AAAA
232 removals
Words removed | 2203 |
Total words | 2454 |
Words removed (%) | 89.77 |
345 lines
203 additions
Words added | 2355 |
Total words | 2606 |
Words added (%) | 90.37 |
305 lines
Nhiều học sinh mới đang ngồi trong sân trường rộng lớn.
Trong sân trường rộng lớn này, những học sinh mới đang phải chịu đựng sự tra tấn được gọi là bài phát biểu của hiệu trưởng.
Nằm giữa họ, tôi có thể thoải mái giết thời gian.
“…Này anh kia! Tỉnh dậy đi!”
“Á!”
“Tôi biết bài phát biểu của hiệu trưởng rất nhàm chán, nhưng là một học sinh của học viện này, em cần phải làm gương.”
"Vâng, tôi xin lỗi."
Mọi người khác đều bị cơn buồn ngủ diện rộng gọi là bài phát biểu chào mừng, nhưng tôi thì ổn.
Ẩn mình trong họ, tôi có thể thoải mái thư giãn trong thời gian rảnh rỗi này~
“……”
“...Này, thức dậy đi!”
[Bạn đọc ơi, có một giáo viên đang tới!]
“Aah!”
“Em không ngủ đâu cô giáo ạ.”
“Tôi biết bài phát biểu của hiệu trưởng rất nhàm chán, nhưng với tư cách là một học sinh của học viện này, em cần phải làm gương.”
“Ồ, tôi hiểu rồi…Xin lỗi…”
“Vâng, em xin lỗi.”
Người giáo viên vừa đến gần tôi tỏ vẻ bối rối rồi quay đi.
Tôi vẫn tỉnh táo, không giống như mấy đứa đang ngáp dài ở xung quanh trông như sắp chết đến nơi rồi.
Cô ấy có vẻ bối rối, nghĩ rằng tôi chắc chắn đang ngáy.
“.…”
Khuôn mặt này thực sự hữu ích vào những lúc như thế này.
[Độc giả, có một giáo viên đang đến gần cậu á.]
Đôi mắt nhỏ của tôi khiến tôi khó có thể biết được liệu tôi có đang ngủ hay không.
“Em không ngủ, thưa cô.”
He he he.
“Ồ, cô thấy rồi…Cô xin lỗi…”
[…Bạn còn nhớ mình phải làm gì chứ, đúng không?]
Giáo viên, người vừa mới xin lỗi và quay đi, cô ấy trông có vẻ bối rối, chắc chắn đã nghĩ rằng lúc đó tôi đang ngủ đây mà.
“Tất nhiên rồi, Tác giả. Tôi nhớ mà.”
Khuôn mặt này vào mấy lúc như vậy nó lại thật sự hữu ích đến lạ.
Tất nhiên là tôi không ngủ.
Đôi mắt hẹp của tôi khiến mọi người khó có thể biết được rằng liệu tôi có đang ngủ hay không.
Tôi chỉ đang đùa thôi.
Hehehe
Câu hỏi đơn giản là tôi đã thực hiện hành động gì.
[...Cậu có nhớ những gì mình phải làm không đó?]
Tôi đang tìm kiếm ai đó.
“Đương nhiên rồi Tác giả! Tôi nhớ chứ!”
[Ugh, chương hôm nay khó viết quá… Bạn đọc ơi, an ủi tôi đi…!]
Đương nhiên là tôi không ngủ. Tôi chỉ chơi thôi~
"Anh là người duy nhất có thể tạo ra một thế giới như thế này, Tác giả. Tôi nghĩ nó thật tuyệt vời."
[Ưh...chương hôm nay thật khó để viết…Độc giả, an ủi tôi đi…!]
Đúng, chỉ có bạn mới làm được điều đó.
“Cậu là người duy nhất có thể tạo ra một thế giới bằng cách này, Tác giả. Tôi nghĩ cậu thật tuyệt vời.”
Người đã ép tôi vào cuốn tiểu thuyết này.
Vâng, chỉ có cậu mới có thể làm vậy. Người đã ép tôi vào cuốn tiểu thuyết này.
Tại sao bạn lại chỉ viết tiểu thuyết trên web khi bạn có nhiều quyền lực như vậy?
Tại sao cậu lại chỉ viết tiểu thuyết mạng khi cậu mạnh mẽ đến vậy?
