hmm~ Ừm..."
"Tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy cần đến chúng."
Tôi hỏi Si-eun về điều mà tôi vẫn thắc mắc bấy lâu nay, và rồi Si-eun suy nghĩ một lúc trước khi trả lời lại tôi.
"Thật sao?"
"Em chưa bao giờ thực sự cảm thấy cần đến chúng cả."
"Ừ. Tôi hiếm khi cảm thấy bất tiện trong những việc hàng ngày. Đôi khi tôi gặp khó khăn khi đọc chữ trên bao bì, nhưng tôi có thể làm được nếu nhìn đủ chăm chú."
"Thật à?"
"Tôi hiểu rồi."
"Ừm, em rất hiếm khi cảm thấy bất tiện trong những việc hàng ngày. Đôi khi em chỉ gặp khó khăn khi đọc chữ trên bao bì thôi, nhưng em vẫn có thể đọc được nếu em nhìn đủ chăm chú."
Ờ, nếu nó bất tiện đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày, cô ấy đã mua chúng từ lâu rồi.
"Anh hiểu rồi."
Si-eun có tính cách tiết kiệm, nhưng cô ấy đầu tư vào những thứ cần thiết. Với sự chú ý của cô ấy dành cho việc học, cô ấy đã đeo kính từ lâu rồi nếu nó nghiêm trọng.
Chà, nếu nó bất tiện đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày thì có lẽ cô ấy đã mua chúng từ lâu rồi nhỉ.
Gật đầu, tôi hỏi một câu hỏi khác.
Si-eun có tính cách sống rất tiết kiệm, nhưng cô ấy vẫn luôn đầu tư vào những thứ cần thiết. Và với sự tận tình của cô ấy dành cho việc học, cô ấy hẳn đã đeo kính từ lâu nếu mắt cô ấy nghiêm trọng rồi.
"Nhưng bạn đã đồng ý ngay khi tôi đề nghị đeo kính hôm nay?"
Cùng với một cái gật đầu, tôi hỏi Si-eun thêm một câu hỏi nữa.
"Ờ, bạn biết đấy."
"Nhưng em đã đồng ý ngay khi anh gợi ý đi mua kính hôm nay mà?"
Si-eun khẽ cười khúc khích.
"Ồ, anh biết đấy."
"Từ giờ trở đi, tôi sẽ luôn ngồi cạnh bạn. Sẽ rất phiền nếu tôi không thể nhìn rõ mọi lúc."
Si-eun khẽ cười khúc khích rồi tiếp tục.
"Ờ, đúng vậy."
"Từ giờ trở đi, em sẽ luôn ngồi cạnh anh. Vậy nên sẽ rất phiền phức nếu em không thể nhìn rõ mọi lúc đấy."
Mặc dù điều đó đúng, nhưng vẫn có điều gì đó hơi xấu hổ về điều đó. Khi tôi gãi má, Si-eun tiếp tục.
"Chà, đúng vậy nhỉ."
"Ngoài ra."
Mặc dù sự thật là vậy, nhưng vẫn có điều gì đó hơi không đúng...
Nhưng không hiểu sao, vẻ mặt của cô ấy có vẻ không hài lòng. Chuyện này là sao?
Khi thấy tôi gãi má, Si-eun nói thêm.
"Ngoài ra?"
"Bên cạnh đó."
Khi tôi hỏi, Si-eun ép sát đủ để vai chúng tôi chạm vào nhau, rồi nhìn lên tôi và nói:
Nhưng không hiểu sao biểu cảm của cô ấy lại có vẻ không vui.
"Vì anh không thích ra ngoài... nên em nghĩ mình nên thử hẹn hò khi có cơ hội."
Có chuyện gì à?
"...Hmm."
"Bên cạnh đó?"
Giọng điệu của Si-eun có phần cứng nhắc. Môi cô ấy cũng hơi mím lại. Cô ấy có vẻ sẵn sàng đổ lỗi cho tôi. Với đôi mắt đòi hỏi sự phản chiếu, tôi không thể chịu đựng được nữa.
Khi tôi hỏi lại, Si-eun tiến đến chỗ tôi đủ gần để vai chúng tôi chạm vào nhau, rồi nhìn lên tôi và nói…
"Vì anh không thích ra ngoài... Nên em nghĩ mình nên tranh thủ hẹn hò mỗi khi có cơ hội."
"...Ừm."
Giọng điệu của Si-eun có phần hơi cứng nhắc, môi cô ấy cũng hơi mím lại, có vẻ như Si-eun muốn đổ lỗi cho tôi.
Cùng với đôi mắt to tròn lấp lánh đó đang nhìn lên tôi, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa…
Tôi cúi đầu thật sâu.
Tôi cúi đầu thật sâu.
"Em xin lỗi."
"Anh xin lỗi."
"Hừ."
"Hừ."
Cô ấy phát ra âm thanh như thể để tôi nghe thấy, nhưng ngay sau đó, biểu cảm của Si-eun dịu lại.
Si-eun phát ra âm thanh đó như thể chỉ để tôi nghe thấy, nhưng ngay sau đó, biểu cảm của cô ấy trở nên dịu đi đôi chút.