Nếu đó là một cuốn tiểu thuyết hoàn chỉnh hoặc phổ biến thì tôi có thể hiểu được. Có rất nhiều tác phẩm như vậy.
Nếu nó là một cuốn tiểu thuyết đã hoàn thành hay nổi tiếng thì tôi có thể hiểu được. Có rất nhiều bộ giống như vậy. Tôi vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận điều đó.
Nhưng ném tôi vào một cuốn tiểu thuyết mà cậu thậm chí còn chưa viết gì hết, chả có một mống ý tưởng nào! Kinh khủng thật.
Nhưng đưa tôi vào một cuốn tiểu thuyết mà bạn thậm chí còn chưa viết thì đó là cuốn tiểu thuyết gì?
Và hơn hết là tại sao lại đưa tôi vào cơ thể của một nhân vật nữ?
Và tại sao bạn lại đưa một chàng trai vào một nhân vật nữ?
[Hehe, khen ngợi như vậy…]
[Hehe, khen quá đi…]
Đó không phải là lời khen!
Đó không phải là lời khen.
Tôi thở dài và cố gắng tập trung lại những suy nghĩ đang xao nhãng của mình khỏi việc thầm trách móc Tác giả.
Tôi thở dài một hơi và tập trung lại sự chú ý đang phân tán của mình khỏi việc đổ lỗi cho Tác giả.
Vâng, tôi có thể làm gì đây? Mọi việc đã xảy ra rồi, cứu sao được.
Vâng, tôi có thể làm gì? Chuyện đó đã xảy ra rồi.
Tác giả đã tạo ra thế giới này và bắt đầu viết bộ tiểu thuyết.
Tác giả đã tạo ra thế giới này và bắt đầu bộ truyện.
Cuốn tiểu thuyết mạng này được kể từ góc nhìn của nhân vật chính, tôi phải ở xung quanh cậu ta để dẫn dắt câu truyện đi theo sở thích của tác giả.
Cuối cùng, tiểu thuyết trên web được kể theo góc nhìn của nhân vật chính, nên tôi phải ở gần nhân vật đó.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Tác giả chán viết cuốn tiểu thuyết này và bỏ nó? Hay nhân vật chính, Yu Siwoo bị thương nặng trong một sự cố nào đó mà không thể tiếp tục cốt truyện?
Để điều chỉnh câu chuyện theo sở thích của Tác giả.
Haizz...Tôi không dám tưởng tượng đến điều đó. Ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra chứ.
Sẽ thế nào nếu Tác giả chán viết tiểu thuyết và bỏ đi, hoặc nhân vật chính, Yu Siwoo, bị thương nặng trong một sự cố nào đó và không thể tiếp tục câu chuyện?
Cho đến cuối cùng, chỉ có một cách để tôi có thể sống sót.
…Tôi thậm chí không muốn tưởng tượng nữa. Ai biết chuyện gì có thể xảy ra?
Trong khi hướng dẫn Tác giả vô vọng này, tôi còn phải bảo vệ cả nhân vật chính chưa trưởng thành nữa.
Cuối cùng, chỉ có một cách duy nhất để tôi có thể sống sót.
Tôi còn phải đánh bại bất cứ thế lực tà ác nào xuất hiện, dù danh tính và bối cảnh của chúng vẫn chưa được Tác giả đưa vào.
Trong khi hướng dẫn Tác giả, một trường hợp vô vọng, và bảo vệ nhân vật chính chưa trưởng thành.
Độ khó cao đến nực cười.
Tôi phải đánh bại bất kỳ thế lực tà ác nào nổi lên, mà danh tính và bối cảnh của chúng có lẽ vẫn chưa được xác định.
Mức độ khó khăn cao một cách vô lý.
“...Tìm cậu ta.”
“…Đã tìm thấy anh ấy.”
[Chà, nhân vật chính cũng chỉ đang ở đâu đó quanh đây thôi~]
[Ồ, thật sao?! Thật đấy. Anh ấy ở đó.]
Sau khi nhìn chằm chằm vào đằng sau đầu của các học sinh một chút, một cái đầu quen thuộc đã xuất hiện.
Sau khi nhìn chằm chằm vào gáy của các học sinh một lúc, một cái đầu quen thuộc xuất hiện.
Đúng rồi, cái đầu đó!
Đúng rồi, cái đầu đó.
Không sai vào đâu được.
Không thể nhầm lẫn được.
Lí do ư? Bởi vì ngay cả phía sau đầu của cậu ta cũng đẹp trai. Chết tiệt.
Tại sao? Bởi vì ngay cả phần sau đầu của anh ấy cũng trông đẹp trai. Chết tiệt.
Tại sao một tên đẹp mã như này lại là nhân vật chính…Tôi đoán là vì cậu ta đẹp trai, phải không Tác giả?
Tại sao một anh chàng đẹp trai như vậy lại là nhân vật chính... Tôi đoán là vì anh ấy đẹp trai, đúng không?
Thế giới này thật lố bịch.
Thế giới này thật vô lý.
Ồ, nhân vật chính đang nhìn về hướng này.
Ồ, anh ấy đang nhìn về phía này.
Tôi thản nhiên giương mắt về hướng hiệu trưởng đang phát biểu như chưa từng chạm mắt cậu ta.
Tôi tự nhiên hướng ánh mắt về phía hiệu trưởng.
Dù cho những học sinh khác có xếp hàng hay không, hiệu trưởng vẫn tiếp tục bài phát biểu của mình như thường lệ.
Bất kể các sinh viên mới có giãn cách hay không, ông vẫn tiếp tục bài phát biểu của mình theo cùng một cách.
Ở thế giới nào hiệu trưởng cũng như vậy à?
Có phải tất cả các hiệu trưởng trên thế giới đều như vậy không?
[Độc giả, cậu có thể quay lại nhìn. Nhân vật chính ngừng nhìn cậu rồi á.]
[Bạn đọc, bạn có thể nhìn lại. Anh ấy đang hướng về phía trước.]
“Cảm ơn cậu, Tác giả.”
“Cảm ơn tác giả.”
Tôi lại nhìn Yu Siwoo tiếp.
Tôi quay lại nhìn Yu Siwoo.
Vâng, chàng trai đó là nhân vật chính.
Vâng, cậu bé đó là nhân vật chính.
Dù cho có xảy ra chuyện gì, cậu ấy cũng không được phép bị thương. Nếu cậu ta có chuyện gì xảy ra, nó phải nằm trong tầm mắt của tôi.
Dù có chuyện gì xảy ra thì anh chàng đó cũng không thể bị thương được.
Nếu tôi bây giờ tự nhiên xuất hiện với bộ dạng 'có vẻ' khả nghi như thế này....Hmm, nghe phát biết không ổn rồi.
Nếu anh ấy bị thương, thì mức độ đó phải nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.
[Hừmm, phải làm gì đây…]
Nhưng nếu tôi đến gần anh ấy với vẻ ngoài thế này, tất nhiên tôi sẽ bị từ chối.
Ngay từ ban đầu, tôi đã không thể hành động như nhân vật chính trong những bộ tiểu thuyết mạng khác.
[Ừm, phải làm sao đây…]
Ăn cắp các khả năng/tài năng từ các nhân vật khác? Chắc chắn là không được rồi.
Ngay từ đầu, tôi đã không thể hành động giống như những nhân vật chính trong các tiểu thuyết trực tuyến khác.
Tôi tự hỏi liệu tôi có tài năng nào không. Nếu có thì chắc chắn nó sẽ không được xếp hạng nhất.
Trộm hết tất cả tài năng/khả năng?
Vậy nếu tôi yêu cầu giúp đỡ từ nhân vật quan trọng khác? Ha, từ những gì tôi thấy từ Tác giả trong vài ngày qua. Dường như cậu ấy còn chưa nghĩ đến điều đó.
Tôi nghi ngờ là tôi thậm chí còn không có tài năng nào. Có lẽ chúng không được thiết lập ngay từ đầu.
Nhờ sự giúp đỡ của một nhân vật quan trọng khác?
Một sự kiện gây tác động lớn đến câu chuyện?
Ha, từ những gì tôi thấy về khuynh hướng của Tác giả trong vài ngày qua, có vẻ như họ chưa nghĩ đến điều đó.
Một sự kiện lớn làm rung chuyển thế giới trong câu chuyện?