"Không sao đâu. Tôi cũng không định ra ngoài chơi mỗi ngày đâu. Cứ làm theo ý em. Tôi vui khi chỉ ở nhà với em."
"Không sao đâu. Em cũng không định ngày nào cũng ra ngoài chơi đâu. Anh cứ làm những gì anh muốn. Em cũng rất vui khi ở nhà với anh mà."
Tôi hơi quay đầu nhìn Si-eun.
Tôi hơi liếc nhìn sang phía Si-eun.
vẻ như cô ấy không nói điều gì đó mà cô ấy không muốn nói. Cô ấy có thực sự vui khi chỉ trò chuyện phiếm với tôi ở nhà không? Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi vô cùng vui khi chúng tôi chia sẻ cùng cảm xúc.
thật là cô ấy thấy vui khi chỉ trao đổi chuyện phiếm với tôi ở nhà không?
Tuy nhiên, Si-eun có lẽ cũng muốn, dù chỉ một chút, đi chơi với tôi.
Tôi cũng luôn cảm thấy như vậy, thật mừng khi chúng tôi lại có thể chia sẻ cùng một cảm xúc với đối phương.
Cô ấy không trông rất vui trong lần đi chơi cuối cùng của chúng tôi sao? Có lẽ Si-eun, biết rằng tôi không thích ra ngoài, nên cố tình không muốn ra ngoài.
Tuy nhiên, có lẽ Si-eun cũng rất muốn được đi chơi cùng với tôi, dù chỉ một chút.
Nghĩ đến đây, tôi kết luận rằng mình cần phải tự kiểm điểm lại bản thân.
Cô ấy không phải đã rất vui vẻ trong lần đi chơi cuối cùng của chúng tôi sao? Có lẽ Si-eun biết rằng tôi không thích ra ngoài, vậy nên cô ấy cố tình không yêu cầu gì từ tôi.
Nghĩ vậy, tôi mở miệng.
Nghĩ đến đây, tôi tự kết luận rằng tôi phải tự xem xét lại bản thân thôi...
Nghĩ vậy, tôi cất lời.
"Này."
"Này."
"Gì cơ?"
"Hửm?"
"Bạn có thời gian rảnh nào giữa các tiết học ngày mai không?"
"Em có thời gian rảnh giữa các tiết học ngày mai không?"
"...Tôi rảnh từ 2:30 đến 4:00. Tại sao?"
"...Em rảnh từ 2:30 đến 4:00. Tại sao?"
Đối mặt với Si-eun, người đang hỏi với vẻ mặt nghi ngờ, tôi mỉm cười và nói:
Đối mặt với Si-eun đang hỏi với vẻ mặt nghi ngờ, tôi mỉm cười và nói.
"Vậy thì chúng ta hãy hẹn vào thời điểm đó nhé."
"Vậy thì chúng ta hẹn nhau vào lúc đó nhé."
"Cái gì?"
"Hả?"
"Chúng ta không có nhiều thời gian, vì vậy có lẽ chỉ đi dạo quanh khuôn viên trường. Nhưng, ừm, chúng ta có thể đi xa hơn một chút vào những ngày nghỉ, vì vậy vào cuối tuần..."
"Chúng ta không có nhiều thời gian, nên có lẽ chỉ đi bộ quanh khuôn viên trường thôi. Nhưng, ờm… Chúng ta cũng có thể đi xa hơn một chút vào những ngày nghỉ, ví dụ như vào cuối tuần chẳng hạn..."
"Khoan đã."
"C-chờ đã."
Si-eun, người đã cắt ngang lời tôi nói, nhanh chóng cười khúc khích.
Si-eun cắt ngang lời tôi nói, rồi liền bật cười khúc khích và nhìn lên tôi.
"Đừng nói với tôi rằng... bạn đang vội vàng lên kế hoạch hẹn hò vì những gì tôi vừa nói?"
"Đừng nói với em là... Anh vội vàng lên kế hoạch hẹn hò chỉ vì những gì em vừa nói nhé?"
"Ừ, đúng vậy."
"Ừm."
"Anh thực sự là một người đàn ông có suy nghĩ minh bạch."
"Anh thực sự là một người có suy nghĩ rất sáng suốt đấy…"
Trước câu trả lời của tôi, Si-eun cười tươi hơn nữa, rồi nói:
Sau đó Si-eun nhìn vào mắt tôi, cười tươi hơn nữa rồi nói.
"Nhưng tôi sẽ vui vẻ chấp nhận."
"Nhưng được rồi, em sẽ chấp nhận lời mời của anh."
Tôi không chắc tại sao cô ấy đột nhiên chuyển sang cách nói trang trọng, nhưng dù sao thì Si-eun có vẻ đang có tâm trạng tốt, vì vậy...
Tôi không chắc tại sao cô ấy đột nhiên chuyển sang cách nói trang trọng như thế, nhưng dù sao thì có vẻ Si-eun đang có một tâm trạng tốt, vậy nên...
Cứ như vậy, tôi quyết định chấp nhận một cách biết ơn.
Tôi quyết định sẽ chấp nhận một cách vui vẻ.