…Không có nhân vật nào quan trọng hay tài năng nào xuất hiện, vậy sự kiện lớn xảy ra như thế nào?
…Không có nhân vật hay tài năng quan trọng, vậy thì sự kiện lớn đó là gì?
Về cơ bản, đây chỉ là một buổi viết trực tiếp.
Tác giả viết bộ tiểu thuyết trong khi quan sát trực tiếp thế giới này.
Tác giả cho biết họ viết tác phẩm này dựa trên nguồn cảm hứng từ thế giới xung quanh.
Cậu ấy nói rằng mình đang viết cuốn tiểu thuyết bằng cách lấy thế giới này làm nguồn cảm hứng.
Tôi không chắc đây có phải là thế giới mà Tác giả tạo ra hay chỉ là quan sát một thế giới được tạo ra
Đây là thế giới mà Tác giả đã tạo ra hay chỉ đơn giản là đang quan sát một thế giới đã được tạo ra từ trước? Tôi không chắc, nó cũng thật sự không quan trọng lắm dù tôi có biết hay không.
. Và việc tôi có tìm ra hay không cũng không thực sự quan trọng.
[Tôi có nên tiếp tục thế này không? Ừm, nhưng tôi cũng thích thế này…]
[Tôi có nên tạo một sự kiện lớn không? Hừm, tôi cũng thích cách này nữa…]
Cuối cùng, chỉ có một điều tôi phải làm.
Cuối cùng, chỉ có một điều tôi phải làm.
Hãy dẫn dắt thế giới khó lường này theo hướng an toàn nhất có thể.
Đó là giúp thế giới không thể đoán trước này đi theo hướng an toàn nhất có thể.
Một kết thúc có hậu chứ không phải cái chết đau đớn.
Để làm được điều đó, trước tiên tôi phải quan sát nhân vật chính.
Tôi ghen tị với những nhân vật chính trong các tiểu thuyết trực tuyến khác.
Họ nhớ toàn bộ nội dung của cuốn tiểu thuyết và đánh cắp rất nhiều tài năng/khả năng.
Họ cũng biết tất cả bí mật của các nhân vật.
Sau đó, họ giúp giải quyết mọi việc và ngay lập tức trở thành bạn của mọi người.
Nhưng tôi?
Tôi đã rơi vào cùng một tình huống như trong một cuốn tiểu thuyết, vậy tại sao trải nghiệm của tôi lại khác biệt đến vậy?
Kết thúc với tư cách là một cô gái chỉ nhìn chằm chằm vào gáy của các chàng trai.
[Ugh, tôi bối rối quá…Được rồi, tôi quyết định rồi!]
“Quyết định chính xác là gì?”
Tôi bực mình quát vào mặt Tác giả.
Tôi phải tạo ra một cái kết hạnh phúc cho cuốn tiểu thuyết này. Để làm được điều đó, trước tiên tôi phải quan sát nhân vật chính một cách kĩ càng.
Họ vẫn lẩm bẩm một mình suốt thời gian tôi cố gắng phớt lờ họ.
Tôi thật sự ghen tị với những nhân vật chính trong các bộ tiểu thuyết khác.
Thật sự khó khăn khi tiếng ồn duy nhất phát ra chỉ là tiếng ngủ của hiệu trưởng.
Họ nhớ toàn bộ nội dung của tiểu thuyết và cũng biết toàn bộ bí mật của các nhân vật trong truyện luôn. Nhờ đó mà họ có thể giúp giải quyết các vấn đề mà nhân vật mắc phải rồi trở thành bạn với tất cả mọi người.
[Vâng! Bạn đọc, bạn nghĩ đến điều gì khi nghĩ đến phần mở đầu của một tiểu thuyết hàn lâm?]
Còn tôi thì sao?
“Sự khởi đầu của một tiểu thuyết hàn lâm?”
Tôi hiện tại cũng đang rơi vào tình huống tương tự như trên, vậy tại sao những gì tôi trải qua lại khác đến vậy?
[Đúng!]
Kết quả đây~ Bây giờ tôi trở thành một cô gái kì lạ chỉ nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của mọi người.
Họ có đang nghĩ về cách tiến hành cốt truyện không? Yêu cầu sự giúp đỡ của tôi?
[Ưmm, khó lựa chọn quá...Được rồi, tôi đã quyết định!]
Tôi liệt kê một số cốt truyện hiện lên trong đầu.
“Quyết định cái gì cơ?”
“Hmm, chọn vũ khí? Một cuộc đấu tay đôi?”
Tôi cáu kỉnh với Tác giả. Cậu ấy đã lẩm bẩm một mình nãy giờ khi tôi cố gắng phớt lờ đi.
[Ehehe, mấy cái đó cũng hay! Nhưng mà, ngay tại lễ khai giảng thường xảy ra sự cố. Nên tôi nghĩ mình sẽ thử xem!]
[Ồ! Độc giả, cậu nghĩ mở đầu của một cuốn tiểu thuyết về học viện sẽ như thế nào?]
"…Huh?"
“Mở đầu hả?”
Chờ giây lát.
[Đúng rồi!]
Người này đang nói gì thế?
Tác giả nghĩ như thế nào về cách xây dựng cốt truyện? Việc này cũng cần tôi phải giúp sao?
Không để ý đến phản ứng của tôi, Tác giả tiếp tục với nụ cười rạng rỡ.
Ngay lập tức, não tôi đã nảy ra một vài cốt truyện.
[Bạn thấy đấy, có hai loại tấn công trong lễ khai mạc. Sự xuất hiện của quái vật và các cuộc tấn công của tổ chức tà ác!]
“Hừmmm, nhân vật chính nên dùng vũ khí hay không?”
“Đợi một lát, Tác giả. Chúng ta hãy thảo luận sâu hơn nhé.”
[Ehehe, đều ổn cả! Chuyển sang đề tài khác đi, các sự cố lớn thường xuyên xảy ra ngay tại lễ khai giảng. Vậy nên tôi nghĩ thử cái này được á!]
[Nhưng tôi nghĩ rằng việc để một tổ chức tà ác tấn công ngay từ đầu là quá sớm, nên tôi quyết định để một con quái vật xuất hiện!]
“...Hử?”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đợi chút.
Tệ rồi.
“Ừm, chính xác thì con quái vật này sẽ xuất hiện khi nào…?”
Người này đang nói cái gì vậy?
[Để gây ấn tượng, sau khi bài phát biểu của hiệu trưởng kết thúc và tiếng vỗ tay lắng xuống, trần nhà sẽ vỡ ra!]
Không ai nhận thấy phản ứng bất thường của tôi, Tác giả tiếp tục nở một nụ cười tỏa nắng.
Thôi nào.
[Cậu thấy đấy, có hai cách để tấn công vào lễ khai giảng. Một là quái vật xuất hiện, hai là bị tổ chức độc ác tấn công!]
Chúng ta không thể có một khởi đầu bình thường lần nào sao?
“Chờ chút, Tác giả. Hãy cùng thảo luận kĩ hơn đi!”
Cuốn tiểu thuyết chỉ mới bắt đầu ngày hôm qua thôi!
[Nhưng tôi nghĩ rằng cách thứ hai dường như vẫn còn quá sớm, vậy nên tôi quyết định để quái vật xuất hiện!]
Vì không hiểu gì cả nên tôi phản đối Tác giả.
Mồ hôi lạnh chảy xuống...Tệ thật.
"Anh đang nói quái vật có thể xuất hiện trong thành phố sao? Nói điều gì đó có lý đi."
“Ừmm, chính xác khi nào quái vậy sẽ xuất hiện vậy?”
[Đúng rồi, trong thành phố… Ừm, vậy thì con quái vật được một công ty nhận thầu của một tổ chức tà ác nuôi dưỡng bất hợp pháp đã vô tình trốn thoát!]
[Để cho kịch tính hơn, sau khi bài phát biểu của hiệu trưởng kết thúc và tiếng vỗ tay lắng xuống, khi ấy mái vòm sẽ bị phá vỡ ngay lập tức.]
“…”
Ồ, thôi nào...
Điều này vô nghĩa.
Không thể có một khởi đầu bình thường hơn được sao? Cuốn tiểu thuyết này chỉ vừa mới bắt đầu từ hôm qua thôi đó!
Tổ chức nào, dù xấu hay tốt, lại có công ty con như một tập đoàn?
Chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ Tác giả, vì vậy tôi phản đối kịch liệt.
Nhà thầu phụ của nhà thầu phụ?
“Cậu nói rằng quái vật có thể xuất hiện trong thành phố sao? Điều đó có nghĩa là…?”
Quyết tâm của Tác giả trong việc tổ chức một sự kiện tại lễ khai giảng có vẻ rất chắc chắn.
[Ồ…đúng vậy, ở trong thành phố…Hừmmm, quái vật bị nuôi dưỡng bất hợp pháp bởi một công ty bắt tay với tổ chức tà ác đã trốn thoát!]
“Sau khi bài phát biểu của hiệu trưởng kết thúc và tiếng vỗ tay dừng lại, một con quái vật sẽ tấn công từ trên trần nhà…”
“...”
[Vâng, xuất hiện một cách ấn tượng, nhân vật chính sẽ đánh bại quái vật một cách lạnh lùng và thể hiện sự hiện diện của mình! Thế nào?]
Thật vô nghĩa...Chẳng phải tổ chức nào dù ác hay không đều có một công ty con hay một tập đoàn ở dưới trướng sao?
“Được thôi, tôi nghĩ là ổn thôi…Anh thực sự làm vậy sao?”
Sự quyết tâm tổ chức sự kiện tại lễ khai giảng của tác giả có vẻ vững chắc. Tôi không cản được rồi...
Vâng, tôi nghĩ là ổn.
“Vậy ý cậu là sau khi bài phát biểu của hiệu trưởng kết thúc và tiếng vỗ tay dừng lại, một con quái vật sẽ tấn công từ trên mái vòm...”
Đây là một cốt truyện hoàn hảo.
[Đúng rùi~ Với sự xuất hiện đầy ấn tượng, nhân vật chính sẽ lạnh lùng đánh bại quái vật và thể hiện khả năng của mình! Nó thế nào?]
Một thiết bị để thể hiện tinh tế sức mạnh của nhân vật chính.
“Chà, nghe có vẻ ổn đấy...Cậu thật sự định làm điều này sao?”
Nhân vật chính bình tĩnh xử lý mối đe dọa khi những học sinh khác đang bỏ chạy trong hoảng loạn.
Vâng, tôi đoán nó sẽ diễn ra tốt đẹp thôi.
Sự việc này tự nhiên giải thích tại sao nhân vật chính lại mạnh hơn những người cùng trang lứa.
Đúng là một cốt truyện hoàn hảo. Đây là một cách tinh tế để thể hiện sức mạnh của nhân vật chính.
Một cốt truyện hoàn hảo.
Nhân vật chính lạnh lùng xử lí mọi mối đe dọa trong khi những học sinh khác đang bỏ chạy trong hoảng loạn. Sự việc này cũng tự nhiên giải thích được lí do tại sao nhân vật chính lại mạnh hơn các bạn cùng trang lứa.
Miễn là tôi không bị vướng vào chuyện đó!
Thật là một cốt truyện hoàn hảo!
“Anh chắc chắn đã nói nhân vật chính không phải là người hồi hương, người luân hồi hay người xuyên việt đúng không?”
Miễn là tôi không bị cuốn vào nó!
[Đúng vậy. Gần đây có quá nhiều nhân vật như vậy nên tôi muốn thử một nhân vật chính chính thống!]
“Cậu chắc rằng nhân vật chính không phải người trọng sinh, chuyển sinh hay xuyên không gì đó đúng không?”
Tại sao người này lại cố tỏ ra mình là người sành điệu trong những tình huống như thế này chứ…!
[Ừm, gần đây có quá nhiều nhân vật như vậy nên tôi muốn thử một nhân vật chính chính thống!]
Bạn có thể bình thường biến anh ta thành người hồi sinh/người tái sinh và nói rằng anh ta nhớ mơ hồ mọi thứ. Đó là một thiết lập hoàn toàn tốt và dễ dàng!
Tại sao người này lại nhất quyết muốn trở thành một Hipster [note59239] trong những lúc như thế này…!
Còn nếu nhân vật chính đột nhiên bị choáng ngợp và hoảng sợ bỏ chạy thì sao?
Thông thường cậu có thể để nhân vật chính là người hồi quy hay chuyển sinh gì đó và nói rằng anh ta nhớ lờ mờ về những chuyện sắp xảy ra. Đó là một thiết lập hoàn hảo và dễ dàng!
“…đánh dấu kết thúc bài phát biểu của hiệu trưởng. Mọi người, vỗ tay!”
Và điều gì sẽ xảy ra nếu nhân vật chính đột ngột bị choáng ngợp bởi các sự kiện Tác giả thêm vào và bỏ chạy trong hoảng sợ?
Bây giờ thì quá trễ rồi.
“…Bài phát biểu của hiệu trưởng đến đây là kết thúc. Mọi người hãy vỗ tay nào!”
Theo Tác giả, nơi này sắp trở nên hỗn loạn.
Bây giờ đã quá trễ rồi. Nơi này sắp trở nên hỗn loạn.
Kể cả khi tôi cảnh báo rằng có quái vật đang đến, cũng chẳng ai tin tôi. Tôi sẽ may mắn nếu không bị coi là người điên.
Ngay cả khi tôi cảnh báo mọi người rằng có một con quái vật đang đến, sẽ không ai có thể tin tôi được. Và hơn hết sẽ thật may mắn nếu tôi không bị đối xử như một đứa mới trốn trại.
Bằng cách nào đó, tôi cần phải kín đáo cho nhân vật chính biết về điều này…
Dù vậy, bằng cách nào đó, tôi cần phải lặng lẽ thông báo cho nhân vật chính biết về việc này…
[Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi! Tôi phấn khích quá!]
[Bắt đầu, bắt đầu rồi! Tôi phấn khích quá!]
“Kyaaaaaaaah?!”
“Kyaaaaaah?!”
“A, quái vật! Cấp độ 3!”
“Áaa, một con quái vật! Cấp 3!"
“Một con quái vật cấp độ 3 ở trường…!”
“Một con quái vật cấp 3 xuất hiện…!”
“Mọi người hãy di tản nhanh lên!”
“Mọi người sơ tán nhanh lên!”
“…Cấp độ 3?”
"…Cấp 3?"
[Ờ, tôi nghĩ đó là điềm báo tốt…Giống như sau này, tôi có thể đưa một nhân vật khác nói, 'Anh ta có thực sự xử lý được con quái vật đó không?']
Bạn thực sự rất chú ý đến chi tiết ở những nơi kỳ lạ nhất.
[Ừm, tôi nghĩ đó là một điềm báo tốt…Để sau này tôi có thể cho một nhân vật khác nói, 'Hắn ta có thực sự đánh bại con quái vật đó không?']
Tôi kìm nén sự thôi thúc đưa ra nhận xét mỉa mai đó. Hệ thống cấp độ được tạo ra vội vàng. Cấp độ 3 có thể mạnh đến mức nào?
Cậu đúng là người độc đáo theo một nghĩa nào đó khi chú ý đến chi tiết ở những nơi kỳ lạ nhất. Tôi kìm nén sự thôi thúc đưa ra lời mỉa mai đó.
Có lẽ đây là một hệ thống xếp hạng tùy ý được những người trong lĩnh vực này sử dụng.
Hệ thống cấp độ này được Tác giả tạo ra một cách vội vàng. Vậy cấp 3 có thể mạnh tới mức nào?
Tuy nhiên, giả sử mối đe dọa này được đưa ra để chỉ ra sự khác biệt giữa một học sinh bình thường và nhân vật chính. Trong trường hợp đó, chắc chắn không thể là một đối thủ dễ dàng ở giai đoạn này… Oof.
Đó có thể là một hệ thống xếp hạng đặc biệt nào đó được những người trong lĩnh vực này sử dụng.
Tôi dùng sợi chỉ của mình để làm chệch hướng một khối bê tông bị con quái vật hung dữ ném bay.
Tuy nhiên, giả sử điềm báo này được đưa ra để cho thấy sự khác biệt giữa một học sinh bình thường và nhân vật chính. Vậy nghĩa là những con quái vật này chắc chắn không phải là một đối thủ dễ dàng đối với những học sinh năm nhất....Ôi.
Thật là một pha nguy hiểm.
[Bạn đọc! Bạn có ổn không?!]
Tôi sử dụng những sợi chỉ của mình để làm chệch quỹ đạo của một khối bê tông bị con quái vật ném đi.
“Tôi ổn…Nhưng tôi không thể sử dụng chiếc găng tay này nữa.”
Khoảng cách gần quá.
Tôi vứt đi một chiếc găng tay nửa cũ nát với những sợi chỉ đã sờn và lỏng lẻo.
[Độc giả! Cậu ổn không?!]
Tôi sẽ phải mua một chiếc mới sau.
“Quan trọng hơn, tôi cần tìm ra nhân vật chính đang ở đâu và đang làm gì…”
“Tôi ổn…Nhưng tôi không thể sử dụng chiếc găng tay này nữa rồi.”
“Kuwaaaaaaa!”
Tôi ném một nửa chiếc găng tay rách nát với những sợi chỉ bị sờn và lỏng lẻo sang một bên. Chút nữa tôi phải đi mua một cái mới thôi.
Bị giật mình bởi tiếng gầm như quái vật trong phim, tôi nhìn con quái vật đang quằn quại đau đớn, miệng nó bị cắt và chảy máu.
“Quan trọng hơn, tôi cần tìm ra nhân vật chính đang ở đâu và cậu ta đang làm gì…”
Ồ, nhân vật chính đến đó khi nào thế?
“Kuwaaaaaaaaaa!”
Tôi thậm chí còn không để ý. Anh ấy cực kỳ nhanh.
Giật mình trước tiếng gầm gừ của quái vật như trong phim, tôi nhìn thấy một con quái vật quằn quại trong đau đớn, khoang miệng bị rạch ra và chảy máu.
Con quái vật đã hét lên với những vết thương đẫm máu quanh miệng.
Woa, nhân vật chính tới đó khi nào vậy?
[Hehe…Tôi đã bỏ lỡ chiến công của nhân vật chính khi xem bạn, Độc giả…]
Tôi thậm chí còn không thể thấy. Cậu ta cực kỳ nhanh.
Các giáo viên đã sơ tán học sinh gần đó đã cùng tham gia và hạ gục con quái vật.
Con quái vật đang gầm gừ la hét với những vết thương đẫm máu quanh vùng miệng.
Thì ra đó chính là những gì các giáo viên đã làm.
[Hehe…Tôi đã bỏ lỡ cảnh chiến đấu của nhân vật chính khi theo dõi cậu, Độc giả…]
Đúng vậy, điều đó có nghĩa là những học sinh mới nhập học chưa thể giỏi hơn giáo viên.
Các giáo viên sau khi sơ tán xong các học sinh gần đó đã bắt đầu chiến đấu và hạ gục những con quái vật một cách nhanh chóng.
Trong một tiểu thuyết hàn lâm, họ có thể sẽ vượt qua họ trong vòng một năm, nhưng vẫn vậy.
Vâng, sẽ không hợp lí khi học sinh chưa nhập học đã mạnh hơn cả những giáo viên giàu kinh nghiệm.
Nhân tiện, anh ấy đến đó khi nào thế?
Bình thường ở mấy cuốn tiểu thuyết học viện, nhân vật chính có thể nhanh chóng vượt qua họ trong vòng một năm.
Anh ta đứng khá xa so với vị trí ban đầu của mình.
Mà...cậu ta đến đó khi nào vậy?
Như thể anh ta biết con quái vật sẽ đến nơi đó.
Nhân vật chính đang đứng khá xa so với vị trí khi nãy như thể cậu ta biết con quái vật sẽ đến chỗ đó vậy.
…Có lẽ là trực giác nổi tiếng của nhân vật chính?
…Có lẽ đây chính là trực giác nổi tiếng của nhân vật chính?
Vâng, như vậy thì tốt hơn cho tôi.
Chà, vậy thì càng tốt cho tôi.
“Đừng khóc, Tác giả. Tôi đã thấy rồi, nên tôi có thể giải thích chi tiết.”
“Đừng khóc, Tác giả. Tôi đã nhìn thấy cảnh chiến đấu nên tôi có thể giải thích chi tiết cho cậu nghe sau mà”
[…Thật sao? Em là người duy nhất dành cho anh, Reader!]
[…Thật sao? Độc giả, cậu đúng là người tuyệt vời nhất!]
Hừ.
Hah.
Cảm giác giống như đang chăm sóc một đứa trẻ.
Cảm giác giống như đang chăm sóc một đứa trẻ vậy.